• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Biên tập: B3

Lý Trác Vân cố nén nội tâm phiền muộn, nếu Lệnh Mạn không liên lạc với anh, anh cũng sẽ nhất định không chủ động gọi điện cho cô.

Anh cứ chờ ở đây, dù sao thì buổi tối cô vẫn phải quay về ngủ.

Sau khi nghĩ thông, Lý Trác Vân ngồi trên giường xem tivi như không có chuyện gì xảy ra, ăn quà vặt, rồi đi tắm, cởi sạch sành sanh nằm xuống.

Đang định uống chai rượu vang mình mua thì lại nhớ ra Lệnh Mạn đã mang đi mất rồi.

Đến lúc này thì anh không nhịn được nữa, cầm điện thoại lên gọi cho Lệnh Mạn.

Điện thoại được nhận rất nhanh.

"A lô?" Nhưng đầu dây bên kia lại là giọng đàn ông.

Lý Trác Vân khó chịu: "Anh là ai?"

Người đàn ông nói: "Tiểu Mạn uống say, tôi lái xe đưa cô ấy về khách sạn."

Lý Trác Vân hiểu ra, là giọng nói của Trương Anh Trạch.

Anh nhíu mày: "Bây giờ hai người đang ở đâu?"

Trương Anh Trạch nói: "Đang trên đường, chắc khoảng mười phút nữa sẽ về đến nơi."

"Hừ."

Lý Trác Vân vội vàng cúp điện thoại, nhanh chóng mặc quần áo đi xuống lầu đón người. (Bê: khổ thân mất công ảnh cởi hết nằm chờ =))))))

Lý Trác Vân khoác áo lông đứng dưới đường đợi một hồi, một chiếc xe hơi màu xám bạc chậm rãi dừng lại bên cạnh.

Lý Trác Vân tiến lên, nhìn thấy Trương Anh Trạch và Lệnh Mạn ngồi ở ghế trước.

Lệnh Mạn nhắm mắt, dáng vẻ say rượu.

Anh kéo cửa ra, không nói lời nào đỡ lấy cánh tay Lệnh Mạn, đưa cô ra khỏi xe.

Sau đó cởi áo khoác và khăn quàng trên người mình, choàng lên người cô.

Trương Anh Trạch thò đầu ra giải thích: "Tiểu Vân, cô ấy uống tương đối nhiều, trở về cậu nhớ..."

Trương Anh Trạch còn chưa nói xong, Lý Trác Vân đã "Ầm" một tiếng đóng cửa xe lại.

Anh lạnh mặt tiễn khách: "Anh có thể đi rồi."

***

Vác Lệnh Mạn trở về phòng, Lý Trác Vân thô lỗ vứt cô xuống ghế salon.

Cô vùi mình vào ghế salon, thuận thế ngửa đầu lên, tiếp tục nhắm mắt dưỡng thần.

Lý Trác Vân tức giận nhưng không thể phát tác.

Anh thấy Lệnh Mạn chẳng có dáng vẻ gì gọi là say rượu cả, chỉ mấy phút sau cô đã tỉnh lại, cầm quần áo sạch đi thẳng vào phòng tắm.

Lý Trác Vân không vui, tầm mắt dính chặt vào trên người cô, áp suất thấp bao phủ khắp phòng.

Lệnh Mạn đóng cửa phòng tắm lại, bắt đầu mở nước rửa mặt.

Tiếng nước chảy róc rách không ngừng truyền tới.

Không hiểu sao khiến Lý Trác Vân cảm thấy bực bội.

Đợi nửa tiếng Lệnh Mạn vẫn chưa ra, Lý Trác Vân hoàn toàn mất hết kiên nhẫn, đi tới trước cửa phòng tắm, bất chợt đẩy cửa vào.

"Á!"

Lệnh Mạn hoảng sợ hét lên một tiếng, vội vàng núp vào phía sau cánh cửa.

"Tắm nhanh lên một chút." Lý Trác Vân nói lớn với bóng người đằng sau cánh cửa.

Anh gào xong thì đóng mạnh cửa, quay ra ngoài.

Mười phút sau, Lệnh Mạn mặc quần áo ngủ, tóc còn ướt đi ra.

Lý Trác Vân ngồi ở đầu giường, nhìn cô như cười như không: "Thế nào, uống Lafite ngon lắm hả?"

Trong mắt Lệnh Mạn thì nụ cười đó vô cùng quỷ quyệt.

Cô biết anh đang giận dỗi.

Sở dĩ cô về muộn như vậy là vì giữa chừng gặp khách hàng rượu, thế nên phải cùng uống với họ mấy ly.

Nhưng Lệnh Mạn không muốn việc gì cũng phải chiều theo Lý Trác Vân.

"Uống rất ngon." Lệnh Mạn bình thản nói.

Quả nhiên thái độ thờ ơ của cô đã chọc giận Lý Trác Vân, anh nhìn chằm chằm vào Lệnh Mạn: "Em đi ăn với bạn trai cũ đến muộn như thế này mới về, em có nghĩ đến cảm nhận của anh không?"

"Cũng đâu phải ăn cơm với một mình anh ấy." Lệnh Mạn nói: "Hơn nữa bảo anh đi cùng sao anh không đi."

Lý Trác Vân tức đến giậm chân: "Em nghe mà không hiểu ý của anh sao, ý của anh là em cũng đừng đi!!"

"Sao em có thể không đi được?" Lệnh Mạn đủng đỉnh trả lời: "Là em mời người ta ăn cơm trước, đến phút cuối em lại cho người ta leo cây thì còn ra thể thống gì? Lý Trác Vân, anh có thể chín chắn hơn không? Chỉ là ăn một bữa cơm để cám ơn người ta mà thôi, anh không thể rộng lượng hơn một chút à?"

Cuộc nói chuyện liền cứ thế biến thành tranh cãi, Lý Trác Vân không thể chịu được khi nghe Lệnh Mạn nói những lời như vậy.

Anh hung dữ: "Có rất nhiều cách để cám ơn người ta, nhất định phải đích thân gặp mặt sao? Cứ coi như em muốn mời bọn họ ăn cơm, vậy có thể chọn vào một hôm khác, tại sao bắt buộc phải là hôm nay? Rõ ràng đã nói hôm nay đến đón anh, anh cũng đã lên sẵn kế hoạch cho buổi tối ngày hôm nay rồi, bây giờ đột nhiên có hai người khác chen vào không gian riêng của chúng ta, cuối cùng anh còn phải chắp tay nhường nhịn cho em đi ra ngoài, em còn muốn anh phải rộng lượng đến mức nào nữa?!"

"..." Lệnh Mạn hít sâu một hơi.

Cứ ồn ào như vậy không có ý nghĩa, cũng không có kết quả gì.

Hai người đều im lặng, quay đầu sang chỗ khác, không để ý gì tới đối phương.

Yên lặng đối đầu suốt mười mấy phút, cả hai đều thề sẽ im lặng đến tận cuối cùng.

Thời gian cũng không còn sớm nữa, dù có cãi nhau thì cũng vẫn phải đi ngủ.

Hai người mỗi người nằm xuống một góc giường, quay lưng lại với nhau, khoảng cách giữa hai người tựa như cả một dải thiên hà.

Lý Trác Vân tắt đèn, đắp chăn kín người, không ngừng lăn qua lộn lại.

Anh cử động rất mạnh, dường như đang cố gắng hết sức thể hiện sự bất mãn và phẫn uất ra ngoài cho Lệnh Mạn thấy.

Lệnh Mạn biết thừa ý đồ của anh, nhưng vẫn không hề phản ứng.

Không hiểu sao cô có chút buồn cười, thật giống như trẻ con giận đang lẫy vậy.

Con gái luôn luôn là những người dễ mềm lòng.

Huống hồ khi cãi nhau bao giờ cũng phải có một người xuống nước trước.

Thật ra vốn dĩ cũng chẳng phải chuyện gì to tát, nhưng bởi vì cả hai người đều quá háo thắng, kiểu gì cũng muốn người kia nhận sai, thế nên đã khiến mâu thuẫn trở nên gay gắt.

Nếu như thực sự thích anh thì nhượng bộ một chút cũng có là gì đâu.

Lệnh Mạn nhiều tuổi hơn, cô cảm thấy mình cần phải lấy lòng Lý Trác Vân trước.

Do dự rất lâu, Lệnh Mạn xoay người lại, nhưng phát hiện ra Lý Trác Vân đã quay lại từ lúc nào.

Hai người đều ngẩn ra.

Sợ là vừa rồi Lý Trác Vân cũng đã tự đấu tranh trong lòng đi.

Không biết anh có nghĩ giống cô không?

"Còn tức giận sao?" Lệnh Mạn nhìn gương mặt của anh, nhẹ nhàng hỏi.

Lý Trác Vân mím môi, giận dỗi không lên tiếng.

Lệnh Mạn nhỏ giọng nói: "Hôm nay em đến thành phố X, đúng lúc hiệu trưởng và giáo sư Trương đều rảnh, thế nên mới quyết định mời bọn họ luôn tối nay. Bởi vì sau hôm nay, cả hiệu trưởng và giáo sư Trương đều phải đi công tác, lần sau muốn hẹn không biết phải chờ tới khi nào."

Lý Trác Vân lắng nghe một cách ủ ê, không tỏ thái độ gì.

Lệnh Mạn nói tiếp: "Em không nghĩ anh lại mong đợi ngày hôm nay như vậy, đáng lẽ ra khi mời bọn họ ăn cơm em nên thông báo trước với anh một tiếng, đúng là sai sót của em."

Cô cười dịu dàng, gãi gãi cằm anh: "Để bồi thường cho anh, ngày mai chúng ta ở lại thành phố X thêm một ngày, cùng ra ngoài hẹn hò, vậy có được không?"

Lý Trác Vân giữ bàn tay đang làm loạn của cô, vẻ mặt hờ hững.

Lệnh Mạn thấy mặt anh căng cứng, cho là anh vẫn còn đang giận dỗi.

Một lúc lâu sau, anh mới thoả hiệp nói ra ba từ: "Định đi đâu?"

Lệnh Mạn cười thành tiếng, nói: "Anh muốn đi đâu thì đi đó, xem phim, ăn cơm, đều được cả."

Lý Trác Vân miễn cưỡng hài lòng, gật đầu: "Được."

Lệnh Mạn sán lại gần anh một chút, chọn xong tư thế ngủ, mỉm cười: "Vậy mau đi ngủ thôi, ngày mai dậy sớm một chút để sắp xếp hành trình."

Lý Trác Vân nhìn cô chằm chằm, trong mắt bùng lên một ngọn lửa nhỏ.

Anh đột nhiên xoay người bật dậy, ngồi lên phía trên Lệnh Mạn.

Lý Trác Vân từ trên cao nhìn xuống cô, vẻ mặt khó đoán: "Vừa rồi em nói anh thế nào?"

"... Nói anh gì cơ?" Lệnh Mạn khó hiểu.

"Em nói anh không chín chắn." Lý Trác Vân tố cáo.

"Em... Có sao?" Lệnh Mạn bỗng chột dạ: "Vậy thì thế nào?"

Mắt Lý Trác Vân loé sáng, hai tay bỗng cởi thắt lưng: "Phải để cho em cảm nhận sự thành thục của anh."

"..." Lệnh Mạn kinh hoàng trợn to hai mắt.

"Chờ một chút Vân Vân." Cô vội vàng ngăn anh lại.

Lý Trác Vân dừng tay, quần rũ lỏng lẻo ở bên hông, anh nhìn thẳng vào cô: "Không thể sao?"

Lệnh Mạn khẩn trương nuốt nước miếng.

Trước ánh mắt nghiêm túc và khẩn thiết của Lý Trác Vân, tất cả ngôn ngữ dường như đóng băng, cổ họng cô khô khốc, không biết phải mở miệng làm sao.

Giống như là một khi đã làm đến bước kia, cô và Lý Trác Vân liền thực sự không còn đường quay đầu.

Nhưng vậy thì sao?

Dựa vào cái gì mà bọn họ không thể đi thẳng về phía trước? Tại sao nhất định phải quay đầu?

Lệnh Mạn không dám chắc: "Em cũng... Không biết nữa."

Lý Trác Vân nằm xuống, cụng trán vào trán cô: "Không sao đâu, em cứ buông ra đi."

"..." Một lời khó nói hết được tâm trạng lúc này của Lệnh Mạn.

Năm nay cô hai mươi tám tuổi, lại phải để một cậu thanh niên mới hai mươi mốt tuổi dẫn dắt chuyện nam nữ sao?

... Nhưng thật ra cũng không đúng lắm.

Trong phương diện này cả cô và Lý Trác Vân đều không ai có kinh nghiệm gì, chẳng ai dám mặt dày mà tự nhận mình là tay lão luyện cả.

Về tuổi tác thì Lệnh Mạn lớn hơn Lý Trác Vân 7 tuổi, nhưng về điểm này, bọn họ đều bình đẳng ở mức 0.

Chỉ cần hôm nay cùng nhau mở cánh cửa này ra, liệu có phải từ nay về sau bọn họ liền có chung một khởi điểm?

Ít nhất là Lý Trác Vân đang nghĩ như vậy, cho nên giờ phút này, anh mới vội vàng muốn chinh phục Lệnh Mạn.

Thái độ của Lệnh Mạn vẫn mập mờ như cũ, cũng có lẽ là tại sự lấn áp của Lý Trác Vân quá mạnh mẽ, khiến cô không có thời gian nào để từ từ suy nghĩ kỹ càng.

Phụ nữ chỉ cần không cự tuyệt tức là tương đương với đồng ý.

Lý Trác Vân dựa theo bản năng của mình, kiên nhẫn hôn môi, vuốt ve khắp người cô.

Anh gấp gáp thăm dò vào cái nơi chưa bao giờ chạm đến kia, dây thần kinh trong não đột ngột nhảy không ngừng, cho đến khi phát hiện ra manh mối ẩn úp ở nơi sâu thẳm.

Không thể nhịn được nữa, nó nên được bao quanh bởi sự ấm áp, không thể đợi thêm một giây nào nữa.

Không tài nào diễn tả được cái cảm giác lạ lùng thẩm thấu vào trong xương cốt này, Lệnh Mạn nhanh chóng tan ra, toàn thân mềm nhũn vô lực.

Chăn phủ lên che hết tầm mắt của cô.

Ban đầu chỉ là chậm rãi dò xét, nhưng sau đó theo lực đạo mạnh mẽ bùng nổ của Lý Trác Vân, cả người cô bỗng chốc bị lấp đầy, ngay lập tức cô cảm thấy không chịu nổi, đầu bật ngửa ra sau.

"Đau..." Lệnh Mạn thở gấp.

"Anh cũng đau." Lý Trác Vân cắn răng nói: "Đừng quá khẩn trương."

Anh đưa nắm tay đến bên miệng Lệnh Mạn, tỏ ý bảo cô cắn vào: "Cố gắng nhịn một chút."

Lệnh Mạn lắc đầu: "Em không sao."

Mặc dù đau, nhưng thân thể vẫn rục rịch như cũ.

Ngừng một lát, Lý Trác Vân nói: "Anh tiếp tục đây."

Lệnh Mạn lau mồ hôi trên đỉnh đầu, nói: "Vâng."

Bọn họ không có kỹ xảo dư thừa, chẳng qua chỉ là đem toàn bộ tình cảm dồn vào từng cái va chạm.

Một lần lại một lần, càng ngày càng mãnh liệt.

Trải qua sự khó chịu và đau đớn ban đầu, Lệnh Mạn thử thả lỏng cơ thể.

Cô thoát ra khỏi xấu hổ, mở mắt ra nhìn thẳng vào Lý Trác Vân.

Lý Trác Vân cởi hết quần áo, trên mặt là sự thoả mãn dục vọng và ham muốn chưa từng thấy bao giờ.

Từng cái nhăn mày, từng hơi thở của anh đều kinh diễm tuyệt đẹp.

Trước khi phát hiện ra Lệnh Mạn mở mắt, từng động tác của anh đều thẳng thắn và lưu loát.

Mà sau đó, anh bỗng thấy ngượng ngùng, đưa tay che lấy mắt cô: "Không cho nhìn trộm anh."

Lệnh Mạn cười: "Được, không nhìn anh."

Một chút thẹn thùng, tình yêu nồng cháy, cùng với bản tính nguyên thuỷ, cuối cùng cả căn phòng chỉ còn lại niềm sung sướng tràn đầy.

Từ trước đến nay Lệnh Mạn chưa bao giờ nghĩ tới sẽ có một ngày mình và Lý Trác Vân lại trở thành người yêu của nhau, hơn nữa còn nảy sinh quan hệ da thịt thân mật nhất.

Nhưng khi trải qua tất cả những chuyện này, cô lại cảm thấy an tâm nhẹ nhõm.

Có lẽ bắt đầu từ thời khắc này, cô đã thật sự giao phó bản thân mình cho anh.

Cho dù tương lai tốt hay xấu, bọn họ sẽ vẫn cùng nhau đối mặt.

Hết chương 50.

Lời của Bê Ba: Muốn thịt đậm đà? Cố chờ 2 chương nữa nha =)))))))))

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK