Từ từ, Herbert bước lại và ngồi xuống cạnh Ludwig bên cỗ quan tài, đồng thời cũng kéo Alfred vào lòng mình ôm để tìm kiếm sự an ủi. Ludwig chỉ liếc nhìn anh trai mình qua con mắt tốt của gã, rồi choàng tay qua vai Herbert thay cho lời xin lỗi vì đã gây sự với cậu ta.
"Thế giới linh hồn không đơn giản như ngươi nghĩ."
Vận may mỉm cười với Anze, và Woland tiếp tục lời nói đương dang dở. "Và cũng không an toàn, kể cả đó có là thế giới tâm trí của chính bản thân ngươi." Y đẩy ra một quân cờ, nhướn mày ngạc nhiên khi Anze nhanh chóng ăn được nước đi đó. Gật gù, y lại nói thêm, "Cứ xem cơ thể các ngươi là một vật chứa... một ngôi nhà của linh hồn. Nói ta nghe xem, Anze Afanas..." Cái tên của ông ta vụt khỏi miệng y lạnh đến rợn người. "Ngươi nghĩ đâu sẽ là cánh cửa?"
Anze ngập ngừng. "Là quả tim, thưa messir."
"Và vì sao ngươi lại nghĩ như thế?"
"Cách nhanh nhất để vào một ngôi nhà là bước qua cửa chính. Cách nhanh nhất để giết một con ma cà rồng là đâm vào trái tim. Tôi nhận thấy sự tương đồng đó là đủ hợp lý, thưa messir."
Chỉ có tiếng cười giòn nhưng nhỏ của Woland đáp lời, và y lẳng lặng đưa ra một quân cờ mới. Anze vẫn cúi gằm mặt khi chơi, song, ông ta cũng không giấu được vẻ hoảng sợ khi quân cờ của mình - cũng đến lúc - bị Woland ăn mất.
"Luật là luật." Woland nhắc lại, giọng tỏ vẻ hài lòng. Lập tức, Anze thấy cơ thể mình nặng đi, cái cảm giác mỏi mệt tột độ mà chỉ những sinh vật sống mới cảm nhận được khi chúng bị ốm. Tuy vậy, ông ta vẫn còn giữ được tỉnh táo, bởi dù gì cũng chỉ vừa mất đi một mảnh linh hồn mà thôi, vì thế Anze tự trấn an mình để tiếp tục ván cờ với người ngồi đối diện. Ông ta thở phào khi đón nhận một sự thật mới, một sự thật mà Woland bắt đầu bằng một câu hỏi, "Thế nhưng thứ gì mới là "quả tim" của ngôi nhà?"
"Tôi chưa hiểu lắm, thưa messir."
"Quả tim của vật chủ chỉ là cánh cửa dẫn đến thế giới linh hồn. Hạt nhân của linh hồn, lõi sự sống của nó... lại là một thứ khác." Woland giải thích. "Nếu xem thế giới linh hồn là một ngôi nhà, thì đâu sẽ là nguồn sống của nó?"
Anze ngập ngừng, cắn cắn môi, sự thật hiện rõ trên gương mặt ông ta rằng ông ta không biết.
Woland chỉ lạnh lùng tiếp lời, "Đi tiếp đi."
Nước cờ tiếp theo không mấy suôn sẻ, tầm nhìn của Anze lập tức trở nên mờ đục ngay khi Woland thu lấy một quân cờ của ông, và sẽ là một lời nói dối nếu như ông ta chối bỏ việc bản thân càng lúc càng hoảng loạn. Nỗi sợ dễ dàng khiến người ta trở nên rối trí, chẳng mấy chốc, Anze lại để mất thêm một nước đi và trước ánh nhìn hài lòng của Woland, ông ta gần như sụp xuống mặt bàn bởi sức ỳ của bản thân trở nên quá lớn. "Tập trung đi Anze." Anze dụi mắt và chống một tay để đỡ cái đầu cứ gục gặc, lúc này đã không còn rõ đấy là lời ông ta tự nhắc nhở bản thân hay đấy là lời khiển trách từ Woland nữa. Một sự thôi thúc kỳ lạ cào xé ruột gan Anze, khiến ông ta chỉ muốn buông xuôi và nằm ngủ ngay tại đó. Mi mắt của ông ta trĩu nặng và cơ thể chỉ còn cảm thấy mệt nhoài. Bất chợt ông ta cũng thấy lạnh, mặc cho không gian xung quanh chẳng có gì đổi thay và những ánh nến lẫn những ngọn đèn vẫn đang rực cháy.
"Bỏ cuộc rồi sao, Anze Afanas?"
Giọng đều đều của Woland ấy vậy lại mang ý thách thức, nhưng hiển nhiên Anze chẳng có đủ tâm trạng lẫn sức lực để mà phân tâm, chỉ tiếp tục ngồi im lìm và nhìn chằm chằm vào ván cờ dang dở. Anze thoáng đảo mắt quanh phòng, và lúc này cái lạnh run người khiến ông ta nhớ đến cái lò sưởi.
Một quyết tâm liền dấy lên và Anze - sau một hồi chật vật suy nghĩ - vội vã đặt xuống một quân cờ.
Woland nhướn mày, trước khi gật gù mà đẩy quân cờ của mình về phía Anze. "Thế nào? Ngươi trả lời được câu hỏi vừa nãy chứ?" Y nhắc lại. Anze run rẩy đáp:
"Là chiếc lò sưởi, thưa messir."
"Và làm sao lại như thế?"
"Dấu hiệu sự sống của một sinh vật là nhịp đập của quả tim. Dấu hiệu một ngôi nhà có sự sống là khói bốc lên từ ống khói. Chỉ có lửa từ lò sưởi mới..." Anze khó nhọc bật ra, nhưng việc mất đi quá nhiều mảnh linh hồn khiến ông ta không còn giữ được tỉnh táo để mà nói trọn thành lời. Lồng ngực ông ta nâng lên hạ xuống từng nhịp gấp rút như thể khó thở, tiếng thở tan thành tiếng thở dài run rẩy khi ông ta bất lực nhắm chặt mắt lại. Woland bật cười, lười nhác ngả người lên lưng ghế.
"Ngươi dựa vào đâu để tin vào điều đó?"
Anze không kiềm được tiếng rên rỉ. "Tôi cảm thấy lạnh, thưa messir." Ông ta yếu ớt thừa nhận, cúi gằm mặt xuống. "Càng mất đi nhiều quân cờ, tôi càng cảm thấy muốn ở lại đây, nhưng đồng thời cũng cảm thấy buốt giá... Trong khi đó, lò sưởi của ngài... lại chẳng được đốt lửa."
"Và ý của ngươi là?"
"Lò sưởi của Địa Ngục không có lửa, bởi Địa Ngục không phải nơi dành cho sinh vật sống, thưa messir."
"Rất khôn ngoan." Woland gật gù, nheo mắt lại như mèo mà nhìn Anze. "Phải, lò sưởi chính là "quả tim" của ngôi nhà, kể cả đó có là ngôi nhà của linh hồn đi chăng nữa. Nhưng không chỉ riêng lò sưởi, không, Anze Afanas, nó có thể là bất cứ thứ gì tỏa ra hơi ấm và được đặt ở nơi nhiều người lui đến nhất."
"Một cái bếp lửa chẳng hạn, thưa messir?"
Woland gật đầu. "Ngươi biết tìm người của mình ở đâu rồi đấy."
Nói đoạn, y lại tiếp tục chơi, thích thú nhìn người kia bấy giờ phải chật vật chỉ để cầm lên một quân cờ mà không run rẩy đánh rơi nó. Lần tiếp theo Anze mất đi quân cờ, ông ta mất đi một nửa khả năng nghe, để đến lần tiếp theo Woland nói thêm một sự thật, ông ta chỉ thấy lùng bùng như thể tai mình đương bị nhét đầy len vải.
"Người của ngươi bị phép phù thủy tấn công vào quả tim, xem như cánh cửa dẫn vào thế giới tâm trí hắn đã bị tàn phá." Woland kể. "Nhưng ngay cả ta cũng phải thừa nhận, hắn là một tên có hiểu biết, cũng là một kẻ có bản lĩnh, bởi hắn đã tự nhận ra điều đó, và có khả năng tự khóa lại lõi linh hồn mình để tránh mất đi ký ức. Quả tim hắn vẫn nguyên vẹn... nhưng ta không đảm bảo đã không có thứ gì khác cố gắng lẻn vào."
Đến đây, y liếc nhìn xuống bàn cờ rồi lại nhìn Anze, nụ cười dần dần nhoẻn rộng đắc ý và đầy vẻ trông đợi trước đôi mắt Anze đang mở trừng hoảng loạn.
Anze đã bị chiếu tướng.
"Ái chà." Woland ngâm nga. "Ngươi hết đường rồi."