• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Mạc Hằng do dự: “Anh ---? Anh ----?”

Bực bội lại thêm mỏi mệt, Mạc Cảnh Tuyên xoa xoa mũi, chỉ vào chiếc điện thoại ở trên mặt đất nói “Em trai yêu dấu của anh, có thể cho anh mượn điện thoại của em một chút được không?” Dù là dùng từ ngữ thân mật nhất, nhưng ánh mắt cùng ngữ khí lại vẫn lạnh băng như cũ.

Mạc Hằng ngơ ngẩn, đại não còn có chút trì độn, nhưng tay lại máy móc nhặt lên chiếc điện thoại trên mặt đất, đưa cho anh trai -- người tuy là gầy yếu nhưng khí thế lại đột nhiên trở nên vô cùng cường thế kia.

Mỏi mệt suyễn khẩu khí, ngón tay khô gầy của Mạc Cảnh Tuyên vội mở khóa điện thoại, nhanh chóng ấn xuống dãy số mà sớm đã nhớ kỹ trong lòng, “số máy quý khách vừa gọi hiện không liên lạc được...”

Chau mày, Mạc Cảnh Tuyên nôn nóng, vội ấn xuống một chuỗi số điện thoại bàn, “Tít -- Tít -- Tít...” thời gian chờ đợi thật dài dòng, mỗi một giây trôi qua đối với cậu tới nói đều là dày vò. “Chào ngài, đây là Tiêu Trạch.”

“Tần quản gia sao?” bởi vì liên tục đau đầu mà thanh âm hơi hơi khàn khàn cho thấy rõ sự mỏi mệt, nhưng lại ẩn ẩn mang theo một chút gợi cảm.

“Ngài là ---”

“Hiện tại trạng huống tinh thần hiện tại của bảo -- Tiêu Ảnh thế nào rồi?” Mạc Cảnh Tuyên cũng vô tâm tư hàn huyên, liền đi thẳng vào chủ đề.

Ở đầu dây điện thoại bên kia, Tần Dũng nhíu mày: “Ngài là vị nào?” tin tức của Thiếu gia vẫn luôn được phong tỏa nghiêm mật, sao lại có người hiểu biết đến kỹ càng tỉ mỉ như thế được!

Tần Dũng cảnh giác làm Mạc Cảnh Tuyên càng thêm táo bạo lại là có chút bất đắc dĩ, nhìn thân thể gầy yếu cùng đôi chân vô pháp đứng thẳng lên của chính mình, lại hồi tưởng đến mấy ngày nay Vu Hồng sấn lúc tâm trí mình không thành thục làm ra những chuyện đó... Thêm việc bị ba cấm túc ở trong phòng...

“Ưm...”, cơn đau đầu đột nhiên trở nên kịch liệt lên, làm Mạc Cảnh Tuyên nhịn không được kêu rên ra tiếng.

“Anh làm sao vậy?” Mạc Hằng lộ ra vẻ lo lắng, tiến lên đỡ lấy cậu.



“Không có việc gì.” Đẩy tay của Mạc Hằng ra, vừa thở hổn hển vừa đưa điện thoại di động gần sát lỗ tai thêm lần nữa, thành khẩn nói: “Còn thỉnh Tần quản gia nói cho cháu biết về tình huống cụ thể của Tiêu Ảnh, cũng không cần hoài nghi cháu, cháu không có ác ý, cháu so với bác càng thêm hiểu biết anh ấy, cũng là người để ý đến anh ấy nhiều hơn bất kỳ kẻ nào, cháu muốn giúp anh ấy, cũng có thể giúp được anh ấy!”

“Xin lỗi, tôi không thể nói cho cậu biết được.” Nói xong câu này Tần Dũng liền muốn cúp điện thoại.

“Có phải anh ấy đang ở tìm bóng dáng của chính mình hay không?.” Mạc Cảnh Tuyên không đầu không đuôi nói.

“Sao cậu...” Do dự luôn mãi, cuối cùng Tần Dũng cũng chịu thỏa hiệp. Chỉ vì hắn cũng biết về chuyện bóng dáng này, cũng vì cậu đã nói rằng cậu có thể giúp đứa bé gần như đã rơi vào vực sâu kia...: “Trạng huống tinh thần của thiếu gia thật không tốt, thường xuyên lầm bầm lầu bầu, còn có khuynh hướng tự mình hại mình một cách trầm trọng, hơn nữa còn đem cái bóng của chính mình đương người yêu, bác sĩ nói là bị chứng vọng tưởng…… Nhưng tôi vẫn không tin, trước kia thiếu gia vẫn luôn mạnh khỏe, sao có thể đột nhiên có bệnh tâm thần được cơ chứ, nếu cậu thật sự có thể giúp được thiếu gia, vậy mong cậu nói được thì làm được!”

“A ---” Mạc Cảnh Tuyên cười thê lương, mặt mày đều tràn đầy vẻ bi thương, “Anh ấy không điên, nói cho Tiêu Diệu, làm anh ấy đi vào giấc ngủ đi, đừng cho anh ấy có cơ hội tỉnh lại tiếp tục thương tổn đến chính mình, cho cháu ít thời gian, cháu nhất định sẽ đem thứ mà Tiêu Ảnh muốn đưa tới trước mặt anh ấy!”

Trầm mặc thật lâu, Tần Dũng quyết định lựa chọn đánh cuộc một phen: “Tôi sẽ nói cho lão gia biết.”

Mạc Cảnh Tuyên vô lực cong cong khóe miệng, một câu cảm ơn mới vừa nói xong, liền đã ngã xuống giường hoàn toàn rơi vào trạng thái hôn mê bất tỉnh.

Tiêu…… Chờ em.

Tiêu…… Nguyên lai…… Em cũng yêu anh.

Mạc Hằng nhíu mày, có chút vô pháp hiểu rõ chuyện vừa xảy ra trước mắt mình, lấy lại điện thoại di động, nhìn dãy số điện thoại của Tiêu Ảnh trên màn hình…… Đây là số điện thoại mà cho tới hiện giờ mình vẫn luôn không dám lưu vào danh bạ, nhưng Mạc Cảnh Tuyên lại biết rõ dãy số này...

Hồ nghi nhìn về phía người đã ngất xỉu ở trên giường, Mạc Hằng thật sự không nghĩ ra lý do vì sao Mạc Cảnh Tuyên lại đột nhiên trở nên xa lạ như vậy, hơn nữa sao hắn lại biết số điện thoại của Tiêu Ảnh, lại còn biết rõ điện thoại bàn nhà anh ấy nữa cơ chứ, thậm chí hắn vừa mới dùng ngữ khí thân thuộc để nói chuyện cùng quản gia của Tiêu gia, càng là làm cho người cân nhắc không ra, dường như hắn thực hiểu biết về Tiêu Ảnh…… Còn hơn cả người đã yên lặng truy đuổi theo bóng dáng của anh ấy nhiều năm như chính mình...

Hít sâu một hơi, Mạc Hằng lắc đầu không hề nghĩ nhiều, hết thảy chờ Mạc Cảnh Tuyên tỉnh lại rồi làm định đoạt cũng không muộn, cũng may từ trong điện thoại mình cũng đã xác nhận được: Tiêu Ảnh cũng không có trở nên điên khùng như những lời mà Tiêu Nghi Tu đã nói, cho nên cũng không phải là hoàn toàn không có thu hoạch được gì...

Trong lúc ngất đi, sở hữu ký ức ở kiếp trước kiếp này một chút một chút hiện ra trong đầu cậu.

Mạc Cảnh Tuyên mở bừng hai mắt, nhìn căn phòng dành cho người hầu quen thuộc này, cậu lại nhắm mắt lại lần nữa.

“Thiếu gia đã tỉnh! Có chỗ nào không thoải mái hay sao? Sao đột nhiên lại té xỉu như vậy?” thấy người đã tỉnh, thím Vương nôn nóng hỏi liên tiếp vài cái vấn đề.

“Rốt cuộc cũng đã tỉnh” hai mắt của Vu Hồng đỏ bừng, nước mắt liền tí tách tí tách rơi.

Mạc Chấn Hào không có gì muốn nói với Mạc Cảnh Tuyên, chỉ có đau lòng cho Vu Hồng, vội ôm lấy ả trấn an.

“Anh à, cảm giác thế nào rồi? Thân thể có khó chịu không?” Mạc Hằng ngồi ở mép giường, mãn nhãn quan tâm nắm lấy tay của cậu: “Tên bác sĩ vô dụng kia, mỗi lần kiểm tra đều nói không có việc gì, giờ nhìn xem, hôm nay đều đã hôn mê, bọn họ còn dám nói là không có việc gì!"



Mạc Cảnh Tuyên tà tà gợi lên khóe miệng, nghiêng đầu liếc mắt về phía bàn tay bị nắm lấy: “Em thấy trạng thái hiện giờ của anh là đang cảm thấy khó chịu sao?” túm lấy bàn tay đang nắm lấy chính mình tới trước mắt lật qua lật lại tới lui vài cái, lại ngước mắt cười như không cười nói “Tiểu hằng à, đây là đang hy vọng bác sĩ sẽ kiểm tra ra cái gì sao?”

Mạc Hằng âm thầm nhíu mày, dường như người này đã bị thay đổi trái tim, lúc trước rõ ràng vẫn là như một đứa ngốc, nhưng sau khi nghe được cuốc điện thoại kia liền phảng phất như đã trưởng thành chỉ trong nháy mắt, xem ánh mắt của cậu liền dường như đã sáng tỏ hết thảy âm tà, điều này làm cho hắn nhịn không được tâm sinh hàn ý.

Áp xuống cảm giác khác thường này, Mạc Hằng không nhịn được mà bật cười: “Anh đang nói cái gì vậy, đương nhiên là em không muốn anh phải cảm thấy khó chịu, càng không hi vọng thân thể của anh xảy ra vấn đề gì!”

Vu Hồng oán trách nói tiếp: “Đứa nhỏ này, Em của con cũng là do quan tâm nên mới bị loạn mà thôi.”

Mạc Cảnh Tuyên ngó về phía ả, liếc mắt một cái: “Phải không? Vậy cần phải cảm ơn em ấy mới phải nhỉ!” lại nhìn về phía người vẫn luôn ôm bả vai của Vu Hồng: “Ba cưới được người vợ tốt đấy, khác không nói, riêng phần diễn kịch thì vẫn luôn làm không tồi.”

Vu Hồng cúi đầu che giấu đáy mắt âm ngoan, âm thầm cắn răng, tiểu súc sinh này, hôm nay là làm sao vậy, từ khi tỉnh lại liền chưa cho cái sắc mặt hoà nhã, hiện giờ còn hùng hổ doạ người như vậy.

Mạc Chấn Hào nhíu mày, không có nói tiếp, mà là mệnh lệnh nói: “Ngoan ngoãn ở trong phòng ngốc cho ta!” dứt lời lôi kéo Vu Hồng xoay người rời đi, tới gần cửa lại phân phó thím Vương “Nhìn hắn, đừng dẫn hắn đi ra ngoài, tránh khiến cho ta phải mất mặt xấu hổ.”

“Mất mặt xấu hổ sao……” Mạc Cảnh Tuyên xuất thần nhìn tay của chính mình, thấp giọng nỉ non, liền cười nhạo một tiếng: “Nhưng thật ra thật khó nhìn chút, bất quá ---- Sao có thể làm đám rác rưởi kia ghét bỏ được cơ chứ.”

Thím Vương thấp thỏm nhìn đứa bé đang nằm trên giường, trong mắt chứa đầy âm ngoan, nhịn xuống hàn ý đang lan tỏa khắp người mình, vội vàng tiến lên: “Thiếu -- Thiếu gia ----”

Bừng tỉnh giương mắt, Mạc Cảnh Tuyên cong lên khóe miệng “Thím Vương à, trong khoảng thời gian này đã vất vả cho thím rồi.”

Thím Vương lắc đầu “Đây là việc thím nên làm” một lát lại do dự mà hỏi “Thiếu gia này -- đây là làm sao vậy?” Thiếu gia biến hóa quá lớn, thím Vương có chút hoài nghi thiếu gia nhà mình bị quỷ nhập vào thân.

Mạc Cảnh Tuyên nhướng mày “Thím Vương không thích cháu biến thành như vậy sao?”

“Không --- không phải, chỉ là……”

“Yên tâm, chỉ là do thiếu gia nhà thím vừa mới sắp xếp lại ký ức xong nên mới có thay đổi lớn như vậy thôi, mười mấy năm nay tuy rằng cháu luôn trong trạng thái ngủ say, nhưng ngủ chỉ có là thân thể, con người còn có linh hồn mà…… thím Vương hiểu không?” Mạc Cảnh Tuyên đơn giản dùng việc linh hồn ly thể tới giải thích biến hóa của chính mình.

“Nhưng lúc trước thiếu gia -----”

“Chỉ là do vừa mới tỉnh lại, ký ức còn bị ức chế mà thôi, hôm nay ít nhiều nhờ vào đứa em trai tốt bụng kia của cháu, ký ức bị áp chế của cháu mới có thể bị đánh thức, đến nỗi những chuyện khác…… thím Vương cũng không cần hỏi nhiều, hiện tại thím chỉ cần an tâm làm việc mà thím nên làm, yên tâm, cháu sẽ không để hai mẹ con kia lại đùa bỡn chính mình lần nữa.”

“Thiếu gia!” hốc mắt của thím Vương đỏ bừng, rốt cuộc đứa nhỏ này cũng đã hiểu chuyện, khó trách vì sao khi thiếu gia tỉnh lại liền đột nhiên nhằm vào hai mẹ con kia, nguyên lai nhiều năm như vậy, linh hồn của thiếu gia sớm đã đem hết thảy mọi chuyện xem ở trong mắt, nghĩ đến đây thím Vương nhíu mày nói: “Nhưng thiếu gia không nên ở trước mặt lão gia biểu hiện như vậy? Lão gia vốn là...” vốn là ghét đứa nhỏ này, hiện tại sợ là càng thêm ghét bỏ.

Mạc Cảnh Tuyên nhướng mày hỏi lại: “Thím cho rằng cháu sẽ để ý Mạc gia sao? Để ý đến người gọi là ba kia sao?”. Tiện đà lại đối thím Vương trấn an cười cười, “Yên tâm, cháu biết chính mình đang làm cái gì.”



Ở trong đế đô này…… Mạc gia vẫn luôn cùng Tiêu gia đối nghịch, đã sớm không nên tiếp tục tồn tại.

Nếu cái nhà này đã không chấp chứa nổi mình nữa, vậy cũng không cần thiết mặt dày mày dạn ở lại đây ăn vạ nữa, trong nhà này ai cũng muốn mình biến mất đi, vậy mình sẽ khiến cho Mạc gia biến mất, những cái đó cái gọi là gia sản kia, ở đời trước mình đã không thèm để ý, huống chi hiện giờ mình đã trọng sinh trở lại... Lại nói tiếp, huỷ hoại Mạc gia còn là chuyện một công đôi việc, vừa giúp Tiêu Ảnh bình định lại con đường phía trước, còn là giúp bản thân mình giải trừ đi mối hận thù này...

“Nhưng...” thím Vương còn muốn nói thêm gì đó, bị Mạc Cảnh Tuyên đánh gãy: “Thím Vương không cần nhiều lời nữa.”

Thím Vương thở dài gật đầu.

“Giúp cháu chuẩn bị phục kiện, còn có thêm lượng dược thiện, cháu cần mau chóng khôi phục thân thể.” nhíu mày ấn ấn huyệt Thái Dương: “Nữ nhân kia cho cháu ăn rất nhiều thịt xào, dạ dày này nếu muốn trở về trạng thái tốt nhất còn cần thêm nhiều ngày nữa mới được, thím Vương đi hỏi thử bác sĩ, có cách phục hồi lại thân thể nào khác không, hoặc là có thể tăng cường gấp đôi phương thức hiện giờ cũng được, vô luận đau đớn bao nhiêu đều không sao cả, chỉ cần có thể khiến cháu mau chóng đứng lên là được!” không có thân thể khỏe mạnh cùng dung mạo bình thường, người ba sĩ diện kia của mình sao có thể để mình ra khỏi cửa được, không có hai chân hoàn hảo, mình dựa vào cái gì để có thể đến bên người Tiêu Ảnh, đem người nọ ôm vào trong lòng ngực được...

“Phu nhân sao có thể đối xử với thiếu gia như vậy được cơ chứ!” Vương thẩm mãn nhãn lửa giận nói: “Thiếu gia yên tâm, lúc trước là do sợ thiếu gia chịu không nổi muốn từ bỏ trị liệu, cho nên dược thiện cùng phục kiện đều là giảm đi hơn phân nửa, hiện giờ thiếu gia chỉ cần kiên trì cho tới khi khôi phục bình thường trở lại là được, bác sĩ đã nói qua, chỉ cần nghiêm túc điều trị, thiếu gia liền sẽ khôi phục thực mau!”

“Vậy được rồi, đi xuống chuẩn bị đi.”

Thời gian như thoi đưa, đảo mắt nửa tháng đã qua đi, Mạc Cảnh Tuyên đã khôi phục lại với một tốc độ kinh người, vô luận Vu Hồng cùng Mạc Hằng ở trong quá trình điều trị của cậu làm ra loại phương thức biến tướng nào, muốn làm cho cậu từ bỏ, đem cậu dưỡng phế, đều bị Mạc Cảnh Tuyên không lưu tình chút nào, nói trắng ra một tiếng "cút!" Để đánh lui đi...

Từ khi tỉnh lại, sự thay đổi của Mạc Cảnh Tuyên đã khiến mọi người phải nghẹn họng nhìn trân trối, dáng vẻ ngoan ngoãn đáng yêu đã hoàn toàn biến mất vô tung, trừ bỏ đối mặt với thím Vương ra, đối mặt với ai đều là lạnh như băng, đối với những người khiến cậu cảm thấy bất mãn càng là hơn thế nữa, thậm chí trắng ra, đem việc chán ghét Mạc Chấn Hào biểu hiện ra rõ rõ ràng ràng, chưa bao giờ chọn cách che giấu đi, cho nên ở lúc thân thể cậu đang dần khôi phục lại, thì quan hệ giữa cậu cùng cái nhà này đã càng thêm như nước với lửa.

Ngày tháng gian khổ lại tiếp tục qua thêm nửa tháng nữa, rốt cuộc cậu cũng đã có thể thuận lợi chạy nhảy... Mạc Cảnh Tuyên lẳng lặng đứng ở trước gương.

Trong gương, hiện ra khuôn mặt trắng nõn trơn bóng của một thanh niên, lộ ra góc cạnh lạnh lùng cùng sắc bén; mắt phượng đen nhánh thâm thúy, phiếm lên màu sắc khiến người mê muội; lông mi cong vút, mũi cao thẳng, đôi môi tuyệt mỹ, không có chỗ nào là không lộ rõ vẻ tuấn mỹ đến trương dương, mặc dù giờ phút này, thanh niên chỉ mặc một chiếc áo lông rộng thùng thình, kết hợp với quần jean màu xanh lam, dưới sự phụ trợ của thân hình cân xứng cùng chiều cao 1 mét tám của chính mình, lại là vô pháp che giấu đi khí thế bức người của cậu, hết thảy biến hóa này so sánh với bộ dáng như một con cương thi ở lúc trước, quả thực là một sự thay đổi đến long trời lở đất.

Editor: tác giả miêu tả bé Tuyên nhà ta đẹp đến nỗi kinh thiên động địa, tưởng tượng thôi mà máu nóng cũng muốn sôi trào lên rồi... Chương sau hai bé nhà ta đã được gặp nhau rồi đó 🤧! Còn có đoạn khá kích thích nữa, càng viết càng muốn tiếp tục edit tiếp chương mới nhanh nhất có thể /QAQ/.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK