• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Biên tập: B3

Lo lắng của Lý Nghiễm Thời cũng chính là nỗi trăn trở ban đầu đã quấy nhiễu Lệnh Mạn.

Cô thẳng thắn đáp: "Dượng, con đã qua cái tuổi nông nổi rồi, xin dượng cứ yên tâm, về chuyện tình cảm thì chắc chắn con sẽ luôn nghiêm túc."

Về phần Lý Trác Vân...

Cô mím môi, nói: "Không nói dối hai người, lúc ban đầu khi Lý Trác Vân bày tỏ tâm ý với con, con cũng phản ứng giống hệt hai người lúc này, kinh ngạc, không thể tin nổi. Nhưng sau đó anh ấy đã dùng hành động để chứng minh với con rằng anh ấy đã trưởng thành, anh ấy có đủ mọi trách nhiệm mà một người đàn ông nên có, anh ấy cũng không hề coi chuyện của con và anh ấy là trò đùa."

Lệnh Mạn hơi ngừng lại một chút, nói tiếp: "Ngày hôm qua hai người cũng đã thấy rõ thái độ của Lý Trác Vân rồi, anh ấy biết rõ mình đang làm gì, hơn nữa còn kiên quyết hơn con rất nhiều."

Lý Nghiễm Thời gật gù: "Các con có thể giác ngộ được như vậy là rất tốt, nhưng ta vẫn phải nhắc các con một điều. Khi hai con ở bên nhau thì sau này sẽ có rất nhiều chuyện không thể nào đoán trước được, cũng không ai có thể đảm bảo các con có thể đi được bao xa. Đến một ngày nào đó khi các con không thể tiếp tục làm người yêu của nhau được nữa, phải nhớ là không được náo loạn quá khó coi, dù sao thì chung quy lại vẫn là người một nhà."

Lệnh Mạn nói: "Dượng yên tâm, bọn con đều đã trưởng thành, sẽ tự mình gánh vác tất cả hậu quả."

Lời đã nói đến mức này, hai người trẻ tuổi cố tình muốn ở bên nhau, Lý Nghiễm Thời cũng không còn lý do nào để tiếp tục chia uyên rẽ thuý, không còn cách nào ngoài việc tuỳ hai người.

Hạ Vũ Nhu thì khác, mặc dù bề ngoài luôn một mực giữ yên lặng, giữ nguyên vai trò của một người dự thính, nhưng trong lòng đã sớm lo lắng đến đứng ngồi không yên.

Trước đó bà đã trao đổi qua với Lý Nghiễm Thời, hai người đều cảm thấy mối quan hệ này không hề khả quan chút nào.

Vốn dĩ Hạ Vũ Nhu cho rằng Lý Nghiễm Thời sẽ hết sức ngăn cản, nào ngờ ông lại bị Lệnh Mạn thuyết phục nhanh như vậy.

Bà không thể làm gì khác ngoài việc tự mình đi tìm Lệnh Mạn khuyên nhủ.

Trong tưởng tượng của Hạ Vũ Nhu, giáo sư Trương mới là hình mẫu con rể hoàn mỹ phù hợp nhất với bà.

Tuấn tú khiêm nhường, cư xử ôn hoà với mọi người, nếu như kết hôn với Lệnh Mạn thì nhất định sẽ luôn luôn hoà thuận.

Còn Lý Trác Vân thì...?

Đến nghĩ cũng còn không dám nghĩ nữa là!

Trong tiềm thức Hạ Vũ Nhu rất sợ quả bom Lý Trác Vân này, chỉ cần vừa nghĩ tới việc con gái mình có thể gả cho Lý Trác Vân, bà liền khóc không ra nước mắt, cứ như cái người phải bước vào trong dầu sôi lửa bỏng đó chính là mình vậy.

Hạ Vũ Nhu giữ Lệnh Mạn đang muốn rời đi lại, bất tri bất giác nói: "Con gái à, con thật sự suy nghĩ kỹ rồi sao? Có bao nhiêu thanh niên tài tuấn như vậy con không chọn, tại sao hết lần này đến lần khác lại muốn ở bên Lý Trác Vân?"

Lệnh Mạn hỏi ngược lại: "Tại sao con lại không thể ở bên Lý Trác Vân?"

Hạ Vũ Nhu lo lắng: "Cũng không phải là con không rõ tính khí của thằng bé, cả ngày chỉ luôn leo lên nóc nhà lật ngói, mẹ sợ cuộc sống sau này của con sẽ không tốt!"

Lệnh Mạn vỗ vỗ tay bà, an ủi: "Mẹ yên tâm đi. Đó là đối với người khác thôi, khi ở bên con Lý Trác Vân rất kiềm chế."

Chỉ dựa vào mấy câu nói này của cô, Hạ Vũ Nhu vẫn không thể hoàn toàn tin tưởng.

Bà không ngừng lắc đầu, nói: "Không được không được, tuyệt đối không được, mẹ không thể trơ mắt đứng nhìn con gái của mẹ nhảy vào hố lửa được!"

"Trời ơi, mẹ! Con với Lý Trác Vân ở cạnh nhau thật sự rất tốt mà!" Lệnh Mạn bất đắc dĩ: "Huống hồ dượng Lý cũng đã đồng ý rồi, mẹ đừng suy nghĩ quá nhiều như vậy!"

Hạ Vũ Nhu cố chấp: "Lý Trác Vân đối xử với con tốt thế nào mẹ chưa từng nhìn thấy, nhưng thằng bé đối xử với mẹ như thế nào con còn chưa rõ sao?"

"..." Lệnh Mạn không nói gì được.

Nhắc tới cảnh ngộ của mình, Hạ Vũ Nhu không khỏi cảm thấy chua xót: "Chúng ta sống chung dưới một mái nhà nhiều năm như vậy rồi, nhưng đừng nói là mẹ, ngay cả một tiếng dì thằng bé cũng chưa từng gọi qua. Cho dù con thực sự thích thằng bé, thì cũng phải vì mẹ mà cân nhắc một chút chứ! Nếu như sau này mẹ làm mẹ vợ của thằng bé, mà thằng bé vẫn lạnh lùng với mẹ như vậy, chẳng phải là mẹ sẽ còn tủi thân hơn gấp bội hay sao? Làm sao mà sống cho nổi đây!"

Hạ Vũ Nhu càng nói càng đau lòng, gần như sắp khóc đến nơi.

Xem ra quả thật Lý Trác Vân đã để lại bóng ma thật lớn trong lòng bà...

Lệnh Mạn dở khóc dở cười, nhẹ nhàng ôm lấy mẹ mình.

"Được rồi được rồi, mẹ đừng quá khổ sở." Cô suy nghĩ một chút, nói: "Lý Trác Vân không tôn trọng mẹ, đó đúng là cái sai của anh ấy, con đảm bảo trong vòng một tuần lễ sẽ cho mẹ thấy sự thay đổi của anh ấy, có được không?"

Hạ Vũ Nhu ngẩng đầu lên, ngơ ngác hỏi: "Thay đổi cái gì?"

Lệnh Mạn mỉm cười: "Mẹ cứ rửa mắt chờ đợi đi!"

***

Khi gặp Lý Trác Vân, Lệnh Mạn ngay lập tức thông báo tin tốt với anh ——

"Ba anh và mẹ em đều không phản đối chuyện yêu đương của chúng ta."

Phản ứng của Lý Trác Vân rất thẳng thắn, mở to mắt kinh ngạc.

"Thật sao?"

"Thật."

"Có thật không?"

Anh không dám tin nên liên tục hỏi đi hỏi lại ba lần liền.

Sau khi nhận được câu trả lời khẳng định của Lệnh Mạn, Lý Trác Vân mừng rỡ như điên ôm chầm lấy Lệnh Mạn, bế cô lên cao xoay vòng quanh.

Lúc đoạt giải thưởng khi tranh tài cuộc thi Thiên Văn Học Thế Giới cũng chưa từng thấy anh hưng phấn như vậy.

Lý Trác Vân đặt Lệnh Mạn xuống, nói: "Vậy thì tốt quá, sau này chúng ta có thể quang minh chính đại ra ngoài du lịch với nhau rồi. Không cần phải dắt theo đám Lư Bội San, Sử Á Tùng để làm bình phong nữa."

"..." Trong lòng Lệnh Mạn thầm áy náy với Lư Bội San và Sử Á Tùng.

Lý Trác Vân thì hăng hái mười phần, nói đi là đi: "Tối mai có trận mưa sao băng Song Tử, chúng ta đến núi Ngọc Tú quan sát chứ? Mang theo lều vải, hạ trại một đêm! Chỉ hai người chúng ta thôi!"

Lý Trác Vân cao hứng đến không để ý đến trời trăng gì, Lệnh Mạn kịp thời ngăn anh lại: "Chờ đã, Lý Trác Vân, vừa rồi em vẫn chưa nói hết đâu."

Lý Trác Vân nhìn cô: "Sao vậy?"

Lệnh Mạn nói: "Bọn họ đồng ý để chúng ta ở chung một chỗ với một điều kiện."

"Điều kiện gì?" Lý Trác Vân hỏi.

Lệnh Mạn: "Sau này chúng ta sẽ không còn đơn thuần là gia đình rổ rá cạp lại nữa, bây giờ em gọi ba anh là dượng Lý, nhưng sau này, có lẽ sẽ phải gọi ông ấy là ba chồng hoặc ba. Anh với Hạ Vũ Nhu cũng giống như vậy, nhưng cho đến bây giờ đến một tiếng dì anh cũng chưa từng gọi qua."

Lệnh Mạn hơi ngừng lại, lời lẽ chính đáng: "Hy vọng anh có thể ý thức được rằng đây là một vấn đề rất nghiêm túc."

Lý Trác Vân mím môi, yên lặng không nói, dường như đang suy nghĩ về những lời mà Lệnh Mạn vừa nói.

Lệnh Mạn lại nói tiếp: "Em biết anh vẫn luôn không thích bà, trước kia bà là mẹ kế của anh, thái độ của anh với bà không tốt là điều dễ hiểu. Nhưng bây giờ bà là mẹ của bạn gái anh, nếu như anh không tôn trọng bà thì chính là đang không tôn trọng em."

Lý Trác Vân ngay lập tức hiểu rõ, đổi giọng rất nhanh: "Được, anh sẽ tôn trọng bà ấy."

Lệnh Mạn cười giảo hoạt: "Tôn trọng cũng không phải chỉ nói miệng là xong chuyện."

Lý Trác Vân hỏi: "Vậy em muốn anh làm gì?"

Lệnh Mạn nói: "Sáng mai cùng ăn sáng với mẹ em, từ đầu đến cuối phải luôn cung kính, dùng dáng vẻ lễ phép đối đãi với người lớn. Mẹ em cũng không giống Đại Ngưu, bà không gây khó dễ gì với anh, anh chỉ cần không doạ bà là được rồi, không có gì khó khăn chứ?"

"Tuỳ vào biểu hiện của anh mới quyết định xem tối mai có lên núi Ngọc Tú ngắm sao hay không." Lệnh Mạn đảo mắt, lại ra một yêu cầu mới: "Đúng rồi, nếu như anh có thể rót trà cho mẹ em, hẳn là bà sẽ rất thụ sủng nhược kinh."

Lý Trác Vân: "..."

Chắc chắn là sẽ ngạc nhiên vui mừng chứ không phải là kinh hoảng chứ?

***

Buổi sáng ngày hôm sau, lúc Hạ Vũ Nhu xuống lầu thì nhìn thấy Lệnh Mạn và Lý Trác Vân đang ngồi ngay ngắn bên bàn ăn, cung kính chờ mình tới để cùng ăn cơm, biểu cảm của bà lúc đó giống như nhìn thấy quỷ sống vậy.

Hạ Vũ Nhu cẩn thận ngồi xuống, nhìn hai người, hỏi: "Hôm nay các con không ra ngoài sao?"

Lệnh Mạn nói: "Bây giờ vẫn còn sớm, ăn cơm xong mới xuất phát."

Hạ Vũ Nhu gật đầu: "Ừ."

Lệnh Mạn đưa một lồng sủi cảo đến trước mặt Hạ Vũ Nhu, nói: "Mẹ, hôm nay bữa sáng là con làm, lâu lắm rồi mẹ chưa ăn sủi cảo con gói đúng không?"

Hạ Vũ Nhu gật đầu: "Đúng vậy."

Lệnh Mạn vội gắp một cái lên cho bà nếm thử, nhìn bà ăn, vừa cười vừa hỏi: "Mùi vị thế nào?"

Hạ Vũ Nhu vẫn gật đầu như cũ: "Ăn rất ngon."

Bởi vì ánh nhìn chằm chằm của Lý Trác Vân ở bên cạnh mà biểu tình của Hạ Vũ Nhu không tự nhiên chút nào.

Thực sự không thể trách bà, bởi vì đã lâu lắm rồi bà không ngồi ăn cơm gần Lý Trác Vân như vậy.

Toàn bộ quá trình đều chỉ có hai mẹ con người tung kẻ hứng, Lý Trác Vân một mực làm người đứng ngoài cuộc.

Bên dưới bàn ăn, Lệnh Mạn lặng lẽ đá chân anh một cái.

"..."

Dụng ý không cần nói cũng biết.

Nửa giây sau Lý Trác Vân mới chậm chạp ngẩng đầu lên.

Lý Trác Vân bị ra tín hiệu, thế nên không thể không miễn cưỡng mà kích hoạt, bắt đầu máy móc hành động.

Anh đưa tay ra, hướng về phía bình trà trước mặt.

Tầm mắt của Lệnh Mạn và Hạ Vũ Nhu cũng dõi sát theo anh.

Lý Trác Vân cầm bình trà lên, tuần tự rót cho Hạ Vũ Nhu một ly trà.

Sau đó nói: "Dì, mời uống trà."

Trong lòng Lệnh Mạn thầm thở phào nhẹ nhõm.

Thật đúng là giây phút lịch sử.

Mặc dù biểu tình và giọng nói của Lý Trác Vân đều hơi cứng nhắc, nhưng rốt cuộc là vẫn hoàn thành yêu cầu của Lệnh Mạn đối với anh.

Hạ Vũ Nhu kinh ngạc nhìn ly trà do Lý Trác Vân rót, nhất thời không biết phải tỏ thái độ ra sao.

Nhiều năm như vậy nhưng mối quan hệ của bà và Lý Trác Vân đều không hề được cải thiện, Hạ Vũ Nhu cũng đã sớm từ bỏ hy vọng rồi.

Nào có thể ngờ sẽ có một ngày Lý Trác Vân lại chủ động kéo gần như thế này.

Bà vừa vui lại vừa sợ, một lúc lâu sau mới nở nụ cười tươi như hoa: "Cám ơn con, Tiểu Vân."

Hết chương 62.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK