“Nói đi, cô ta tính toán động thủ như thế nào.” đầu dây bên kia đột nhiên truyền đến một thanh âm khác càng thêm âm lãnh hơn, trực tiếp đem tâm tư đang phiêu ở nơi xa của Hùng Võ kéo trở về.
Ý thức được thanh âm vừa mới phát ra là của người còn lại trong số hai người mà mình từng gặp, Hùng Võ cũng không kéo dài nữa, vội nói tiếp: “Tính toán chế tạo thành tai nạn giao thông, để khiến cái chết ấy rơi vào tình huống ngoài ý muốn, đúng rồi, thời điểm bọn họ nói chuyện với nhau còn nhắc tới một hồi tai nạn xe cộ ở thật lâu trước kia, nam nhân kia hình như cũng dùng đồng dạng phương pháp để giết một người ở Nam Thành, người ấy tên là Quân —— Quân gì đó.”
Tay nắm điện thoại của Tiêu Ảnh đã nổi đầy gân xanh: “Anh lặp lại lần nữa, nữ nhân kia tên là gì.”
“Quân —— Quân Oanh, hình như là tên này, tôi không dám lại quá gần vì sợ bị phát hiện.” Hùng Võ xin lỗi nói.
“Không cần theo dõi Triệu Linh Quân nữa, trực tiếp nhìn chằm chằm vào người mà cô ta tìm tới đi.” Nói xong câu này Tiêu Ảnh liền tắt máy, đem Mạc Cảnh Tuyên kéo vào trong lòng ngực mình ôm chặt lấy.
Mạc Cảnh Tuyên hồi ôm lấy hắn “Bảo bảo…… Em ở.” Cậu biết, giờ phút này, người nam nhân này không phải cần sự an ủi, mà là một thứ gì đó độc thuộc về hắn, vĩnh viễn sẽ không rời khỏi cái ôm của hắn.
“Ở trước khi sự tình được giải quyết xong, anh không cho phép em ra khỏi nhà.” thanh âm của Tiêu Ảnh ám ách nói.
Mạc Cảnh Tuyên đẩy hắn ra “Vậy còn anh thì sao?”
“Dù sao cũng phải có người đem hung thủ dẫn ra tới.”
“Không được, muốn đi cũng là em đi.”
Tiêu Ảnh mỏi mệt kéo Mạc Cảnh Tuyên lại gần mình, đem mặt vùi vào cổ cậu nghẹn ngào nói “Bảo bối, nghe lời nào……”
Mạc Cảnh Tuyên lạnh mặt đẩy hắn ra, cự tuyệt nói: “Em sẽ không để anh đi mạo hiểm một mình.”
Triệu Linh Quân! Triệu Linh Quân! Cậu thật sự hận không thể trực tiếp đi giết ả ta cho xong việc, có lẽ…… Cậu nên đi giết chết nữ nhân kia……
“Không được làm bậy!!” Thấy thần sắc của Mạc Cảnh Tuyên không đúng, Tiêu Ảnh gầm nhẹ một tiếng, táo bạo đem người đè lại, “Em phải ngoan ngoãn ngốc tại trong nhà cho anh!! Nơi đó cũng đừng nghĩ đi.” Dứt lời liền phủ thêm quần áo, bế cậu lên, trực tiếp trở lại nhà gỗ.
Mạc Cảnh Tuyên vẫy vẫy đầu, vứt bỏ ý tưởng âm u trong đầu mình đi, tổng hội có phương pháp càng tốt hơn thế, là do mình quá cực đoan.
Một đường đem người bế vào trong nhà gỗ ————
Tiêu Ảnh đứng ở trước giường, nghiêm mặt hướng người trên giường dặn dò “Ngày mai chúng ta sẽ về trước.” Chỉ có đem người này khóa ở trong nhà, khóa ở trong phòng ngủ của bọn họ, hắn mới có thể thoáng an tâm, hắn sợ người này sẽ vì hắn mà làm ra chuyện ngốc nghếch nào đó, hắn không thể tưởng tượng được, nếu người này đã chịu thương tổn thì hắn sẽ ra sao, nhưng hắn biết, nếu mất đi người này, hắn sẽ sống không nổi nữa.
Ở trên giường, Mạc Cảnh Tuyên khẽ xê dịch thân thể tới gần Tiêu Ảnh nói: “Em sẽ không làm xằng làm bậy! Anh không được khóa em ở trong nhà, càng không được hành động một mình!!”
Lẳng lặng suy tư thật lâu, Tiêu Ảnh tiến lên đem người ôm vào trong lòng ngực mình, “Em cùng anh đi đi.” Đem cậu cột vào bên người mình, thời thời khắc khắc đều có thể nhìn thấy cậu sẽ làm hắn an tâm hơn.
Ánh mắt của Mạc Cảnh Tuyên sáng lên, giơ tay vòng lấy cổ Tiêu Ảnh hỏi: “Anh có biện pháp rồi sao?”
“Ừm.” Thấy ánh mắt của người trong lòng ngực mình sáng quắc nhìn chính mình, một bộ chờ đợi đáp án kế tiếp, Tiêu Ảnh cười nói: “Trực tiếp đem người trói lại, khiến gã đem sự thật nhổ ra là được, đến nỗi dùng phương pháp gì để miệng gã có thể phun chân ngôn thì... Ketamin, Hạ Khải Phàm có thể lấy tới rất nhiều.”
Chú thích: Ketamin, trong tiếng Việt còn được gọi tắt là ke, là một loại thuốc được sử dụng chủ yếu để bắt đầu và duy trì gây mê. Nó gây ra một tình trạng giống như bị thôi miên, làm giảm đau, an thần, và mất trí nhớ.
Híp mắt hôn chụt chụt lên mặt của Tiêu Ảnh, Mạc Cảnh Tuyên vui vẻ nói: “Anh à, anh đúng là quyết đoán trước sau như một nha, hiệu suất cao, lại còn thô bạo nữa!” Tiêu Ảnh cười xoa xoa đầu của cậu.
Mạc Cảnh Tuyên ghé vào trong lòng ngực hắn nói: “Ngày mai em sẽ nói chuyện với cấp dưới, để ba có thể ở lại đây nhiều hơn vài ngày, chờ sự tình đều được giải quyết xong xuôi, chúng ta lại tới đón ba về nhà.”
“Ừm, như vậy cũng được, miễn cho ba lo lắng.”
Sáng sớm ngày hôm sau, hai người an bài hết thảy xong xuôi, liền đã mượn cớ rời đi, lưu Tiêu Diệu cùng Tần quản gia ở trong bộ lạc tiếp tục nhàn nhã sinh hoạt.
“Cốc cốc cốc!” Phong Viên đứng ở trước nhà gỗ, lễ phép gõ gõ cửa.
Bên trong phòng, Tiêu Diệu đang nằm trên ghế nằm, nghiêng đầu hướng cửa nhìn nhìn nói: “Phong Viên tới đó hả, mau tiến vào ngồi đi!”
Được đến cho phép, Phong Viên mới nhấc chân vào nhà, quét một vòng khắp phòng, không thấy người mà mình muốn gặp, có chút thất vọng vừa đi vừa hỏi: “Bác à, sao không thấy Tiêu ca cùng Cảnh Tuyên đâu cả ạ?”
Tiêu Diệu động thân từ trên ghế nằm bật dậy, căm giận nói: “Hai tên nhãi ranh kia mới sáng sớm liền đã ném bác xuống sau đó tự mình lái xe về nhà, nói là công ty có việc.” Cuối cùng mắt trợn trắng khẽ thầm thì: “Tuổi còn trẻ mà lại không biết trộm lười biếng một chút gì cả.”
“A.” ánh mắt Phong Viên trở nên ảm đạm một chút: “Vậy con đi câu cá đây ạ.”
Tiêu Diệu xua xua tay: “Đi đi, đi đi, bác muốn ngủ nướng!”
“Ai……” Nhìn bóng dáng tiêu điều của Phong Viên, Tiêu Diệu khẽ thở dài.
Tiêu Trạch ——————
Trên đường về nhà, Mạc Cảnh Tuyên cùng Tiêu Ảnh đã gọi điện cho đám người Tư Mỏng, Hạ Khải Phàm, Nhậm Duyệt, Lương Lạnh tới tập hợp ở Tiêu gia, hai người thương lượng một chút cũng cảm thấy Hùng Võ là người có tài, có thể trọng dụng được, vì thế cũng gọi điện thoại cho Hùng Võ bảo hắn chạy tới Tiêu Trạch.
“BOSS!” Vẫn luôn chờ ở phòng khách, đám người Tư Mỏng thấy hai người Tiêu Ảnh trở về, vội vàng chạy ra đón: “Phát sinh chuyện gì vậy? Sao đột nhiên lại gọi chúng tôi tới đây?”
Tiêu Ảnh hướng về phía phòng khách nâng nâng cằm “Đi vào nói.”
Chờ mọi người đều đã ngồi xuống hết, Mạc Cảnh Tuyên điểm điểm mặt bàn nói: “Hùng Võ.”
Từ khi vào Tiêu Trạch đến giờ vẫn chưa mở miệng nói lời nào, tâm tư còn đang phiêu ở nơi xa Hùng Võ ngốc ngốc hỏi: “Hả? Cái gì?”
Hạ Khải Phàm đỡ trán.: “Đại ca —— hoàn hồn!!”
“A! Ngượng ngùng!” Hùng Võ xấu hổ sờ sờ mũi: “Tiêu lão bản à, nhà này cũng —— thật đẹp mắt a ——” từ khi tiến vào Tiêu Trạch Hùng Võ liền phủ định ý tưởng ngày hôm qua của chính mình, thế giới của kẻ có tiền vẫn là rất tốt đẹp, tòa nhà này thật mẹ nó đẹp, đám người hầu này thật mẹ nó tuyệt, khí chất của những người này thật mẹ nó đỉnh.
Đang mãi nghĩ ngợi, bỗng nhiên Hùng Võ như nhớ tới cái gì đó, một phách đầu đứng lên: “Tiến vào chỉ lo nhìn đều quên giới thiệu với mọi người, xin chào mọi người, tôi tên là Hùng Võ, Tiêu lão bản cùng Mạc lão bản mời tôi tới theo dõi nữ nhân họ Triệu kia.”
Bốn người sôi nổi đứng lên tự giới thiệu.
“Tư Mỏng!”
“Hạ Khải Phàm!“
“Nhậm Duyệt!”
“Lương Lạnh!”
Bốn người đều không có ngồi xuống, nhất trí nhìn Hùng Võ, Tư Mỏng hỏi tiếp: “Vì sao muốn theo dõi Triệu Linh Quân?” Tiếp theo lại nhìn về phía Tiêu Ảnh hỏi: “Đã xảy ra chuyện gì vậy?”
“Đều ngồi xuống hết đi.” Tiêu Ảnh nâng nâng cằm.
“Triệu Linh Quân muốn giết Tiêu lão bản.” Hùng Võ ngồi xuống nói thẳng..
“Cái gì?!!” Hạ Khải Phàm cùng Nhậm Duyệt giật mình trừng mắt.
“Đúng rồi, người mà ả tìm tới kia lại gạt ả trộm gọi tới hai cái đồng bọn để hỗ trợ cho chính mình!” Hùng Võ nói tiếp.
Tư Mỏng cười nhạo một tiếng “A, Triệu Linh Quân thật đúng là điên rồi.”
“Chó cùng rứt giậu.” Lương lạnh vào đúng trọng tâm nói.
Chú thích: Chó cùng rứt giậu nghĩa là làm ra hành động thiếu suy nghĩ, bị dồn vào bước đường cùng nên phải liều lĩnh để thoát thân.
“BOSS tính toán xử lý chuyện này như thế nào?” Tư mỏng hỏi.
“Trực tiếp đi bắt bọn họ.” Mạc Cảnh Tuyên nắm lấy tay Tiêu Ảnh nói: “Không thể để Tiêu Ảnh xảy ra bất luận sơ suất nào cả.”
Tiêu Ảnh kéo người vào trong lòng ngực mình nói: “Tôi kêu các cậu lại đây chủ yếu là muốn hỏi một chút, các cậu có nguyện ý cùng tôi hành động hay không, rốt cuộc chuyện mà tôi muốn làm cũng không phải là chuyện hợp pháp gì cả.”
“Nguyện ý!” Mọi người không chút do dự đáp, đám người Tư Mỏng Lương Lạnh liền không cần phải nói, còn Hùng Võ thì lại cảm thấy mình đã cầm tiền của người ta, thì nên đem mọi chuyện giải quyết xong xuôi hết mới được, hơn nữa hắn rất thưởng thức cậu người yêu của người nam nhân này, cho nên có chút nguyện ý bán mạng vì hai người này.
Cong cong khóe miệng, Tiêu Ảnh nói tiếp: “Một khi đã như vậy, Nhậm Duyệt cùng Lương Lạnh đi chuẩn bị chút đồ dùng để che mặt, lại chuẩn bị thêm mấy bộ quần áo tối màu đi, Tư Mỏng thì đi tìm địa phương hẻo lánh nào đó, khi bắt được người liền trực tiếp mang qua chỗ ấy, Khải Phàm thì đi chuẩn bị chút Ketamin đi.”
“Đã xảy ra án mạng gì sao?” đám người Tư Mỏng nghi hoặc.
“Đừng hỏi nhiều.” Mạc Cảnh Tuyên đánh gãy bọn họ: “Các cậu đi theo Hùng Võ chuẩn bị đi, tối mai liền bắt đầu hành động.” Cậu không muốn để bọn họ lại bóc ra vết sẹo của Tiêu Ảnh.
Tiêu Ảnh hôn hôn Mạc Cảnh Tuyên, lắc đầu nói: “Không ngại, thời điểm mẹ anh rời đi là lúc anh còn nhỏ, những thương cảm mông lung ấy đến bây giờ đều đã biến thành hoài niệm.” Cuối cùng nhìn về phía đám người Tư Mỏng nói: “Có thể gã kia chính là hung thủ đã giết mẹ của tôi, nhiều năm về trước vụ tai nạn giao thông kia, có lẽ là do một tay Triệu Linh Quân thao túng.” Năm đó thời điểm mẹ bị phát hiện đã không thấy bóng dáng của người gây họa đâu cả, khi đó huyện thành nhỏ ấy còn không có cameras, mà thời gian phát sinh vừa lúc là vào đêm tối, còn không có nổi một người chứng kiến, cảnh sát đã từng điều tra qua lại vài lần, nhưng cuối cùng sự cố ấy chung quy cũng bởi vì không có chút manh mối nào dẫn đến không giải quyết được gì cả.
Nghe xong Tiêu Ảnh giải thích, mọi người đều không có nói chuyện, trầm mặc thật lâu sau, Tư Mỏng mở miệng nói trước, không có nhắc lại chuyện liên quan đến mẹ của Tiêu Ảnh mà là nói thẳng: “BOSS, Cảnh Tuyên, chúng ta sẽ cùng Hùng Võ đi chuẩn bị.”
Tiêu Ảnh xua xua tay, “Đi đi, không cần rút dây động rừng, đêm nay một mình Hùng Võ lưu tại bên kia theo dõi hướng đi của bọn hắn, ngày mai những người khác lại đến đây, cùng tôi hành động.”
“Được!” Mọi người gật đầu rời đi.
Mạc Cảnh Tuyên thực vui mừng khi thấy thái độ của bọn họ, cậu nhịn không được lại một lần cảm thán, Tiêu Ảnh xem người thật sự thực chuẩn a!
Sáng sớm hôm sau, Tiêu Ảnh cùng Mạc Cảnh Tuyên còn không có tới kịp xem xét những đồ vật mà đám người Tư Mỏng đã chuẩn bị, liền đã nhận được điện thoại của Hùng Võ, nhắc nhở bọn họ không cần hành động thiếu suy nghĩ, bởi vì nam nhân kia đã mang theo hai đồng bọn của gã chạy tới Tiêu Trạch.
Đám người Mạc Cảnh Tuyên án binh bất động đến giữa trưa, Hùng Võ lại gọi điện thoại tới: “Bọn hắn đã ở cửa Tiêu Trạch đi qua đi lại cả nửa ngày rồi, chỉ sợ là lại đây để nghiên cứu địa hình, muốn thăm dò quy luật sinh hoạt ngày thường của các anh.”
Treo điện thoại, Tiêu Ảnh suy tư một lát nói: “Có khả năng bọn hắn sẽ ở phụ cận nhìn chằm chằm chúng ta cho đến buổi tối, các cậu cứ ngốc tại nơi này đi, một hồi tôi dẫn Tuyên tới công ty, đúng lúc đi ra ngoài hoạt động một chút, tạo một ít tin tức giả cho bọn hắn, để bọn hắn an tâm hơn một chút, tránh cho bọn hắn sinh ra nghi ngờ.”
Mọi người gật đầu, vì thế Tiêu Ảnh mang theo Mạc Cảnh Tuyên giống như ngày thường lái xe chạy tới công ty, cũng xử lý chuyện trong công ty cùng bộ lạc như thường, cũng đúng giờ tan tầm về nhà.
9 giờ tối hôm đó, Hùng Võ lại gọi điện thoại cho Tiêu Ảnh: “Tiêu lão bản, ba người kia đã rời đi, hiện tại tôi sẽ theo sau bọn hắn, các anh chuẩn bị một chút sau đó trực tiếp lại đây, trên đường trở về bọn họ sẽ đi ngang qua một trạm đường bỏ hoang, buổi tối bên đó thường không có một bóng người nào cả, thích hợp cho chúng ta hành động.”
Cúp máy, đám người Mạc Cảnh Tuyên mang theo đạo cụ, thay đồng phục bảo hộ lao động, lên chiếc cúp vàng do Tư Mỏng từ nơi khác làm ra tới, dùng tốc độ nhanh nhất, trực tiếp chạy tới lộ tuyến mà ba người kia sẽ đi ngang qua.