"Herbert, tỉnh dậy đi! Herbert!"
Johannes gọi, ghì chặt lấy hai vai con mình, cố gắng kéo cậu ta ra khỏi bất cứ thứ gì đang điều khiển tâm trí. Tiếng gào của Ludwig khiến ông phải ngước lên, chứng kiến ở phía xa gã đang vật lộn với Anze, nhưng ông không thể giúp cả hai cùng một lúc. Herbert gầm gừ, đánh trả, cậu ta nhe nanh với vẻ căm thù vô cùng và cặp mắt cậu ta đỏ ngầu khi cậu ta tấn công. Herbert bung vuốt và cố gắng xé rách cổ họng Johannes, trong cơn cuồng dại cậu ta thẳng tay hất văng Alfred ra xa khi cậu ấy lao vào can ngăn và Alfred ngã đập vào một tảng đá. Nhận thấy đấu tay đôi với cha mình là chuyện không thể, Herbert nhặt lấy thanh gươm bạc mà lao đến, mặc kệ việc thanh gươm có đốt cháy chính da thịt mình ra sao. Lưỡi gươm vụt qua không khí khi Johannes may mắn tránh được, nhưng điều đó chỉ càng khiến Herbert điên tiết thêm và cậu ta lại vung gươm, từng nhát chém mỗi lúc một quyết liệt hơn và cậu ta nhe nanh cười khi lưỡi gươm cuối cùng cũng sượt qua chân Johannes.
Phía bên kia, Anze cũng chẳng khá khẩm hơn. Nhất là khi Ludwig là một kẻ thiện chiến hơn Herbert, và gã thậm chí còn chẳng ngại ngần chơi bẩn để kết liễu kẻ thù. Nếu như chẳng phải vì ông ta cao và to hơn - Anze thừa nhận - thì có lẽ ông ta khó mà dễ dàng đấu lại được Ludwig, bởi gã không chỉ khỏe và bền như một con sói hoang, mà gã còn lỳ đòn hệt như loài linh cẩu, đến nỗi dù Anze đã quăng quật gã vô số lần và trên người gã đã chằng chịt những vết rách do bị cào xé, Ludwig vẫn cuồng nộ lao đến để tấn công, trèo lên trên vai Anze và cố xé rách cần cổ. Âm thanh gào rống khi đánh nhau vang lên man dại, và ả phù thủy chứng kiến bãi chiến trường với một vẻ mãn nguyện vô cùng.
Song, khuôn mặt ả biến sắc khi ả nhận ra Johannes không phải đang cố chạy thoát khỏi Herbert, mà ông ấy đang hướng về phía mình, mặc dù từng bước chạy có quá sức khập khiễng vì đôi chân bị lưỡi gươm liên tục chém qua. Trong chớp mắt, ả đã bị vật ra, khiến cho Herbert và Ludwig đồng thời cũng chịu cảnh tương tự và ngã nhào ra đất như hai con rối, đứng lên rồi ngã xuống liên tục theo từng hồi ả phù thủy lấy lại được tập trung, trước khi ả lại bị Johannes lôi đi như một con búp bê vải.
Ả phù thủy chống trả quyết liệt, giằng ra khỏi nắm tay của Johannes và ả lại gào lên. "Mày thích làm khó tao chứ gì?" Ả rít, vồ lấy Johannes mà xoáy bàn tay mình vào lồng ngực ông. Khuôn mặt Johannes lập tức méo xệch, cảm giác khuôn ngực quặn thắt và ông tưởng chừng như ả đang muốn moi quả tim mình ra. Ông không có thời gian để suy nghĩ chuyện gì đang xảy đến, nhưng cơ thể ông yếu hẳn đi và đôi tai bị ù như thể đang bị nhét đầy len vải. Ngay cả tầm nhìn cũng bất chợt mờ dần. Johannes đau đớn gầm lên và vùng thoát khỏi ả phù thủy một cách khó khăn, ông ấy ngã giật lùi ra sau và chao đảo đến khi ông nằm ngửa dưới nền đất.
Một lần nữa, Herbert lại tiến về phía ông. Cậu ta nhanh chóng trèo lên người Johannes, siết chặt thanh gươm trên tay mà toan chọc thủng quả tim cha mình. Máu đỏ ròng ròng từ bàn tay Herbert do tiếp xúc với bạc, chảy đầy xuống cơ thể cả hai. Johannes đỡ lấy tay Herbert kịp thời, siết chặt cổ tay cậu ta mà cố đẩy cậu ta ra, trong khi cậu ta vẫn không ngừng ấn lưỡi gươm xuống