Anze giật mình khi có tiếng nỉ non từ xa vọng lại, nhưng sớm thầm thở phào bởi ít nhất ông ta đã có thể lần ra một manh mối. Lần theo âm thanh, Anze dần nhận ra nó không hề giống tiếng kêu khổ sở mà sinh vật màu đen kia đã phát ra, nó không méo mó vặn vẹo, mà có vẻ... giống người hơn. Giống như một ai đó thật sự đang khóc ở gần đấy. Với suy nghĩ như vậy, Anze nhanh chóng bước đi, gần như chạy đến nguồn âm thanh, càng chắc mẩm với bản thân mình hơn khi lẫn vào tiếng khóc đã xuất hiện những câu từ rời rạc bằng tiếng Romania mà ông ta có thể hiểu.
Và đó là lúc Anze cũng nhận ra đó là giọng của ai.
Tiếng khóc nức nở rõ ràng đằng sau một cánh cửa đóng. Cánh cửa bị khóa chặt, mặc cho Anze có ra sức vặn tay nắm hay húc mạnh vào nó ra sao. Ngay cả thanh gươm bạc cũng chẳng có khả năng chém đứt bản lề. "Krolock!" Anze gọi, gõ cửa cộc cộc liên hồi với một ý nghĩ biết đâu đấy chính là phần linh hồn mình có thể tương tác. Nhưng chẳng có gì suy suyển, song tiếng thổn thức mỗi lúc một trở nên thê lương thảm thiết hơn. Trống ngực Anze đập loạn, bởi ông ta dần hiểu được chuyện gì đang xảy ra phía sau cánh cửa, khi lẫn vào tiếng khóc la vụn vỡ còn có những tiếng rên rỉ đứt quãng lẫn những lời van xin. Ông ta càng kích động hơn khi nghe được cả âm thanh của một cuộc vật lộn lẫn tiếng thở của một ai đó khác ở trong phòng. "Nếu em có thể nghe thấy ta, làm ơn mở cửa ra đi!" Anze tiếp tục hét lớn, lần này đấm mạnh hơn vào mặt cửa gỗ một cách bất lực. "Neiculiță!"
Mọi âm thanh lập tức im bặt và cánh cửa bật mở ra.
Anze theo quán tính liền ngã nhào ra phía trước. Ngước mặt lên, ông ta trừng mắt trông thấy cái bóng đen khổng lồ nọ đang ở trước mặt mình, bèn lật đật giật lùi ra sau, chỉ để nhận ra cánh cửa đã tự động biến mất. Nhanh chóng, Anze nép mình đằng sau chiếc bàn đầu giường. Sinh vật kia không phát hiện ra ông, và nó chỉ đứng ở cuối giường trong ít lâu rồi ngoảnh mặt lê bước đi mất.
Lúc này, Anze mới dám lấy lại nhịp thở. Một tiếng sấm nổ ra, kéo theo đợt gió mạnh thổi tung cửa sổ, thổi tắt tất cả ánh nến trong phòng. Mưa bắt đầu tuôn như trút nước. Bầu trời ngoài kia tối đen như mực.
Anze không nhận ra căn phòng này. Nó không thuộc về nhà cũ của gia đình Herbert, thiết kế cũ kỹ từ tận thế kỷ mười lăm, tất cả càng khẳng định chắc chắn rằng không gian trong miền ký ức thật sự hỗn loạn và méo mó vô cùng. Anze khẽ nheo mắt lại. Trong bóng tối ngập tràn, một người đàn ông trẻ tuổi đang ngồi bó gối bên mép giường, và càng đến gần, Anze càng thấy được dáng vẻ thê thảm của anh ta, tóc tai rũ rượi, người đầy vết xước, và chỉ còn một chiếc áo rộng để che thân. Anh ta chẳng buồn mặc lại quần áo hay thắp đèn, chỉ ngồi đó và bưng mặt khóc.
"Neiculiță..."
Anze thì thầm, muốn ôm anh ta vào lòng bèn vươn tay ra, nhưng bàn tay ông ta vụt xuyên qua người đàn ông nọ. "Chỉ lại là ảo ảnh thôi." Anze rũ mi, tiếc nuối nói. Ông ta lẳng lặng bước lùi lại, trước khi một mảnh giấy đặt trên mặt bàn gần đó thu hút sự chú ý của ông ta.
Chẳng cần nến hay đèn, Anze đọc những dòng chữ viết trên giấy. Khế ước máu. Dòng chữ màu đỏ được in đậm ngay mục tiêu đề. Bấy nhiêu cũng đã đủ cho Anze hiểu được tất cả mọi sự, rằng ông ta đang đứng ở đâu, tại thời điểm nào trong cuộc đời Johannes, và vì sao người đàn ông kia - hay đúng hơn, chính bản thân Johannes của quá khứ - lại ra nông nỗi này. Môi Anze mím chặt và hàng mày rậm cau lại khổ sở khi ông ta đọc hết mảnh giấy. Ông ta biết mối quan hệ giữa người kia và tổ phụ vốn không mấy tốt đẹp, và bản khế ước này chỉ càng chứng minh cho ông ta thấy nó là một mối ràng buộc nực cười còn lão Vlad kia là một sự xúc phạm đối với huyết đồng của chính lão. Anze tin rằng đây sẽ là thứ khiến ông ta trăn trở hằng đêm hằng ngày mỗi khi ông ta nhắm mắt lại, ấy là nếu ông ta có cơ hội trở về. Cơn phẫn nộ vừa bị thổi bùng của Anze chỉ được xoa dịu khi ông ta cuối cùng cũng đọc được đến dòng chữ ký của người kia.
"Johannes von Krolock."
Anze bất giác thì thầm, bàn tay trong vô thức chạm vào bút tích hẵng còn mới.
"Herbert này."
Sau một hồi lâu, Ludwig không chịu nổi sự thinh lặng nữa liền cất tiếng. Herbert mệt mỏi đáp lời, "Sao?"
"Em nghĩ em biết cái thứ đen sì kia là gì rồi."
Gã lí nhí, tuy vậy không giấu được vẻ tự hào thoáng qua trên khuôn mặt. Herbert nhìn gã mà nhướn một chân mày lên.
"Đó là tất cả những gì mày bận tâm từ nãy đến giờ đấy à?"
"Anh không muốn biết thì thôi." Ludwig bĩu môi, cáu kỉnh đút tay vào túi quần. Herbert kêu một tiếng bất mãn rồi đảo mắt ngán ngẩm.
"Là gì?" Cậu ta gằn hỏi cụt lủn.
"Chúng ta đang ở trong thế giới tâm trí của cha mà, đúng không?" Ludwig nghiêng đầu, cố gắng sắp xếp lại mấy ý nghĩ của gã để giải thích."Thế giới linh hồn... Thế giới tâm trí... Đến loạn cả lên." Gã chỉ tay vào bên thái dương mình. "Nhưng về cơ bản, chúng ta đang ở trong đầu của cha."
"Phải. Nhưng thế thì làm sao?" Herbert ngẫm nghĩ. "Tức là thứ sinh vật đó do cha tạo nên à?"
"Đại loại thế." Ludwig nhún vai. Gã nghĩ Herbert sẽ phản đối, nhưng rồi cậu ta cũng chậm chạp gật gù.
"Cũng hợp lý."
"Anh cũng thấy vậy thật à?"
"Nghĩ lại thì... ừ." Herbert gãi cằm, ê a. "Có lẽ không lý gì mà nó chỉ xuất hiện ở những ký ức buồn khổ của ông ấy. Nó thậm chí còn để lại dấu vết ở những nơi nó đi qua. Hẳn là nó ăn sâu vào trong não cha từ rất lâu rồi, dù ông ấy có cố tình tạo ra nó hay không."
"Anh có nghĩ nó là bệnh trầm cảm của cha không?" Ludwig khẽ liếc nhìn qua anh mình. Gã thường không dám nhắc đến những vấn đề tâm lý cho lắm.
"Có thể." Herbert đáp bằng một giọng đều đều, khuôn mặt càng sa sầm lại. Cậu ta không nói gì thêm, chỉ lẳng lặng tăng tốc và tiếp tục tiến về phía trước, khiến Ludwig phải vội vã chạy theo để bắt kịp anh mình.
Cuối cùng, hai anh em tìm được một cầu thang. Họ nhanh chóng đi lên, hy vọng rằng Anze không bị lạc để tất cả có thể cùng tiếp tục nhiệm vụ mà không ai phải đánh lẻ. Nhưng chưa lên đến nơi, Herbert đã túm gáy Ludwig mà kéo gã ngồi thụp xuống, nép vào tường.
"Lại là nó nữa?" Ludwig lầm bầm, và anh gã gật đầu một cái. Herbert hơi nghểnh cổ ra quan sát, trông thấy sinh vật màu đen kia trườn qua hành lang trên tầng và lách vào một cánh cửa gần đó. Quay lại nhìn Ludwig, Herbert thều thào:
"Nó chui vào một căn phòng ở tầng trên rồi."
"Suýt thì toi."
"Chúng ta cũng vào theo sau nó."
Ludwig tru tréo ngay tắp lự, "Anh bị điên à? Sao lại chui đầu vào rọ như thế?"
Herbert cốc đầu gã rồi mới trả lời, "Mày mới bị ngốc ấy. Chẳng phải ban nãy anh nói nó xuất hiện ở những đoạn ký ức buồn sao?"
"Việc đó thì có liên quan gì?"
"Ngôi nhà của tiềm thức này có số phòng vô tận, làm sao chúng ta biết chắc được căn phòng nào khóa, và phòng nào không? Nếu như đi theo cái bóng đen ấy, thì chẳng phải chúng ta đã đỡ tốn một phần công sức tìm kiếm?"