Tiêu Diệu lộ vẻ nghiền ngẫm, nhìn về phía Mạc Cảnh Tuyên nói: “Cháu là đại thiếu gia của Mạc gia……”
Mạc Cảnh Tuyên không thèm để ý cười cười: “Sau khi mẹ cháu qua đời không được bao lâu, Mạc Chấn Hào liền đã cưới người khác, còn dẫn về thêm một đứa con hoang chỉ nhỏ hơn cháu một tuổi, không nói đến chuyện cháu có thể bao dung cho bọn họ hay không, bác cảm thấy bọn họ sẽ thật lòng yêu thương cháu sao?” Dừng một chút lại trào phúng nói: “Trong mấy năm mà cháu ngủ say ấy, ở bên ngoài Mạc gia đã từng nhắc qua con trai cả là cháu bao giờ chưa? Chuyện này không cần cháu phải giải thích nhiều, bác so với cháu càng thêm rõ ràng đi, bọn họ còn ước gì Mạc gia thật sự không có đứa con hằng năm nằm trên giường ngủ say như cháu, chưa kể Mạc Chấn Hào còn là một kẻ cực kỳ sĩ diện, cho nên đương nhiên sẽ không đề cập một chút ít gì về cháu cho những người khác biết, thời gian lâu rồi, người bên ngoài chỉ sợ đã sớm quên mất Mạc gia còn có một đại thiếu gia là cháu đi, cho nên…… Bác cảm thấy Mạc gia sẽ để ý đến cháu sao?”
Đáy mắt hiện lên hàn quang, Tiêu Ảnh ôm người vào trong lòng ngực mình chặt hơn nữa: “Em là của anh, không cần bất luận kẻ nào cả, anh chỉ cần em là đủ rồi!” Đem đầu của Mạc Cảnh Tuyên ấn vào lồng ngực của chính mình, mắt của Tiêu Ảnh lộ ra hàn ý “Dám khi dễ người của ta, ta sẽ làm cho bọn họ phải hối hận cả đời.”
Khẽ dùng trán đỉnh đỉnh lồng ngực dày rộng ở trước mắt mình, cười nói: “Nam nhân của em báo thù cho em chuyện này không phải là chuyện nên làm hay sao?”
Nghe cậu trực tiếp đem chính mình nhập vào phạm vi nam nhân của chính mình, Tiêu Ảnh khống chế không được, hơi thở có chút hỗn loạn, vội dùng tay nâng đầu của Mạc Cảnh Tuyên lên liền hôn đi xuống.
Tiêu Diệu xoa xoa huyệt Thái Dương đang không ngừng co giật, yên lặng đứng dậy ra khỏi thư phòng, hắn thật sự không nghĩ cũng không đành lòng lại nhìn bộ dáng điên điên khùng khùng tự mình hại mình của con của hắn thêm lần nào nữa…… Nếu hai người kia yêu nhau, mà Mạc Cảnh Tuyên cũng nguyện ý sủng nịnh con của hắn, vậy thì cứ mặc kệ bọn họ đi thôi, hắn sẽ không can thiệp vào chuyện của bọn nhỏ nữa, hắn già rồi, cũng nên hoàn toàn lui ra sau, tương lai sẽ ra sao, liền để mặc cho Tiêu Ảnh đi lăn lộn đi.
Một hôn kết thúc, hơi thở của cả hai đều có chút không xong, bình ổn lại một lát sau, Mạc Cảnh Tuyên mới nhớ tới nơi này không chỉ có hai người bọn họ, vội vàng ngẩng đầu, thấy Tiêu Diệu đã rời đi từ khi nào mà cậu cũng không hay biết, tức khắc cảm thấy có chút ngượng ngùng.
Thấy lực chú ý của Mạc Cảnh Tuyên không ở trên người mình nữa, Tiêu Ảnh nhíu mày bất mãn đem mặt của cậu chuyển sang hướng chính mình nói “Cùng anh về phòng nào.” Nói xong liền lôi kéo tay của Mạc Cảnh Tuyên ra khỏi thư phòng, đến nỗi chuyện Tiêu Diệu đi khi nào, cái này cũng không ở trong phạm vi chú ý của hắn, mãn tâm mãn nhãn của hắn cũng chỉ có dành cho Tuyên của hắn mà thôi.
Trở về phòng đóng cửa lại, Tiêu Ảnh kéo tay của Mạc Cảnh Tuyên về phía giường, đem cậu vây ở mép giường, nhìn chằm chằm vào chiếc thắt lưng đã bị Mạc Cảnh Tuyên tránh thoát, trầm tư nửa ngày liền ra khỏi phòng, khóa trái lại cửa phòng nhốt Mạc Cảnh Tuyên ở trong đó xong, liền gọi điện thoại cho Tần Dũng, lại vội vàng trở về phòng mình.
Nhìn Tiêu Ảnh vừa mới ra khỏi phòng liền đã quay trở lại, Mạc Cảnh Tuyên hoang mang hỏi “Bảo bảo, làm sao vậy?”
Không nói gì cả, Tiêu Ảnh trầm mặc tiến lên đem người ôm vào trong lòng ngực.
Mạc Cảnh Tuyên nhíu mày nhìn hắn: “Làm sao vậy?”
Trầm mặc nửa ngày, Tiêu Ảnh muộn thanh trả lời “Đừng trách anh, chỉ là anh sợ, sợ em không nói một tiếng liền đã rời đi thêm lần nữa.”
Mạc Cảnh Tuyên không hiểu ra sao, đang định tiếp tục truy vấn thì cửa phòng liền bị gõ vang lên.
“Cốc! Cốc! Cốc!” Ngoài cửa, Tần Dũng cầm theo đồ vật mà Tiêu Ảnh đã phân phó, trên mặt tràn đầy vẻ lo lắng, khẽ lên tiếng “Ảnh thiếu gia, đồ vật mà ngài muốn, tôi đã lấy tới rồi!”
Tiêu Ảnh gắt gao nắm lấy tay của Mạc Cảnh Tuyên, đứng dậy mở cửa, ngoài cửa Tần Dũng còn không có tới kịp mở miệng khuyên bảo, Tiêu Ảnh liền lấy đi còng tay ở trên tay Tần quản gia, không đợi Mạc Cảnh Tuyên phản ứng lại đây, đã nhanh chóng khóa lại hai tay mà cả hai đang nắm chặt lấy nhau, chặt chẽ khóa cậu lại cùng hắn...
Nhìn chằm chằm vào chiếc còng tay sáng bóng ở trên cổ tay của chính mình, Mạc Cảnh Tuyên đơ ra một lát, nghiêng đầu nhìn về phía Tiêu Ảnh vẫn còn đang giữ vẻ trầm mặc kia, vốn muốn mở miệng trấn an, nhưng khi thấy nam nhân nhìn chằm chằm vào còng tay lộ ra vẻ đau lòng cùng thấp thỏm, lại ẩn ẩn mang theo chút an tâm, liền quyết định thu hồi lời trấn an sắp sửa nói ra...
Không có người so với cậu càng hiểu biết người nam nhân này, cậu biết hắn đang giãy giụa, người nam nhân này đang đau lòng cho chính mình, thấp thỏm sợ cậu sẽ hận hắn oán hắn, nhưng lại khống chế không được nỗi bất an mãnh liệt ở sâu trong nội tâm của chính mình, hắn biết rõ chính mình làm vậy là không đúng, nhưng vẫn cố chấp làm điều đó.
Cũng không có người so với cậu càng thêm minh bạch được rằng, hết thảy tình cảnh mà người thường vô pháp lý giải này, gần chỉ là bởi vì người nam nhân này quá yêu chính mình mà thôi.
Nhắm mắt, bức lui nỗi chua xót trong nội tâm của chính mình, Mạc Cảnh Tuyên cầm chặt tay Tiêu Ảnh, không đi xem còng tay nữa, phảng phất như nó cũng không có tồn tại, gợi lên khóe miệng, cười hỏi Tần quản gia: “Tần bá, nấu cơm xong chưa ạ, từ khi Tiêu tỉnh lại còn chưa có ăn cơm đâu, đừng để đại bảo bối nhà cháu phải đói lả chứ, nếu anh ấy gầy thêm nữa liền sẽ không ôm được cháu mất!” Cuối cùng lại cười xấu xa nhón chân tới bên tai Tiêu Ảnh, thì thầm nói: “Em còn đang mong chờ tới ngày bảo bảo có thể ở trên giường chinh phục em cơ mà, nếu thể lực không xong sao có thể khiến em không xuống giường được cơ chứ? Bảo bảo nói xem có đúng hay không?”
Tiêu Ảnh ngơ ngác nhìn Mạc Cảnh Tuyên, biểu tình trên mặt từ không thể tin tưởng đến mừng rỡ như điên, một tay của hắn gắt gao ôm Mạc Cảnh Tuyên vào trong lòng ngực, hận không thể đem người này dung vào gân cốt của chính mình, thật lâu sau hắn khẽ cúi đầu tới gần lỗ tai của Mạc Cảnh Tuyên nói: “Anh yêu em, bảo bối……” Hai bàn tay bị còng lại của cả hai nắm thật chặt lấy nhau: “Nhưng -------”
Mạc Cảnh Tuyên hiểu rõ gật gật đầu: “Bảo bảo thích thì cứ để vậy đi, đi, đi thôi! Xuống ăn cơm nào!” Nói xong liền lôi kéo Tiêu Ảnh xuống lầu, chỉ chừa Tần Dũng vẫn còn đang hỗn độn si ngốc đứng ở tại chỗ.
Nhìn bóng dáng của hai người kia, Tần Dũng rất muốn nói rằng, hắn còn chưa có trả lời đâu, sao hai người này đã đi rồi vậy? Càng muốn hỏi đại thiếu gia của Mạc gia một chút, có phải cháu có đam mê đặc thù gì hay không, sao bị thiếu gia còng tay như vậy nhưng cũng chưa thấy cháu tức giận xíu nào thế?.
Xuống lầu, phòng bếp đã sớm chuẩn bị tốt dược thiện bổ thân cho Tiêu Ảnh, hai người ăn vài miếng xong liền tới sân tản bộ tiêu thực, Mạc Cảnh Tuyên lôi kéo Tiêu Ảnh lên lầu nghỉ ngơi, vừa cảm giác đã đến buổi cơm chiều, Mạc Cảnh Tuyên cũng bất chấp ánh mắt quái dị của đám người hầu bên cạnh mình, chỉ lo cùng Tiêu Ảnh ngồi vào bàn ăn, sau đó liên tiếp gắp đồ ăn cùng múc canh cho Tiêu Ảnh, tay trái thì dùng để gắp thức ăn, tay phải thì nắm lấy tay Tiêu Ảnh, đại bảo bối nhà cậu cũng không có phương tiện để ăn cơm, rơi vào loại tình huống đặc thù như này, mặt mũi gì đó liền cứ vứt sang một bên đi đã.
Nhưng thật ra biểu hiện của Tiêu Diệu lại làm Mạc Cảnh Tuyên có chút ngoài ý muốn, toàn bộ buổi cơm chiều đều là làm ra một bộ thấy nhiều không trách, nên ăn thì ăn, nên uống thì uống, lúc nhớ tới chuyện gì đó trong công ty liền sẽ thương lượng cùng hai người bọn họ, không hề biểu hiện ra bất luận cái gì không được tự nhiên cả.
Mạc Cảnh Tuyên biết, đây là do Tiêu Diệu đau lòng cho đứa con trai của chính mình, quả thật Tiêu Ảnh có được một người cha rất tốt, trước kia là do cậu hẹp hòi, chỉ cần liên lụy đến Tiêu Ảnh, bất luận kẻ nào cậu đều sẽ phòng bị lên, sợ người mà mình che chở bấy lâu nay phải chịu thương tổn, cho nên từ trước tới nay, cậu và Tiêu Ảnh đã bỏ quên mất người cha tốt bụng này...
Ăn xong bữa cơm, trước khi rời khỏi bàn ăn, Mạc Cảnh Tuyên hướng về phía Tiêu Diệu gật đầu nói: “Cảm ơn ạ!” Cảm ơn bác đã bảo hộ người mà cháu thương yêu nhất vào thời điểm cháu rời khỏi nơi này, cảm ơn bác đã bao dung tính cố chấp của anh ấy, cũng cảm ơn bác đã lý giải tình yêu của anh ấy...
Gợi lên khóe miệng, Tiêu Diệu cười vỗ vỗ bả vai Mạc Cảnh Tuyên nói: “Bác cũng cảm ơn cháu!” Cảm ơn cháu đã ở cạnh con bác suốt mười mấy năm, cảm ơn cháu đã yêu thương và bảo hộ cho nó, cũng cảm ơn cháu đã bao dung cho tình yêu cố chấp lại bá đạo của con bác...
Tiêu Ảnh gắt gao nắm lấy tay của Mạc Cảnh Tuyên, đứng dậy đi lên dùng sức ôm chầm lấy Tiêu Diệu, sau đó nhìn hai người nói: “Ta thực sự rất may mắn.”
Nam nhân phần lớn đều trầm ổn nội liễm, không bằng nữ tử luôn luôn tinh tế nhiều lời, hắn sẽ không dùng miệng lưỡi để nói ra những lời yêu thương, nhưng chỉ qua vài câu cảm ơn đơn giản, đã đủ để người khác thấy được tình cảm chân thành tha thiết của hắn.
Ở thời điểm Tần Dũng còn đang cảm thán hình ảnh gia đình ấm áp này, ba người liền đã tách ra đi lo chuyện của chính mình...
Tiêu Ảnh lôi kéo Mạc Cảnh Tuyên đi vào thư phòng, trong khoảng thời gian này hắn không thể chú ý được sự tình nào khác cả, cho nên sau khi tiếp nhận mấy nhà công ty con kia, liền đã áp toàn bộ lên lưng của đám người Tư Mỏng…… Nhìn người đang ngồi ở bên cạnh mình, Tiêu Ảnh an tâm mở laptop ra, bắt đầu xem xét mấy văn kiện đọng lại trong hộp thư cần hắn ký tên xác nhận kia.
Mạc Cảnh Tuyên tắc lấy laptop khác ra xem xét tin tức gần đây nhất, từ những tin tức quan trọng trên báo chí, căn cứ vào hồi ức của chính mình sau đó làm ra phán đoán, từ đó tìm ra vài hướng đi trọng đại trong tương lai, vô tình ngó thấy giá của thị trường chứng khoán gần đây nhất, nhìn một mảnh con số "thảm không nỡ nhìn" ở trên màn hình, lại nhìn sang thời gian ở góc phải phía dưới trên màn hình laptop, bỗng dưng nhớ lại, kiếp trước vào thời gian này, giới thị trường chứng khoán đã nghênh đón một đợt rung chuyển liên tục kéo dài lâu nhất trong lịch sử.
Đợt rung chuyển này là đã bắt đầu từ khi cổ phiếu liên tục bạo hồng rồi, hơn nữa còn giằng co trong một đoạn thời gian rất dài, việc rầm rộ như này dẫn tới rất nhiều bình dân bá tánh ngày thường cũng không có xào cổ nhưng thấy cổ phiếu bạo hồng cũng đã sôi nổi nhập cổ, nào biết ngày vui ngắn chẳng tày gang, sau khi bạo hồng gần một tháng, thị trường chứng khoán liền đã bắt đầu lâm vào một đường ngã giá điên cuồng, liên tục xảy ra trong một đoạn thời gian dài, dẫn tới rất nhiều người phải bán nhà bán xe, thậm chí có người mượn tiền nhập cổ còn phải chịu lỗ sạch vốn, vì thế một triều sóng nhập cổ vào thị trường chứng khoán lại tiếp tục nghênh đón thêm một đợt lui triều khổng lồ, nào biết, sau khi bá tánh sôi nổi rời khỏi thị trường chứng khoán, thị trường chứng khoán lại nghênh đón một đoạn ngắn bạo hồng, khiến cho mọi người than thở không thôi, thị trường chứng khoán biến ảo mạc ngàn, nhập cổ cũng có nguy hiểm, cho nên cần đầu tư cẩn thận hơn.
Mạc Cảnh Tuyên điểm điểm bàn phím, hiện tại trong khoảng thời gian này lại trùng với khoảng thời gian thị trường chứng khoán bị tụt dốc liên tiếp ở kiếp trước, là thời điểm mà cổ phiếu trở nên điêu tàn nhất, cũng chính là ở đoạn thời gian sau, thị trường chứng khoán liền sẽ nghênh đón một đoạn bạo trướng ngắn ngủi, bắt lấy đoạn thời gian kia, liền có thể bắt lấy một đám tài phú, mua cái gì liền trướng cái đó.
Nghiêng mặt nhìn nam nhân ở bên cạnh chính mình vẫn còn đang nghiêm túc công tác, Mạc Cảnh Tuyên nghĩ thầm, có lẽ mình nên mau chóng từ trên tay Mạc Chấn Hào lấy về lại số tiền kia mới được, thừa dịp thị trường chứng khoán rung chuyển, đem số tiền ấy tăng lên vài con số mới được, cũng để giúp ích cho kế hoạch sau này của mình...
Bên trong thư phòng hiện ra một mảnh bình yên ấm áp, hai người vẫn chưa nói chuyện, từng người lo vội sự tình của chính mình, chỉ có điều, ở trên mặt bàn, bàn tay của cả hai vẫn luôn gắt gao nắm chặt lấy nhau.
Đảo mắt đã đến 10 giờ tối, Tiêu Ảnh ngừng lại công tác, dùng tay trái đè đè huyệt Thái Dương đang trướng đau của chính mình, ánh mắt vẫn luôn chăm chú nhìn về phía Mạc Cảnh Tuyên, hắn khẽ lại gần ôm chặt lấy cậu nói: “Bảo bối à, em nên để đôi mắt nghỉ ngơi.”
Ngồi ở trên đùi Tiêu Ảnh, Mạc Cảnh Tuyên nhìn xem thời gian sau đó gật đầu nói: “Ngủ thôi, ngày mai lại làm tiếp!” bắt lấy tay trái của Tiêu Ảnh, lại dùng tay phải của chính mình giúp Tiêu Ảnh mát xa huyệt thái dương.
Đem mặt vùi vào cổ Mạc Cảnh Tuyên, hít sâu một hơi, nhìn chằm chằm vào làn da trắng nõn ở trước mắt mình, si mê tiến lại gần hôn lên đi……
Bên cổ thình lình xuất hiện một cổ mềm ấm ướt át làm Mạc Cảnh Tuyên không tự giác run rẩy, bàn tay đang mát xa cũng đã chợt dừng lại, ôm lấy đầu của Tiêu Ảnh, ngẩng đầu lên tùy ý động tác của người nọ ở cổ mình liếm hôn: “Ưm -- Ha...” lại là không tự giác hừ nhẹ một tiếng.
Nghe được tiếng rên khẽ của Mạc Cảnh Tuyên, bụng dưới của Tiêu Ảnh có chút nóng lên, tiếng hít thở cũng dần dần trở nên hỗn loạn lên, lực đạo ngoài miệng lại càng tăng thêm, ấn chặt người cậu vào trong lòng ngực của chính mình, mút hôn cũng dần biến thành gặm cắn...