• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Trong phòng --

khóe miệng Mạc Hằng gợi lên một nụ cười quỷ dị, tay phải vỗ nhẹ lên áo khoác ngoài của bộ tây trang để phủi đi lớp tro bụi còn dính trên đó, hai mắt trong suốt hắc bạch phân minh của gã vẫn nhìn chằm chằm vào người nam nhân đang ngồi ở trên giường, cho dù không rõ trạng huống hiện tại là như thế nào, nhưng gã vẫn cố tỏ ra ưu nhã cùng trấn định, không hiện ra một chút rụt rè nào.

Mạc Hằng dùng ánh mắt si mê để nhìn người nam nhân mà mình vẫn luôn sùng bái đang ở trước mặt mình, tuy rằng hiện giờ người này đã trở nên cực kỳ tiều tụy cùng xơ xác, nhưng ở trong lòng gã, hình tượng cao lớn cùng khí khái của người nam nhân này vẫn như cũ không giảm chút nào, bất chợt nhìn đến bộ hài cốt đang nằm trong lồng ngực nam nhân, đáy mắt Mạc Hằng xẹt qua một tia lạnh lẽo, lên tiếng nói: "Tiêu đại ca, anh......" sao anh có thể để bộ xương khô dơ dáy ấy chiếm lấy cái ôm của anh như thế chứ.

Sắc mặt Tiêu Ảnh vẫn giữ vẻ lạnh băng như cũ, hắn trầm giọng hỏi: "Câu nói cuối cùng của em ấy là gì?"

"Hả...?"

"Câu nói cuối cùng của em ấy là gì? Nói lại cho ta nghe, ngay lập tức!!" ánh mắt lạnh lùng của Tiêu Ảnh nhìn chằm chằm vào thanh niên đang quỳ trên mặt đất, Tiêu Ảnh tiếp tục nói: "Ngươi cũng biết rõ, ta là người không có chút kiên nhẫn nào!! Đừng khiến ta phải hỏi lần nữa!!", trừ bỏ ở trước mặt Mạc Cảnh Tuyên, hắn đối với bất cứ sự vật sự việc gì đều không có chút ít kiên nhẫn.

Hai tay của Mạc Hằng khẽ run lên, suýt chút nữa không duy trì được vẻ ưu nhã đạm nhiên trên mặt, gã cũng đã đại khái minh bạch được lý do vì sao gã bị mang đến nơi này, gã đã đoán sai, không phải bởi vì Tiêu Ảnh yêu cầu một kẻ thế thân có nhan sắc vài phần giống Mạc Cảnh Tuyên, mà là bởi vì muốn tìm ra nguyên nhân vì sao kẻ ngu xuẩn Mạc Cảnh Tuyên kia lại bị giết chết.

Ổn định lại cảm xúc, Mạc Hằng liền lộ ra biểu tình mê mang "gãi đúng chỗ ngứa", giả bộ mờ mịt hỏi: "Tiêu đại ca, anh nói cái gì thế? Anh muốn hỏi em chuyện gì sao?"

Đang nằm trong lồng ngực của Tiêu Ảnh, khoé miệng Mạc Cảnh Tuyên khẽ nhếch lên, không khỏi trào phúng: Không hổ là con trai của ả tiểu tam kia, kỹ thuật diễn thật sự là ngang tài với Vu Hồng, Vu Hồng là một diễn viên tuyến ba cũng là mẹ của gã.

Chú thích: diễn viên tuyến ba ý chỉ những diễn viên không được nổi tiếng, thông thường chỉ đóng các vai phụ trong các đoàn kịch.

Tiêu Ảnh khẽ hôn lên hộp sọ lạnh băng của bộ hài cốt đang nằm gọn trong lòng ngực mình, cũng không trả lời Mạc Hằng, hơi nghiêng đi thân thể, kéo ra ngăn kéo ở tủ đầu giường, từ bên trong lấy ra một khẩu súng ngắn, sau đó chỉa họng súng vào ngay đầu Mạc Hằng.

"Hài cốt này là của ai ngươi biết không?" khi hỏi những lời này, Tiêu Ảnh cũng không có ngó mắt tới người đang bị súng chĩa vào, chỉ mãn nhãn quyến luyến nhìn vào bộ hài cốt mà mình đang ôm lấy.

Mạc Hằng nhìn chằm chằm vào vị trí xương đùi của bộ hài cốt ấy, biểu cảm mê mang dần dần biến thành kinh ngạc, cuối cùng đôi mắt trong suốt ấy chỉ còn dư lại vẻ hận thù "Tiêu đại ca, anh --" Mạc Hằng cũng không hề giả vờ giả vịt nữa, hắn đã liệu đến được kết cục của mình khi rơi vào tay Tiêu Ảnh -- người đã yêu tên tiện nhân kia đến điên dại.

Từ trên mặt đất bò dậy, nhếch mép châm chọc nói: "A, không nghĩ tới anh có thể tìm được hắn, em còn chưa kịp đi vào lòng anh đâu, thế mà hiện tại lại thành ra như vậy, thật là có chút hối hận a! Đáng lẽ ra lúc trước nên trực tiếp thiêu chết hắn cho tới khi xương cốt không còn mới đúng, bất quá......" Mạc Hằng nhìn chăm chú vào bộ hài cốt, trong mắt dần hiện lên tia tàn nhẫn, tiếp tục nói: "Để thi thể hắn bị đám giòi bọ ghê tởm gặm nhấm từ ngày này qua ngày khác, cũng là phương thức hay, càng có thể khiến em cảm thấy cực kỳ vui sướng. Đã nhiều năm như vậy, hắn cũng chưa từng thắng qua em không phải sao? Con của vợ cả thì như thế nào, còn không phải giống một thằng ngốc, bị chơi đến xoay quanh hay sao, người mà trước nay đều bị em giẫm đạp lên, thì sao em có thể cam tâm để hắn dễ dàng bá chiếm lấy người mà em thích được cơ chứ, anh nói xem đúng không?"

"Phanh!" Một tiếng súng vang lên, Mạc Hằng quỳ rạp xuống đất, chân trái chảy ra máu tươi dần nhiễm đỏ hết ống quần.

Ánh mắt Tiêu Ảnh giống như đang xem người chết, lạnh nhạt nhìn vào người đang quỳ rạp xuống đất, đem súng nhắm ngay đùi phải của gã, "Phanh" lại thêm một tiếng súng vang lên, Tiêu Ảnh tiếp tục hỏi: "Câu nói cuối cùng của em ấy là gì?"

"Ha ha ha, hắn có nói gì đó sao? Hắn cũng chưa kịp nói gì liền đã bị giết chết rồi a! " sắc mặt Mạc Hằng dần trở nên tái nhợt, hai đầu gối trúng hai viên đạn làm gã đau đến ứa ra mồ hôi lạnh, nhưng vẫn cố thẳng thắn eo lưng, cười ha hả nhìn Tiêu Ảnh, trong mắt gã tràn đầy vẻ chế giễu, "Sao nào, anh vẫn còn mong hắn sẽ nói ra câu yêu anh hay là muốn ở bên anh sao? Anh cố chấp nhiều năm như vậy, anh có thấy hắn đã từng nói yêu anh bao giờ chưa? Anh vì hắn mà cùng Mạc gia đối nghịch, làm cho công ty của chính mình rơi vào nguy cơ phá sản, hắn có từng cảm kích anh bao giờ chưa? Anh giúp hắn kiếm đến nhiều hợp đồng tốt như vậy, nhưng hắn có từng nói qua một câu cảm ơn nào chưa? Anh thật cẩn thận đem hắn đặt ở lòng bàn tay mà nâng niu, đem hắn cột vào bên người, không cho ai đụng chạm đến hắn mảy may vì sợ hắn bị thương, dù chỉ là vết thương nhỏ cũng có thể khiến anh đau lòng, nhưng hắn đã từng hiểu cho anh sao? Hắn có yêu anh hay không, chẳng lẽ anh thật sự thực không biết sao? A, anh còn muốn lừa mình dối người bao lâu nữa đây, tiện nhân kia chán ghét anh bao nhiêu chẳng lẽ anh thật sự không biết sao?"

Vì cái gì "Yêu" thành như vậy, trong mắt anh vẫn chỉ có hình bóng của kẻ thất bại kia, vì cái gì trước nay đều không để ý đến những người khác, chẳng lẽ không nhìn thấy em vẫn luôn đứng ở cách đó không xa, chờ đợi anh sao?.

Tiêu Ảnh dừng một chút, ôm lấy hài cốt thật chặt, khóe miệng chậm rãi gợi lên một độ cung, đáy mắt ấp ủ một tia điên cuồng, hắn chậm rãi nắm lấy một bàn tay của bộ hài cốt đặt lên trên mặt mình, hắn cọ cọ mặt mình vào bàn tay lạnh lẽo kia, thanh âm của Tiêu Ảnh ôn nhu nói: "Sẽ, một ngày nào đó em ấy sẽ yêu ta, vô luận em ấy đi nơi nào, người đứng bên cạnh em ấy cũng chỉ có thể là ta, cho dù là ở địa ngục."

Người này muốn làm cái gì!? Lời nói của nam nhân làm Mạc Cảnh Tuyên trở nên hoảng loạn lên, cậu chưa từng vì việc mình phải sống trong hình hài của một bộ xương khô mà cảm thấy chán ghét nhiều như hiện tại, không thể động cũng không thể nói chuyện, thì làm sao có thể ngăn cản được hành động ngu ngốc mà người này sắp làm ra đây. "A a!!!" Mạc Cảnh Tuyên liều mạng giãy giụa, muốn cử động cánh tay của chính mình, nội tâm cậu đang điên cuồng hò hét tên "Tiêu Ảnh", chỉ là...... Hết thảy đều trở nên phí công, cậu vẫn lẳng lặng nằm ở trong lòng ngực nam nhân như cũ, không có di động mảy may, cũng chưa từng phát ra được bất luận tiếng vang gì.

Mạc Hằng trào phúng "Sao nào, muốn đi theo tiện nhân kia sao? Tiếp tục cột lấy hắn, khiến hắn có chết cũng không được tự do sao?"

Tiêu Ảnh không nói gì, giơ lên súng trong tay đồng thời khấu động cò súng "Phanh" -- tiếng súng vang lên Mạc Hằng liền ngã xuống, dòng máu đỏ tươi chảy ra khắp sàn, mùi máu tanh nồng tỏa ra xung quanh, máu tươi nhuộm đầy đất tạo thành hình dạng diễm lệ như một đóa hoa bỉ ngạn đang dần dần nở rộ....

"Cảnh Tuyên, bảo bối, bảo bối của ta, người dám thương tổn đến em đều đã bị ta giết chết, rốt cuộc ta cũng có thể đi bồi em rồi"

"Bảo bối, cho ta hôn em thêm một chút, kẻo khi tới suối vàng, lúc ta tìm thấy em chắc chắn em sẽ không để ta hôn em... " dứt lời, nam nhân liền cúi đầu, nhẹ nhàng liếm láp qua hàm răng lạnh lẽo của bộ xương cốt, tay kia cầm súng lên chậm rãi đặt ở huyệt Thái Dương của mình.

"Phanh"

Tiếng súng vừa vang lên, cửa liền bị đẩy mạnh ra "BOSS, ngài làm cái gì thế!!" đám người Tư Mỏng vọt vào trong phòng, nhưng vẫn là chậm một bước...

Ngay sau khi tiếng súng ống vang lên, nam nhân gầy gò kia ôm lấy hài cốt ngã xuống trên giường, khóe miệng còn mang theo nụ cười thỏa mãn.

"BOSS, không!!!"

Tiếng súng cùng với tiếng thét chói tai hỗn loạn vang lên, Mạc Cảnh Tuyên từ bỏ giãy giụa, hoàn toàn mất đi sinh đồ, ý thức của cậu dần dần tan rã, ánh mắt cũng càng ngày càng trở nên mơ hồ, thẳng đến khi hoàn toàn lâm vào hắc ám, trong đầu cậu cũng chỉ còn lại tên của một người, đó là tên "Tiêu Ảnh".

Thời điểm Mạc Cảnh Tuyên tỉnh lại lần nữa, vẫn tiếp tục đối mặt với bóng tối như cũ, nhưng lại có chút khác với khi ở trong thân thể của bộ xương khô, lúc này đây cậu cũng không có cảm giác được trọng lượng của thân thể mình, lại khá giống khi ở trạng thái linh hồn trước đó, phảng phất như trở thành một đoàn không khí.

Bình tĩnh lại trong chốc lát, ngay khi hắn bắt đầu nảy lên ý đồ muốn tránh thoát khỏi bóng tối để đi tìm Tiêu Ảnh, bỗng nhiên bốn phía truyền đến thanh âm tất tất tác tác, sau đó hắn bị thứ gì đó bám trụ lấy thân thể, không thể tự chủ được, dẫn tới bị kéo tiến về phía trước, không thể cử động, cũng không có trọng lượng, cứ nhẹ bay bổng trong khoảng không, giống như những ngày phiêu đãng trong rừng rậm, ở bốn phía xung quanh cũng chỉ có một mảnh đen nhánh.

Bị kéo đi được một hồi, thứ kéo Mạc Cảnh Tuyên đi nãy giờ chợt ngừng lại, tiếp theo "Bang" một tiếng, hình ảnh trước mắt của Mạc Cảnh Tuyên đột nhiên trở nên sáng ngời, cậu khiếp sợ nhìn chằm chằm vào bóng dáng nhỏ gầy của cậu bé đứng ở trước mặt mình, dép lê nho nhỏ được đeo ở trên đôi chân be bé, cẳng chân của cậu bé gầy đến trơ cả xương, áo ba lỗ màu trắng cũ nát đã bị phai màu, tầm mắt của cậu dần hướng lên vị trí gương mặt của bé, nhưng chỉ nhìn thấy mái tóc ngắn đen nhánh mềm mại của cậu bé, trái tim của Mạc Cảnh Tuyên bất chợt đập nhanh hơn, đột nhiên cậu mãnh liệt muốn nhìn thấy gương mặt của cậu bé này, khi cậu vừa sinh ra ý tưởng này, nháy mắt trong óc cậu liền hiện ra gương mặt của cậu bé ấy, mà ở trước mắt vẫn chỉ hiện ra tấm lưng của bé con.

Mạc Cảnh Tuyên cũng không để ý tới hiện tượng kỳ dị này nữa, giờ phút này toàn bộ lực chú ý của cậu đều tập trung ở gương mặt của cậu bé đang xuất hiện trong đầu của cậu, tuy bé trai này có làn da ngăm đen, càng non nớt cũng càng gầy yếu...... nhưng Mạc Cảnh Tuyên chỉ liếc mắt một cái liền nhận ra được người này là ai.

Tiêu Ảnh -- Tiêu Ảnh -- Tiêu Ảnh, hai chữ này không ngừng hiện ra ở trong đầu của Mạc Cảnh Tuyên, làm Mạc Cảnh Tuyên hưng phấn đến muốn gầm rú lên, cậu không nghĩ tới còn có thể gặp lại hắn, thế nhưng còn có thể gặp lại hắn.

Mạc Cảnh Tuyên là bị tiếng bơm nước kéo về lại thần trí, chuẩn xác mà nói là thanh âm của bình bơm nước nhỏ, cậu thấy bé con xoay người, cậu cũng bị động làm theo động tác xoay người ấy, Mạc Cảnh Tuyên sửng sốt nửa ngày, cứng đờ cúi đầu ngó mắt xuống liền thấy được hình dạng đen ngòm của thân thể mình, lại quay đầu nhìn sàn nhà màu lam đang "tiếp xúc thân mật" với chính mình, sau đó lại nhìn vào thân ảnh của bé con trước mắt, tuy rằng nhỏ gầy, nhưng bản thân mình phải ngước lên trên mới có thể thấy hết bóng dáng "bé nhỏ" ấy, nhìn nhìn một hồi Mạc Cảnh Tuyên liền lâm vào trầm mặc......

Từng ngày từng ngày qua đi, Mạc Cảnh Tuyên vẫn giữ trạng thái mờ mịt như vậy, để mặc bản thân bị kéo đến kéo đi trong vài ngày, Thẳng tới hai ngày trước, chỉ số thông minh cùng cảm xúc của cậu mới được cậu triệu hồi về...

Trong hai ngày này, cậu quan sát cùng phán đoán ra được hai kết luận khiến cậu cảm thấy hoang đường cùng vi diệu vô cùng.

Thứ nhất, cậu trọng sinh, hơn nữa trọng sinh tới thời điểm Tiêu Ảnh tròn 5 tuổi, kết luận này thực sự làm Mạc Cảnh Tuyên cảm thấy vô cùng thích thú, rốt cuộc được gặp lại Tiêu Ảnh, hơn nữa hình ảnh của Tiêu Ảnh ở tuổi này hắn vẫn chưa được thấy qua bao giờ, kiếp trước thời điểm bọn họ nhận thức nhau là khi Tiêu Ảnh vừa lên lớp 6, lúc đó Tiêu Ảnh đã là một ông cụ non chính hiệu....

Mà kết luận thứ hai lại khiến cho Mạc Cảnh Tuyên vô cùng hậm hực, cậu trọng sinh thành cái bóng của Tiêu Ảnh, Mạc Cảnh Tuyên từng hoài nghi chuyện cậu trọng sinh thành cái bóng cùng tên Tiêu Ảnh có quan hệ. Kỳ thật là do cậu đoán mò, đây đều không phải là trọng điểm, trọng điểm là cậu không có thân...... Ảnh quyền! Ở thời đại dân chủ này, thế nhưng trừ bỏ có thể căn cứ vào ý thức của chính mình để xem xét cả bốn phía xung quanh ra, thì mặt khác đều không làm được, (tuy rằng phúc lợi này vẫn thực không tồi) nhưng kết quả hắn phải chịu chính là trở thành cái bóng như một rối gỗ bị giật dây qua lại, Tiêu Ảnh chuyển động như thế nào cậu liền động theo như thế ấy, cho nên phúc lợi này liền có vẻ bé nhỏ không đáng kể, còn có chuyện khiến cậu có chút buồn bực, đó là cậu vẫn không thể nói chuyện...... Ổn thôi, đây có lẽ là bộ dáng mà một cái bóng nên có, đã từng là một nhân loại bình thường, Mạc Cảnh Tuyên tỏ vẻ: vẫn cần chút thời gian để kịp thích ứng, tuy rằng buồn bực vì không thể giao lưu cùng Tiêu Ảnh, nhưng ngẫm lại, thì việc có thể ở gần bên người Tiêu Ảnh, dùng một loại hình thái khác để nhìn Tiêu Ảnh trưởng thành, Mạc Cảnh Tuyên cũng không còn cảm thấy rối rắm nữa.

Kỳ thật cậu cũng biết rõ, tại chỗ sâu trong nội tâm cậu vẫn không có lúc nào là không ở may mắn ông trời đã dủ lòng thương, cho cậu cơ hội trở về cạnh Tiêu Ảnh -- người mà luôn đuổi theo cậu, cũng đã bồi cậu trên đường xuống hoàng tuyền......

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK