Vu Hồng không nói thêm gì nữa, chỉ khẽ gật đầu, đẩy Mạc Cảnh Tuyên vào nhà.
Mạc Hằng theo sau Mạc Chấn Hào, nhỏ giọng giải thích “Anh ấy chỉ muốn xuống ngắm hoa tường vi do dì ấy trồng mà thôi...”
Mạc Chấn Hào quay đầu lại “Về sau bớt ở trước mặt ba nói tới nữ nhân kia, con phải nhớ kỹ, ba cũng chỉ thừa nhận mẹ con là nữ chủ nhân duy nhất của cái nhà này mà thôi!”
Cong lên khóe miệng, Mạc Hằng tiến lên vài bước sóng vai cùng Mạc Chấn Hào, vui cười nói “Ba, tình huống đấu thầu của miếng đất ở phía tây kia như thế nào rồi?”
“Đã bắt được vào tay!” Mạc Chấn Hào nhẹ nhàng cười “Lần này, Tiêu gia lâm thời rút lui, cho nên chúng ta cũng không cần phí quá nhiều sức lực liền đã bắt được miếng đất ấy!” nghiêng đầu liếc về phía Mạc Hằng, nói tiếp “Bởi vì không có tính cạnh tranh, cho nên chi phí để bắt lấy miếng đất kia ít hơn so với dự kiến, bởi vậy mà tài chính của công ty mình tiết kiệm được không ít, khó được một lần thống khoái như vậy, nếu như không có Tiêu gia, con đường phát triển Mạc gia của chúng ta tuyệt đối sẽ không ngừng lại tại đây.”
Mạc Hằng nhíu mày, liên tưởng đến việc Tiêu Ảnh đã nhiều ngày chưa tới trường học, không khỏi gấp gáp hỏi “Ba à! Ba có biết vì sao Tiêu gia rút lui không?”
“Cụ thể tình huống thì không rõ ràng cho lắm, chỉ biết gần đây không ngừng có bác sĩ ra vào Tiêu gia.” Cong cong khóe miệng, Mạc Chấn Hào vân đạm phong khinh nói “Đã sai người đi tra mấy tên bác sĩ ấy, dù gì cũng là tình huống của đối thủ, nên hiểu biết rõ ràng một chút, nếu có đại sự gì xảy ra, chúng ta cũng dễ đối phó hơn không phải sao?!”
Chú thích: Vân đạm phong khinh (云淡风轻) mang nghĩa thờ ơ, lạnh nhạt, không màng đến điều gì khác.
Mạc Hằng gật đầu, không hề nhiều lời, hắn biết ba của chính mình có bao nhiêu sĩ diện, cho nên hắn tuyệt đối sẽ không làm trò ở trước mặt ông ấy phản bác điều gì, cho dù hắn rất để ý tới Tiêu Ảnh.
Vào cửa nhà, Mạc Chấn Hào vỗ vỗ vai Mạc Hằng, thấm thía nói “Tiêu gia cùng Mạc gia đã đấu hơn phân nửa đời, hiện giờ hai đứa con trai của Tiêu gia đều đã tiến vào Tiêu thị, hiện tại ba ba cũng rất mong chờ ngày con tốt nghiệp có thể vào công ty phụ giúp ba ba, cho nên con đừng làm ba ba thất vọng a! Dù gì thì cũng có ngày thế hệ trước phải lui về hậu đài, nhường chỗ lại cho đám người trẻ tuổi các con không phải sao?!”
Mạc Hằng nhướng mày “Chẳng lẽ ba không tin vào năng lực của con sao?” cùng với Tiêu Ảnh sao…… Mình nhất định sẽ làm anh ấy phải cam tâm tình nguyện vì mình mà chịu cúi đầu, rốt cuộc tình yêu luôn là như vậy, không thể nào nói lý được!
“Ha ha ha, đương nhiên ba ba vẫn luôn xem trọng con!” Mạc Chấn Hào cười lớn, bước vào phòng “Ba còn có việc chưa xử lý xong, cơm chiều làm xong thì sai người hầu đưa lên thư phòng cho ba.”, trước khi lên lầu đột nhiên nhớ tới chuyện gì đó, vội quay đầu lại nói “Về sau con cùng mẹ con không được đẩy Cảnh Tuyên ra ngoài nữa, đừng để cho ba phải mất mặt.”
Vội làm ra bộ dáng trầm mặc "gãi đúng chỗ ngứa", Mạc Hằng khẽ gật đầu đáp “Con đã biết, ba đi vội đi, để con lên xem anh thế nào rồi.”
Mạc Chấn Hào vừa lòng xoay người rời đi, Mạc Hằng cũng không vội đi xem Mạc Cảnh Tuyên, mà ngồi ở phòng khách trong chốc lát, hiện tại hắn cần phải làm dịu lại sự hưng phấn trong nội tâm của chính mình.
Hưng phấn vì hắn sắp hoàn toàn kế thừa toàn bộ Mạc gia, vì không cần tốn nhiều sức đã có thể đá Mạc Cảnh Tuyên -- con của người vợ cả kia ra khỏi nơi này, cùng với…… trong tương lai đã có thể cùng Tiêu Ảnh sóng vai, cùng nhau đi lên đỉnh cao nhân sinh…… Mình cũng đã để ý đến anh ấy được nhiều năm như vậy, rốt cuộc cũng sắp được đứng ngang hàng với anh ấy, không cần phải úp úp mở mở nữa...
Hít sâu vài lần, nhằm đè xuống nỗi kích động của chính mình, bình phục lại tâm tình xong, Mạc Hằng liền đứng dậy đi thẳng lên lầu.
“Oa ---- oa! Hức hức! Quái vật -- quái vật xấu xí --- quái vật xấu xí!” bị đẩy về phòng, Mạc Cảnh Tuyên vẫn luôn nhỏ giọng nghẹn ngào.
Vu Hồng vẫn luôn chấp nhất cầm gương đặt ở trước mắt cậu, thanh âm mềm nhẹ trấn an “Tiểu Tuyên ngẩng đầu nhìn xem, Tiểu Tuyên thực đáng yêu, Tiểu Tuyên không phải quái vật, cũng không xấu chút nào cả.”
“Không cần mà! --- oa oa oa!” Mạc Cảnh Tuyên đẩy gương ra xa, liều mạng cuộn tròn lại thân thể rút vào góc giường.
“Phu nhân!!!” Mới vừa vào nhà trong tay còn đang bưng dược thiện, thím Vương không kịp nghĩ nhiều, vội vàng đem dược thiện đặt ở trên mặt đất, vội hô to tiến lên đoạt lấy chiếc gương “Phu nhân đang làm gì vậy?!!”
“Này ---” Vu Hồng lộ vẻ vô tội “Thím Vương đừng khẩn trương, chỉ là Tiểu Tuyên cảm thấy chính mình quá xấu, ta muốn để nó minh bạch rằng mình không xấu mà thôi, ta hy vọng nó có thể nhìn thẳng vào chính mình a!”
Thím Vương vội đem Mạc Cảnh Tuyên hộ ở sau người, hướng Vu Hồng khom người nói “Bữa tối đã được chuẩn bị xong, phu nhân nhanh xuống dùng cơm đi, phu nhân cũng không cần xen vào chuyện này, để tôi làm là được rồi!”
Vu Hồng đứng dậy thở dài nói “Ai da…… Vậy ngươi cố dỗ đứa nhỏ này đi nha, hôm nay nó cứ đòi soi gương, ta cũng không lay chuyển được liền đưa cho nó, nếu biết sẽ như vậy... Ai da! Cũng là do ta quá sơ sót...”
“Phu nhân yên tâm, tôi sẽ chiếu cố tốt cho thiếu gia!”
Vu Hồng gật đầu, mở ra cửa phòng đi ra ngoài, khóe miệng của ả không tự chủ được nhếch lên, thấy Mạc Hằng lên lầu, cười khẽ đem người kéo đi xuống.
“Thiếu gia! Thiếu gia!” Vương thẩm tiến lên gắt gao ôm lấy Mạc Cảnh Tuyên đang súc ở góc giường, “Đứa bé đáng thương của thím...” thanh âm đã nghẹn ngào không thôi “Cái nhà này sao có thể đối xử tàn nhẫn với ngài như vậy được cơ chứ, tiểu thư ở trên trời nhìn thấy thiếu gia biến thành cái dạng này chắc sẽ đau lòng chết mất, là do thím vô dụng, do thím không bảo hộ thiếu gia chu toàn được, thím thật vô dụng, thật vô dụng a……”
Mạc Cảnh Tuyên ở trong lòng ngực thím Vương đang liều mạng giãy giụa “Tiểu Tuyên rất xấu, không được xem -- không được xem.”
Đau lòng gạt đi nước mắt trên má của cậu, nhẹ dỗ dành “Thiếu gia không xấu, chỉ là do thiếu gia còn chưa có nẩy nở, tin tưởng thím, thiếu gia chịu ăn nhiều hơn một chút liền sẽ đẹp lên thôi.”
Đã đắm chìm vào trong thế giới của chính mình, Mạc Cảnh Tuyên căn bản không nghe vào mấy câu an ủi khuyên bảo ấy được, chỉ biết đem thân mình cuộn tròn lên, cứ mãi lẩm bẩm nói rằng chính mình đã biến thành quái vật.
Dần dần đem chính mình bao phủ ở trong góc tối, Mạc Cảnh Tuyên không biết, trên đời này còn có một người vì cậu, mà đã hoàn toàn ném chính mình vào trong vực sâu hắc ám.
Ở Tiêu Trạch -----
trong một gian phòng âm u tối tăm, chỉ có một vầng sáng ấm áp từ ánh nến phát ra ở trên tủ đầu giường, ánh nến ấy không ngừng lay động, ở phía dưới, có một thanh niên tựa như điêu khắc, đang duỗi hai tay, cúi đầu phủ phục quỳ trên mặt đất, thanh niên vươn hai tay đã bị băng gạc bó chặt của mình lên, băng gạc đã bị điểm xuyết bởi những vết đỏ hồng tươi đẹp, ngẫu nhiên thanh niên cũng sẽ động động cánh tay, dùng sức ôm lấy cái bóng đen trên mặt đất. Mà những điểm đỏ đó cũng sẽ theo động tác của hắn, bắt đầu thay nhau mở rộng lãnh địa của chính mình ra xa hơn.
Chú thích: Điểm xuyết được định nghĩa là hành động điểm thêm một thứ gì đó vào một sự vật, hiện tượng có sẵn để làm cho nó xinh đẹp hơn.
“Tuyên à...” thanh niên nỉ non “Vẫn không chịu đáp lại lời của anh sao?” Lại là một trận yên tĩnh cùng trầm mặc.
Thanh niên ngó mắt về phía cánh tay của chính mình “Hôm nay anh sẽ tiếp tục cắt thịt cho em xem, cắt đến khi nào em chịu đáp lại lời của anh mới thôi, em xem thế nào?”
“Răng rắc --” cửa phòng bị mở ra từ bên ngoài, trong nháy mắt ánh sáng nhu hòa liền tràn vào trong, phủ kín toàn bộ căn phòng, một khắc trước ở dưới ánh nến, cái bóng còn vô cùng nồng đậm hiện giờ lại phảng phất như thẹn thùng, vội vàng biến mất vô tung.
Thấy vậy, thanh niên đầu bù tóc rối ấy liền khẩn trương bò dậy, đầy mặt khủng hoảng vội cào cào mặt đất, nức nở kêu “Tuyên -- Tuyên à --”
Thật lâu sau, rốt cuộc thanh niên cũng ý thức được hết thảy đều chỉ là phí công, quay đầu, dùng bộ mặt dữ tợn nhìn về phía đám "đầu sỏ gây tội" tay còn cầm ống tiêm đang đứng ngốc lăng ở cửa kia, quát lên “Lăn”. Thanh âm của hắn không mang theo bất luận phập phồng gì, chỉ có mỗi một mảnh lạnh băng.
Tiêu Diệu phục hồi lại tinh thần, giờ phút này hắn cảm thấy đau lòng vô cùng, không khỏi nhẹ khuyên “Tiêu Ảnh à…… con không thể tiếp tục như vậy được, nghe ba nói, để cho bác sĩ tới khám cho con đi, bọn họ sẽ giúp con...”
Nhìn thân hình đã gầy một vòng của Tiêu Diệu, đáy mắt của Tiêu Ảnh giảm đi một tia lạnh băng, nhỏ giọng nói “Đi ra ngoài đi, các ngươi sẽ dọa đến Tuyên...”
Tiêu Diệu nhíu mày “Tuyên? Món đồ chơi kia của con sao? Sao chúng ta lại dọa đến nó?” Trạng huống tinh thần của con mình đã hư đến nỗi sinh ra ảo giác rồi hay sao?
Tiêu Ảnh cúi đầu không hề xem bọn họ “Đó là người mà ta yêu nhất, là bóng dáng của ta...” bỗng nhiên ngẩng đầu, trừng mắt về phía đám người “Chính là do các ngươi tới mới dọa đến em ấy, lăn -- đều cút đi cho ta ---”
Trừng lớn hai mắt, Tiêu Diệu không thể tin tưởng nhìn chằm chằm vào Tiêu Ảnh “Tiêu -- Tiêu Ảnh à --- con đừng dọa ba ba -- sao lại là bóng dáng của con...” Tiêu Diệu chợt bừng tỉnh, đột nhiên minh bạch vì sao Tiêu Ảnh lại muốn đóng cửa sổ châm nến lên, vì sao nó vẫn luôn nhìn xuống mặt đất lầm bầm lầu bầu, vì sao nó lại muốn đối mặt với bóng dáng của chính mình bắt đầu tự mình hại mình…… Cho nên rốt cuộc đây là... Quay đầu nhìn bác sĩ tâm lý, ý đồ từ nơi đó tìm đến đáp án.
Bác sĩ tâm lý đẩy đẩy mắt kính trên sóng mũi của mình, khẽ nói “Theo bước đầu phán đoán của tôi, thì đây chính là chứng vọng tưởng!”
Thấy đám người còn chưa chịu rời đi, trán của Tiêu Ảnh liền nổi lên đầy gân xanh, trực tiếp tiến lên, ném thật mạnh cái ly về phía bác sĩ gần mình nhất, rống giận quát “Lăn --”
Tiêu Diệu vội vàng nâng dậy bác sĩ đã bị cái ly đập trúng ngã xuống đất, vội đưa người ấy ra khỏi phòng.
Bác sĩ tâm lý lui về phía sau tám bước, thẳng đến khi rời khỏi cửa phòng, mới tiếp tục bổ sung nói “Còn có chứng cuồng táo, hơn nữa tính tình lại còn quá mức cố chấp!”
“Phanh!” Cửa phòng bị đóng sầm lại, Tiêu Ảnh ngăn cách chính mình vào trong một thế giới riêng biệt, nơi chỉ có chính mình cùng cái bóng tồn tại.
Tiêu Diệu thở dài, móc ra chìa khóa sơ cua, nhẹ giọng nói “Tiêm thuốc an thần cho nó đi…… Nó cần phải được nghỉ ngơi, cũng cần sức thuốc cho cánh tay của nó...”
Hạ Thừa Vũ gật đầu, vội chuẩn bị lại thuốc chích, ở lúc cửa phòng bị mở ra trong nháy mắt, liền nhanh chóng xông đến trước mặt thân ảnh đang quỳ trên mặt đất kia.
Tiêu Ảnh chậm rãi nhắm mắt lại, phảng phất thấy được Tuyên đang gọi mình là bảo bảo “Tuyên à…… Cuối cùng cũng chịu để ý tới anh rồi sao……”
Tiêu Ảnh không biết, ở ngay lúc hắn nhắm mắt lại kia, hắn đã cười, nụ cười ấy ôn nhu đến nỗi làm người muốn rơi lệ.
Bên kia, ở Mạc trạch -----
“Anh à, xem em mang theo cái gì nè?” Mạc Hằng cầm lên một con búp bê đong đưa trước mặt Mạc Cảnh Tuyên.
Mạc Cảnh Tuyên ngẩng đầu nhìn nhìn liền lại cúi đầu xuống.
Mạc Hằng cười “Đây là bé rối Teletubbie*, bé rối Teletubbie này đáng yêu vô cùng! Mẹ nói trước kia anh rất thích nhìn lên bầu trời, cho nên hôm nay em đã đi mua cho anh con thú bông này!”
Mạc Cảnh Tuyên ngẩng đầu “Bảo bảo…… Bảo bảo --”, chứng đau đầu cũng tùy theo mà đến, cùng trong đầu thoảng qua bóng dáng của một đứa bé khiến cậu nhíu mày lại.
Mạc Hằng gật đầu, đem thú bông đưa đến trước mặt Mạc Cảnh Tuyên, cười nói “Đúng vậy! Đây là bé rối Teletubbie!”
“Ong ong ong ≈≈” điện thoại di động trên tủ rung lên.
“A lô ---” Mạc Hằng bắt máy “Không ngờ học trưởng Tu còn nhớ tới em, chịu gọi điện thoại cho em nữa chứ...”
“Hợp tác sao?” vẻ mặt của Mạc Hằng lộ ra vẻ châm chọc “Hiện tại em mới năm nhất, không tham dự vào sự tình ở công ty của ba em được...” dừng một chút lại tiếp tục nói bóng nói gió “Không phải lúc trước học trưởng còn bận chống đỡ công kích từ phía anh trai Tiêu Ảnh của anh sao? Anh tìm em hợp tác không sợ hắn……”
Vẫn luôn súc ở góc, ngay khi Mạc Cảnh Tuyên nghe được hai chữ "Tiêu Ảnh", liền có rất nhiều hình ảnh rách nát ùa vào trong óc của cậu, đầu đau kịch liệt khiến cậu ngã vào trên giường, từng mảnh nhỏ ký ức đánh sâu vào khiến cậu thở không nổi, đến cả phát ra tiếng đều trở nên cực kỳ khó khăn.
“Anh nói cái gì? Tiêu Ảnh điên rồi!!! Sao có thể như vậy được!!!” Mạc Hằng khiếp sợ đến nỗi quên đi phong độ ngày thường của mình, trực tiếp lớn tiếng chất vấn Tiêu Nghi Tu.
Đầu dây điện thoại bên kia không ngừng nhảy nhót, vui sướng xác nhận lại lần nữa. “Không có khả năng……” Điện thoại trong tay không tự giác rơi xuống mặt đất, Mạc Hằng không thể tin tưởng lắc lắc đầu ngốc lăng tại chỗ.
“Ngươi lặp lại lần nữa?” thanh tuyến trầm thấp lạnh băng từ phía sau truyền đến, đánh gãy suy nghĩ của Mạc Hằng.
Mạc Hằng hoàn hồn, xoay người liền nhìn thấy biểu tình cùng ánh mắt xa lạ của Mạc Cảnh Tuyên, nhỏ giọng gọi “Anh -----?”
Nhíu mày chống đỡ khối thân thể gầy yếu này dậy, giơ tay vuốt ngược tóc mái bị mướt mồ hôi vì cơn đau đầu hồi nãy ra phía sau, Mạc Cảnh Tuyên lạnh lùng nhìn chằm chằm vào Mạc Hằng “Ngươi lặp lại lần nữa, Tiêu Ảnh làm sao vậy?”
* Hình ảnh bé rối Teletubbie: