"Hãy cho tôi biết khi nào mọi người đều đã sẵn sàng nhé." Alfred nói. Herbert cựa mình.
"Anh không nghĩ chúng ta nên chần chừ thêm đâu, vì ngọn nến là thang đo thời gian mà, đúng không?"
"Bây giờ là ba giờ sáng. Chúng ta có ba giờ để hoàn thành." Alfred gật đầu. Ludwig hỏi:
"Làm sao chúng ta biết được nghi thức này sẽ thành công? Làm sao để chắc chắn rằng linh hồn của cả ba sẽ đến cùng một nơi chứ?"
Alfred dò lại những dòng chữ rồi trả lời, "Đây là trò chơi kết nối tiềm thức. Miễn là mọi người cùng tập trung, thì tất cả đều sẽ đến nơi cùng nhau. Vì vậy chỉ cần thả lỏng người, và tập trung vào lời nói của em là được."
Ludwig miễn cưỡng gật đầu. "Ít nhất lần này không ai phải bị giật điện."
"Sẵn sàng rồi chứ?" Alfred hỏi.
Cả ba cùng đồng thanh, "Rồi."
"Tùy vào mỗi người, thế giới tâm trí sẽ có một hình dạng khác nhau, nhưng điểm chung sẽ là một nơi mà người đó cảm nhận được sự kết nối." Alfred nhắc lại. "Nhiệm vụ của chúng ta là tìm ra được phần linh hồn ẩn mình giữa thế giới tiềm thức và mở khóa nó. Đó sẽ là sự sống duy nhất mọi người có thể tương tác được, nhưng cẩn trọng với mọi vật xung quanh thì vẫn hơn, bởi chúng ta cũng không thể biết được ẩn sâu tiềm thức người khác còn có những gì." Alfred nhấn mạnh dòng in đậm ở cuối trang sách. "Hãy nhớ rằng: tâm trí, không phải lúc nào cũng là bạn."
Anze, Herbert và Ludwig chú ý lắng nghe từng từ một và gật đầu. Theo lời Alfred, cả ba nhắm mắt lại, cố gắng thả lỏng người trên chiếc ghế bành, trong khi tập trung vào lời nói của cậu:
"Tập trung, tập trung. Lắng nghe tiếng tích tắc. Ba người đang ở một đầu của một hành lang rất dài, dẫn vào bên trong thế giới của tiềm thức bất tận. Hãy khám phá những cánh cửa của ký ức, để tìm ra được nơi ẩn giấu lõi linh hồn."
Lập tức, cả ba người cảm nhận được một màn sương bao quanh. Nó trườn bò từ phía sau, luồn lách ra phía trước như một con trăn và khiến họ run rẩy vì lạnh. Khi màn sương tan đi, mặc dù mắt ai cũng nhắm nghiền, nhưng họ đã có thể thấy mình đứng trên một hành lang u tối. Cảm giác thật kỳ lạ, như thể tiếng đồng hồ của Alfred đã đưa họ vào giấc ngủ, ấy nhưng bây giờ cả ba người đều lại ở đây, hoàn toàn tỉnh táo và có thể nhìn thấy nhau.
"Chúng ta đã làm được rồi sao?" Herbert thở hắt một hơi, không tin vào mắt mình, tự sờ nắn hai bàn tay để kiểm chứng xem liệu đây có phải là sự thật. Ludwig cũng vuốt lấy mặt gã, thậm chí huých nhẹ vào người anh mình để xem gã có đương bị ảo giác hay không.
"Việc này... dễ hơn em tưởng." Gã lẩm bẩm.
"Alfred có thể nghe thấy chúng ta không?" Herbert tự hỏi, trước khi cất tiếng gọi vọng lên. Giọng nói của cậu âm vang khắp trần nhà vô tận, nhưng không có ai đáp lời. Anze nói:
"Ta nghĩ chúng ta đã thật sự bước vào thế giới tâm trí của cha cậu. Người bên ngoài sẽ không nghe được chúng ta đâu."
"Nhưng trần nhà này cao đến đâu nhỉ?" Ludwig ngửa mặt lên, tò mò, bởi trên đầu họ là một khoảng không đen kịt, hun hút. Herbert thử bay lên xem, nhưng rồi cậu ta nhận ra mình không thể.
"Khốn thật, anh không thể bay." Herbert làu bàu, và Ludwig cũng gầm gừ bất mãn khi gã nhận ra gã cũng chịu cảnh tương tự. Gã bực tức đấm tay vào tường, lập tức la toáng lên vì bàn tay gã đau điếng còn bức tường chẳng hề suy suyển.
"Chúng ta cũng không còn sức mạnh nữa."
"Chỉ còn thị lực không bị ảnh hưởng thôi." Anze nói thêm. "Nhưng điều đó cũng có nghĩa chúng ta càng phải cẩn thận. Khả năng cao chúng ta cũng mất đi năng lực hồi phục nhanh chóng khi ở thế giới linh hồn." Ông ta nhắc nhở, và Herbert cùng Ludwig miễn cưỡng gật đầu.
Ludwig rút ra chiếc đồng hồ cầm tay của gã mà tiếp, "Thời gian ở đây kỳ lạ quá." Gã nhìn chằm chằm vào chiếc kim giây đương xoay một cách cuồng loạn. "Không biết nó khác với thời gian thật như thế nào."
"Vậy chúng ta nên nhanh chân thì hơn." Herbert quyết định.
Thế là họ bước đi.
Hành lang dẫn họ đến một sảnh lớn. Trông như đại sảnh của một ngôi nhà giàu có thời Trung Cổ, nhưng nó không có điểm gì quá nổi bật để họ có thể nhận ra. Đại sảnh có một lò sưởi, hiển nhiên, hẳn là nơi này đã được dùng như một phòng khách, thế nhưng lò sưởi chẳng có củi lửa mà chỉ còn sót lại một ít tro tàn. Anze nhớ lại những sự thật về sự sống của căn nhà liền kiểm tra kỹ lưỡng, nhưng cố gắng đến mấy cũng không tìm được manh mối nào ở đại sảnh này.
Họ cùng bước vào cánh cửa duy nhất ở gần đó. Nó khá to, dẫn vào một thư phòng. Khác với đại sảnh phủ bụi ngoài kia, thư phòng này sạch sẽ và sáng sủa hơn, như thể nó thường xuyên được sử dụng. Đèn lồng treo tường đều vừa được thắp, cánh cửa sổ hướng ra phố thị về đêm được lau chùi sạch sẽ, và ở góc phòng thậm chí còn có cả một chiếc đàn hạc. "Căn phòng này thuộc về một ký ức xưa cũ lắm rồi." Ludwig bình phẩm, nhìn xuống những dãy nhà phía xa ngoài kia. "Bây giờ làm sao tìm được kiểu nhà như thế này nữa."
"Hẳn là vậy." Anze gật đầu. "Phòng khách vừa nãy cũng cho thấy điều đó."
"Hoặc ít nhất bởi vì cha tôi là một người cổ hủ." Ludwig cố gắng bông đùa, nhưng gã cũng không bớt căng thẳng hơn là mấy.
Ba người chia nhau khám phá căn phòng, nhưng Herbert bỗng dưng khựng lại và cậu ta nheo mắt, ra chiều như thể đầu cậu ta bất chợt bị đau.
"Anh bị làm sao thế?" Ludwig hỏi, nhưng Herbert chỉ lắc đầu trả lời:
"Anh không biết." Cậu ta đảo mắt một lượt xung quanh. "Nhưng căn phòng này cho anh cảm giác rất lạ."
"Lạ ra làm sao?"
"Không biết nữa..." Herbert nhún vai. "Không phải ớn lạnh, cũng chẳng phải bất an. Một cảm giác rất... quen thuộc."
"Dejà-vu sao?"
"Có lẽ vậy."
Herbert vừa dứt lời, mọi người bị đánh động bởi tiếng cửa bị đột ngột mở ra. Vội vã bước vào thư phòng cùng với họ, là Johannes.