"Cái gì cơ?" Ludwig thắc mắc.
"Anh nhớ được đoạn ký ức này." Herbert nói, ánh mắt vẫn không ngừng nhìn chằm chằm vào cha cậu ta. "Tệ hại thật, mãi đến bây giờ anh mới hiểu ra vì sao cha lại như thế. Anh thậm chí còn không nghĩ mình vẫn nhớ được việc này." Cậu ta lắc đầu, tự chậc lưỡi cười khổ. Ludwig lẫn Anze cùng đồng thanh:
"Nhưng làm sao?"
Nhưng Herbert chưa kịp trả lời, cánh cửa lại cót két mở ra.
Bước vào cùng với họ lúc này là một đứa bé. Hẳn là nó chỉ mới tầm hai hoặc ba tuổi, bởi nó phải nhón chân rất cao để đẩy mở cửa ra, từng bước đi hẵng còn tập tễnh. Ludwig lập tức trố mắt trước mắt tóc màu vàng nhạt quá đặc trưng của nó mà rằng:
"Đừng bảo em đấy là..."
Herbert gật đầu. "Là anh."
Họ đứng nhìn đứa bé vô tư tiến lại gần Johannes. Herbert chẳng biểu lộ một chút gì ngạc nhiên, chỉ có sự lẫn lộn của tiếc nuối lẫn buồn bã, chẳng hiểu sao sau ngần ấy năm tưởng chừng đã quên, cậu ta vẫn còn nhớ được lúc ấy mình đã làm gì. Đứa bé ngồi xuống sàn bên cạnh Johannes, nó không quan tâm đến khung cảnh đổ nát xung quanh, mà liền vuốt mấy lọn tóc rũ khỏi mặt ông rồi vỗ nhẹ lên gò má. Nó gọi, "Cha ơi, dậy đi."
Johannes chậm chạp mở mắt ra, ở tư thế co ro này không ai trông thấy được cặp mắt đỏ hoe của ông trừ Herbert quá khứ. Ông ấy nén một tiếng sụt sùi, rồi trả lời bằng một giọng run rẩy khản đặc, một bằng chứng cho thấy rằng ông ấy đã khóc rất lâu:
"Chào con."
"Sao cha lại ngủ ở đây?" Đứa nhỏ ngô nghê hỏi, và Johannes giả vờ nở một nụ cười. Nụ cười trở nên méo mó khi nó gặng hỏi tiếp, "Mẹ đâu rồi?"
"Ta... ta xin lỗi." Đó là tất cả những gì Johannes khó khăn bật ra, trước khi ông ấy càng co rúm người hơn và che mặt mình lại. Đôi vai ông ấy run lên. "Mẹ con không còn ở đây nữa."
"Mẹ đi đâu vậy ạ?" Đứa nhỏ vẫn không hiểu, và nó lay người cha. Johannes vẫn lấy hai tay ôm đầu, lắc đầu lia lịa.
"Ta không biết." Một tiếng nấc nghẹn lại. "Ta không biết..."
Nghe vậy, đứa nhỏ liền ra chiều ngẫm nghĩ. Nó không buồn, chỉ ngọng nghịu, "Mẹ đi chữa bệnh rồi đúng không ạ?"
"Sao...?" Johannes ngập ngừng.
"Mẹ đang bị ốm mà." Nó giải thích. "Mẹ phải đi tìm bác sỹ để chữa bệnh chứ."
"À...Phải..." Lúc này, Johannes mới từ từ ngước nhìn lên. Ông ấy nuốt khô trong cổ họng, chật vật đáp, "Hẳn là vậy."
"Mẹ đi một chút rồi sẽ về ngay mà, đúng không ạ?"
"Ừ... Phải..." Johannes lại sụt sùi, gật đầu nói. "Mẹ con chỉ đi một chút thôi. Rồi mẹ sẽ về nhà."
Đứa nhỏ nghe vậy bèn vô tư cười hì hì, rồi nó nhích lại gần mà lấy tay lau đi khóe mắt ướt đẫm của Johannes. Nó nói, ra vẻ như một ông cụ non, "Cha nhớ mẹ lắm hả?"
"Ừ" là một lời đáp gọn.
Đứa nhỏ lại ngô nghê:
"Vậy thì cha đừng khóc nữa." Nó hơi bĩu môi, nhưng rồi lại cười. "Khóc xấu lắm, mẹ sẽ giận cha đó."
"Thật không?" Johannes uể oải hỏi. Đứa nhỏ gật đầu một cái chắc nịch.
"Nếu mẹ giận cha, mẹ sẽ không về đâu. Nên cha đừng khóc nữa, nha?" Nó nhỏ nhẹ nói, trước khi thản nhiên nằm xuống bên cạnh Johannes, bắt chước tư thế bó gối của ông ấy mà rằng, "Có con ở đây với cha mà."
Johannes chỉ im lặng gật đầu, trước khi thở một hơi dài đầy khó khăn.
Lúc này, bất chợt mọi thứ rung chuyển, và ảo ảnh quá khứ của Johannes cùng Herbert chẳng mấy chốc tan biến. "Khốn thật." Ludwig không kiềm được tiếng chửi thề, bởi gã nhận thấy các bức tường đang dần thu hẹp lại còn cánh cửa ban nãy đã biến mất từ lúc nào. Tuy vậy, bên trái họ xuất hiện một cánh cửa khác, và cả ba chỉ còn một cách duy nhất là chạy qua nó để thoát thân.
Dòng suy nghĩ của tất cả bị gián đoạn và tập trung vào vấn đề sinh tồn khi toàn bộ không gian rung lắc dữ dội và tưởng chừng sắp sụp xuống. Âm thanh nỉ non của sinh vật màu đen ban nãy lại vang lên từ phía xa, càng lúc càng âm vang rõ rệt mà thôi thúc họ nhanh chóng tìm lối thoát. Hành lang dẫn họ đến một cầu thang, nhưng khi họ chỉ vừa chạy được nửa đường, nó sạt lở một mảng to tướng ở giữa, tách cầu thang thành hai nửa với Anze ở gần đầu cầu thang, trong khi Herbert cùng Ludwig, rủi thay, lại đứng ở nửa còn lại. Họ không còn có thể bật nhảy xa, nên chẳng còn cách nào để một trong hai đến được phía bên kia. Vì vậy, Herbert ra hiệu với Anze rằng ông ta cứ tiếp tục đi, còn anh em cậu sẽ tìm một đường vòng khác.
Herbert và Ludwig đã chạy thục mạng vòng qua thêm hai dãy hành lang trước khi mọi thứ ngừng rung chuyển, thế nhưng tiếng kêu của sinh vật màu đen kia vẫn cứ ngày một rõ rệt hơn, như thể nó đang đuổi theo họ. Ludwig tìm thấy một góc khuất, lập tức, gã túm tay Herbert mà kéo vào, và hai anh em nín thở chèn ép nhau trong một chiếc tủ quần áo khi sinh vật kia chậm chạp lê bước lướt qua.
Mãi một lúc sau, "nó đi chưa?", Ludwig mới thều thào hỏi, hổn hển thở dốc trong khi Herbert hé mắt nhìn qua khe hở của cánh cửa tủ. Cậu ta gật đầu:
"Nó đi khuất rồi."
"Mẹ kiếp thật. Nó là thứ quỷ gì mới được chứ."
Nhưng Herbert không để tâm đến tiếng làu bàu của Ludwig. Họ dè chừng mở tủ bước ra, nhận thấy trên sàn là một vệt màu đen như mực kéo dài dọc hành lang tối. Hẳn là sinh vật kia đã để lại, giống như loài ốc sên để lại vạch nhớt ở nơi chúng đi qua.
Họ không có nhiều thời gian để bận tâm về nó cho lắm.
"Này."
Ludwig cất tiếng khi hai anh em cùng nhau tìm đường đi lên tầng trên, bởi họ đoán Anze hẳn vẫn còn mắc kẹt trên đó. "Anh ổn đó chứ?" Gã hỏi, liếc nhìn qua anh trai mình. Sự đăm chiêu phủ lên nét mặt của Herbert, song cậu ta chọn không thể hiện rằng bản thân đang thểu não vô cùng, chỉ nhún vai, đáp:
"Anh không sao."
"Anh chắc chứ?" Ludwig hỏi gặng. Gã cắn cắn bên trong hõm má mình. "Sau những gì chúng ta vừa chứng kiến thì em không tin anh cho lắm."
"Chúng ta không có nhiều thời gian." Herbert lảng tránh. Cậu ta ngập ngừng trong ít giây, rồi nén một tiếng thở dài. Ludwig lại hỏi:
"Nhưng tại sao đoạn ký ức đó lại bị gián đoạn đột ngột như vậy nhỉ?"
Herbert uể oải lắc đầu. "Có lẽ tiềm thức của cha chỉ muốn chúng ta biết đến đấy."
"À."
Không gian lại một lần nữa chìm vào im lặng ngột ngạt.