Mùi tanh tưởi của máu tươi xộc thẳng lên mũi càng khiến Johannes thêm cuồng dại, cho dù nó chát chúa vị của những thứ cồn rẻ tiền, nhưng nó vẫn là một sự thỏa mãn vô kể cho cơn khát không thể kiềm chế của Johannes. Ông uống cạn. Cái xác trong tay ông giờ đây đã bị rút khô, bất động từ lúc nào, đến khi Johannes dứt ra, nó đã lạnh ngắt và không còn rõ nhân dạng do bị ông cào xé, và ông bất cần vùi nó đi, phủ lấp nó bởi tuyết tại góc tối nhất của con hẻm.
Âm thanh rất khẽ của một chuyển động nhỏ cho Johannes thấy ông đã bị phát hiện. Có lẽ vụ ẩu đả vừa rồi đã đánh động đến nhà dân xung quanh, lập tức, ông quay phắt người lại, đối diện một người phụ nữ nhìn ông chòng chọc đầy vẻ ác ý. Johannes nín thở. Nhưng trái với suy nghĩ của ông, ả ta không chạy đi, cũng chẳng la hét, chỉ đứng yên một chỗ mà trố mắt nhìn.
"Mày đang cố đọc suy nghĩ của tao đấy à?"
Đó là tất cả những gì người phụ nữ thốt ra, trước khi khuôn miệng ả cong lên thành một nụ cười quái gở. Chẳng nói gì thêm, ả rút ra một con dao găm, trừng trừng nhìn Johannes tỏ ý thách thức. Bấy nhiêu đã đủ cho ông thấy ả ta không phải con người - hay ít ra, chẳng phải người bình thường; và trước khi Johannes kịp quyết định xem nên chạy hay đánh, ả đã xông đến, lưỡi dao ánh lên dưới tranh tối tranh sáng khi ả vung nó về phía ông.
Johannes nhanh chóng né đòn tấn công của ả, cuối cùng cũng quyết định rằng ông nên chạy bởi tiếng gà gáy đã vang lên từ phía xa, báo hiệu trời sắp sáng. Nhưng người phụ nữ tóm lấy ông, giữ chân ông lại với một sức mạnh đáng kể và họ vật lộn với nhau, lăn tròn huỳnh huỵch trên nền tuyết. Johannes đã kịp hất văng ả đi, nhưng trước đó, ả cũng đã kịp vung dao, và ả đâm ông vào ổ bụng.
Johannes vội vã nhấc chân chạy khỏi con hẻm, lưỡi dao ghim ngập đến tận chuôi không thể dễ dàng rút ra, vì thế, ông giữ chặt nó lại để máu không rỉ quá nhiều và ông nép mình vào một ngõ tối để trốn khỏi người phụ nữ nọ. Johannes nghiến răng khi ả đi qua, hơi thở trở nên nặng nề khó nhọc khi vết thương chẳng hiểu sao lại trở nên bỏng rát. Ả xoay đầu nghe ngóng để lùng sục ông. May mắn thay, chỉ sau một lúc, ả bất mãn rời đi, không nhận ra Johannes đang ẩn mình trong bóng tối.
Đường trở về khách sạn trở nên dài như vô tận, mỗi một chuyển động đều khiến lưỡi dao như càng cứa vào da thịt hơn, nhưng Johannes chẳng thể la, chỉ có thể cởi áo khoác và quấn quanh hông mình để che lại, và ông khó nhọc nhấc từng bước vội vã kẻo trời sắp sáng, đồng thời cũng phải để mắt xem liệu ả lạ mặt kia có trông thấy ông lần nữa không. Khi Johannes về đến phòng mình, ông đã kiệt sức, chỉ kịp gõ liên tục lên cửa chứ chẳng còn đủ tỉnh táo để mò mẫm tìm chìa. Ông chào Alfred khi cậu mở cửa, hành xử tự nhiên như thể chưa có chuyện gì xảy ra, nhưng ngay khi cậu vừa đóng cửa lại, ông ngã sụp xuống.