Mục lục
Tôi Mang Thai Đứa Bé Là Nhân Vật Phản Diện
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Editor & Beta-er: ✰๖ۣۜTωĭηƙℓε✰

***

Đêm nay Diệp Trăn ngủ rất ngon, sau một ngày bôn ba mệt mỏi rã rời, được ngủ một giấc ngon lành, khi tỉnh dậy tinh thần thoải mái dễ chịu vô cùng.

Trái lại, một đêm này Diệp Tình và Lâm Trạm lại cơ hồ trắng đêm chưa ngủ.

Bởi vì việc này không thể giải thích nhận sai, Diệp Tình đành phải lấy thân phận của Diệp Trăn vào phòng khách đi ngủ. Cả một đêm lăn lộn khó ngủ, càng nghĩ cũng không thể hiểu Lục Bắc Xuyên là có ý gì.

Trước đó ở Lục gia, Lục Bắc Xuyên đối với cô ta luôn luôn lạnh nhạt, đối với việc cô ta lấy lòng thì thờ ơ, thậm chí còn không để cho mình ngủ chung một phòng với hắn. Nhiều khi cô ta cũng phải hoài nghi Lục Bắc Xuyên có phải là bị "bệnh" hay không, cho nên mới có thể làm như không thấy đối với cô ta.

Nhưng vừa rồi hắn lại chủ động ôm eo Diệp Trăn là có ý gì đây?

Biểu lộ ôn hòa, giọng điệu dịu dàng,.. Những điều đó cô ta chưa từng thấy qua.

Cô ta tự thấy mình ngụy trang rất giống Diệp Trăn, bất kể là tính cách hay là thói quen, đều không để lộ ra bất kỳ sơ hở nào, vậy tại sao cô ta luôn cảm thấy thái độ của Lục Bắc Xuyên đối đãi với cô và Diệp Trăn là hoàn toàn ngược lại?

Diệp Tình suy nghĩ một đêm, cũng không nghĩ được rõ ràng.

Mà đồng dạng, ở cách Diệp Tình một bức tường, Lâm Trạm cũng tương tự cả đêm không ngủ được.

Lời nói kia của Diệp Tình triệt để lật đổ nhận biết của hắn.

Diệp Tình nói năm đó người viết cho hắn hơn hai mươi bức thư tình không phải cô ta, người làm công cùng hắn ở quán cơm cũng không phải cô ta, người thấy hắn té xỉu đưa hắn đi bệnh viện, người ở trong bệnh viện không ngủ không nghỉ chăm sóc mẹ hắn càng không phải là cô ta.

Những ký ức trân quý nhất dưới đáy lòng Lâm Trạm, những lý do mà hắn dần dần yêu Diệp Tình, bây giờ lại đổi thành một người khác.

Hắn thích bút ký của nữ nhân xinh đẹp viết cho hắn hơn hai mươi bức thư tình kia, ngượng ngùng bày tỏ tình yêu của mình, trong từng câu chữ cơ hồ có thể tưởng tượng ra được gương mặt ửng đỏ của cô bé kia tại thời điểm viết bức thư tình này.

Hắn còn nhớ rõ nữ nhân lương thiện làm công cùng hắn ở quán cơm, lúc cẩn thận chăm sóc mẹ hắn, khuôn mặt tươi cười đó là những hồi ức trân quý nhất dưới đáy lòng hắn.

Nhưng hôm nay lại nói cho hắn biết, hết thảy mọi chuyện hắn đều tính sai rồi?

Người mà hắn đã từng thề, nói muốn chăm sóc cả đời, lại là nữ nhân một mực luôn bị hắn xem nhẹ sao?

Rất nhiều chi tiết bị hắn xem nhẹ giờ phút này lại hiển hiện rõ ràng ở trước mắt.

Bảo Diệp Trăn mang lễ vật cho Diệp Tình.

Vì không muốn để cha mẹ Diệp gia sinh nghi, mỗi lần hẹn hò cùng Diệp Tình đều là hai chị em cùng ra ngoài, sau khi hẹn hò xong Diệp Trăn và Diệp Tình lại về nhà cùng nhau.

Cuối cùng vì thành toàn cho mình và Diệp Tình, cô ấy không chỉ có hỗ trợ lên kế hoạch bỏ trốn, mà còn dứt khoát thay thế Diệp Tình gả cho một người thực vật còn chưa thức tỉnh.

Hắn không dám nghĩ, những nụ cười và ánh mắt bị hắn thuận theo tự nhiên xem nhẹ ấy, lúc đó có bao nhiêu thất vọng.

Tim Lâm Trạm như bị đao cắt.

Cô gái thiện lương như vậy, luôn luôn bị hắn coi thường, luôn luôn bị hắn thương hại.

Đêm này, hắn không chỉ hỏi mình một lần, tại sao lúc trước mình lại nhận lầm người?

***

Sáng sớm hôm sau, Diệp Trăn thần thanh khí sảng, mặc vào quần áo người hầu đưa tới sau đó xuống lầu. Lúc xuống đến đầu bậc thang tầng hai vừa lúc đụng thẳng Diệp Tình và Lâm Trạm, mắt hai người đều che kín tia máu đỏ.

Còn không đợi Diệp Trăn mở miệng nói chuyện, Diệp Tình thấy bốn bề vắng lặng, liền thân mật kéo tay Diệp Trăn, thấp giọng nói: "Đợi chút nữa chúng ta đổi quần áo."

Theo Diệp Tình, hai người trông giống nhau như đúc, khác biệt duy nhất chỉ có bộ quần áo mặc trên người này mà thôi. Chỉ cần thay quần áo, tương tự như vậy thân phận của hai người cũng có thể đổi lại cho nhau.

"Được."

Sau lưng, ánh mắt Lâm Trạm một mực nhìn qua Diệp Trăn, tựa hồ có thiên ngôn vạn ngữ muốn nói, rồi lại không biết nên nói cái gì, bàn tay nắm chặt thành quyền, hồi lâu mới hô một câu, "... Diệp Trăn."

Hắn muốn tự mình hỏi Diệp Trăn một chút, lời nói hôm qua của Diệp Tình là thật hay giả.

Bất luận là thật hay giả, hắn cũng muốn nghe được từ chính miệng Diệp Trăn.

Nghe được âm thanh của Lâm Trạm, Diệp Tình quay người trợn mắt nhìn hắn, thấp giọng nghiêm nghị nói: "Có chuyện gì thì rời khỏi Lục gia rồi hẵng nói!"

Biểu tình Lâm Trạm ngưng trọng, giữa lông mày tựa hồ mang theo chút thần sắc không thể tin, ánh mắt phức tạp, giống như lần đầu hắn nhận biết Diệp Tình.

Diệp Tình trằn trọc một đêm, nghĩ tới nghĩ lui làm thế nào để đổi lại với Diệp Trăn mà thần không biết quỷ không hay, bây giờ chính là thời điểm tốt, lại bị Lâm Trạm cắt ngang, Diệp Tình trong lúc nhất thời lửa giận không kìm nén lại được, bùng phát.

Diệp Trăn giật giật ống tay áo Diệp Tình, thấp giọng nói: "Chúng ta vào phòng đi."

Diệp Tình không quan tâm phản ứng của Lâm Trạm, kéo tay Diệp Trăn lén lút đi đến căn phòng của mình.

Nhưng mới đi đến đầu bậc thang, liền bị Lư quản gia gọi lại.

"Buổi sáng tốt lành Diệp tiểu thư, thiếu gia bảo tôi gọi cô đến phòng ăn dùng bữa sáng."

Diệp Trăn cười nói: "Đợi tôi về phòng đổi quần áo đã, sau đó sẽ lập tức tới ngay."

Lư quản gia cười tủm tỉm nhìn Diệp Trăn, "Diệp tiểu thư, thật xin lỗi, thiếu gia nói những bộ quần áo trước kia cô từng mặc qua đều đã hỏng, cho nên phân phó chúng ta ném hết đi rồi. Quần áo mới của cô tầm tám giờ tối sẽ được đưa tới."

... Lục Bắc Xuyên có bị bệnh không?

Không có cách nào, bị chặn đến không còn đường lui nữa, đành phải đi theo Lư quản gia vào phòng ăn dùng cơm.

Lục Thiếu Nhân vội vàng đi xuống từ trên lầu, mắt nhìn Lâm Trạm, giọng nói gấp gáp: "Lâm Trạm, bây giờ con lập tức theo cha ra ngoài một chuyến."

Giống như là xảy ra chuyện gì lớn.

Lâm Trạm vô ý thức nhìn Diệp Trăn, chần chờ một lát sau đó liền đi theo Lục Thiếu Nhân.

Sau khi hai người đi, mẹ Lục hài lòng múc cháo, đang chuẩn bị chào hỏi người ngồi xuống, nhưng nhìn hồi lâu cũng không nhận ra ai mới là Diệp Tình.

"Hai chị em các con dáng dấp đúng là giống nhau như đúc, mẹ còn thực sự không nhận ra ai là ai." Nói xong, cười trêu chọc Lục Bắc Xuyên, "Bắc Xuyên, vợ của mình con hẳn là nhận ra được đúng không?"

Lục Bắc Xuyên nhìn qua Diệp Trăn, "Đương nhiên."

Dưới ánh nhìn chăm chú của Lục Bắc Xuyên, Diệp Trăn đành phải kiên trì ngồi ở vị trí bên cạnh hắn, lại tựa như ngồi trên gai.

Lục Bắc Xuyên xúc thêm một chén cháo gà nữa đưa tới trước mặt Diệp Trăn, nói: "Không phải hôm qua em nói cha mẹ trong nhà rất sốt ruột sao? Đợi chút nữa anh sẽ bảo lái xe đưa em của em về."

Nói xong, lạnh lùng nhìn Diệp Tình một chút.

Diệp Tình một mặt oán giận ngồi ở ghế của khách, nhưng lại chỉ có thể cường ngạnh gạt ra một nụ cười, "Đêm qua em đã liên lạc với cha mẹ rồi, cho nên em nghĩ nên thừa cơ hội này cùng trò chuyện cùng chị một chút, đợi thêm mấy ngày nữa rồi về nhà."

Diệp Trăn đón nhận ánh mắt của Diệp Tình, tiếp lời cười nói: "Hai chị em chúng ta lâu rồi không gặp, cho nên em nghĩ, có thể để cho chị... Để Trăn Trăn ở lại đây thêm hai ngày được không."

"Con không nỡ rời xa chị gái hay là không nỡ rời xa bạn trai?" Mẹ Lục ngồi ở một bên lành lạnh mở miệng, "Tình Tình, con đừng xen vào việc này. Mẹ thấy việc của em con và Lâm Trạm thì tốt nhất cứ để hai người bọn họ tự về nhà tìm cha mẹ con thương lượng giải quyết thì hơn."

Mẹ Lục ngộ nhận việc Diệp Tình muốn ở lại là bởi vì không muốn tách rời khỏi Lâm Trạm.

Lục Bắc Xuyên lột một quả trứng gà cho Diệp Trăn, "Mẹ nói không sai, việc của Lâm Trạm và em em tốt nhất vẫn là nên tự xử lý thì hơn."

Lòng Diệp Tình nóng như lửa đốt, từ trước đến nay túc trí đa mưu nhưng giờ phút này cô ta dĩ nhiên lại nghĩ không ra một lí do hợp lí nào để cho mình được lưu lại.

Diệp Trăn dưới ánh mắt nhìn chăm chú của mẹ Lục, không tình nguyện nhận lấy quả trứng gà Lục Bắc Xuyên đưa cho cô, bỏ riêng lòng đỏ ra một cái đĩa nhỏ khác, nghĩ nghĩ, nói: "Việc này cha mẹ con chỉ sợ là không dễ nói chuyện như vậy, đợi chút nữa con về nhà cùng Trăn Trăn, khuyên nhủ cha mẹ con, có thể khuyên được mấy câu thì hay từng đó."

Sắc mặt Lục Bắc Xuyên trầm xuống, không nói gì.

Diệp Tình nghe xong lời này thì yên lòng, cười nói: "Cảm ơn chị."

"... Không có gì." Cái từ "chị" này cô ta gọi thật đúng là thuận miệng.

"Không được, hôm nay không được. Tình Tình, hôm nay con không thể ra khỏi cửa." Mẹ Lục đột nhiên nhớ ra cái gì đó, nhìn Lục Bắc Xuyên, "Còn có Bắc Xuyên nữa, hôm nay con cũng không được đến công ty. Hôm nay mẹ đã bảo người ta đưa mấy bộ áo cưới tới rồi, để cho Tình Tình thử một chút."

"Áo cưới?"

"Đương nhiên, lúc trước thân thể Bắc Xuyên chưa hoàn toàn khôi phục mẹ cũng không có cách nào khác, nhưng hiện tại Bắc Xuyên cũng có thể đứng lên rồi, hôn lễ này cũng nên đưa vào danh sách quan trọng. Ngày mười tháng sau là ngày tháng tốt, hai ngày nữa mẹ sẽ tự mình đến Diệp gia một chuyến, thương lượng với cha mẹ Tình Tình một chút việc hôn lễ."

Diệp Trăn sững sờ, vừa định từ chối, chỉ nghe thấy Lục Bắc Xuyên bên cạnh nói: "Khi nào đưa tới?"

"Tầm mười giờ."

"Vâng." Lục Bắc Xuyên đạm đạm gật đầu, xem như đồng ý.

Thấy Lục Bắc Xuyên đáp ứng, mẹ Lục nhẹ nhàng thở phào.

Diệp Tình ngồi ở một bên nghe, trong lòng cảm giác cực khó chịu.

Chén cháo Lục Bắc Xuyên múc, quả trứng gà hắn lột vỏ,... tất cả đều hẳn là thuộc về cô ta! Dựa vào cái gì mà hiện tại cô ta phải dùng tên Diệp Trăn ăn chực ở đây, mà Diệp Trăn lại có thể ngồi ở bên cạnh Lục Bắc Xuyên hưởng thụ mọi lời hỏi han ân cần từ mọi người?!

Nghĩ tới thái độ lạnh lùng của Lục Bắc Xuyên hôm qua lúc cô ta ngồi ở bên cạnh hắn, một cỗ đố kị không khỏi cháy hừng hực ở trong lòng, kém chút thì đốt hết lý trí của cô ta thành tro bụi.

Vốn định ăn xong điểm tâm sẽ tìm cơ hội đổi lại với Diệp Tình, vậy mà lại bị mẹ Lục lôi kéo, bảo muốn xem thử ảnh áo cưới.

Áo cưới bất luận là kiểu dáng thủ công hay là chất liệu tự nhiên đều là tốt nhất, từng kiện hoa lệ lóa mắt, Diệp Trăn nhìn cũng không dám nhìn.

Khoảng mười giờ, bảy bộ áo cưới được đưa đến Lục gia, dàn áo cưới trắng noãn xếp thành một hàng để ở phòng khách, mẹ Lục hài lòng gật đầu.

"Tình Tình, con xem xem thấy thích bộ nào? Con thích cái thì chúng ta thử trước."

Cho tới bây giờ Diệp Trăn chưa từng nghĩ tới sẽ có một ngày có nhiều bộ áo cưới hoa lệ như vậy được đặt ở trước mặt mình tùy ý để mình chọn lựa. Những mảnh kim cương rực rỡ được phủ ở bên trên, nhìn một chút liền biết có giá trị không nhỏ.

"Những bộ này... Đều rất đẹp."

"Chọn một bộ thử đi, không hợp thì chúng ta lại cho người đưa thêm mấy bộ tới."

Lục Bắc Xuyên nhìn liếc qua những bộ áo cưới này, chỉ vào bộ thứ ba, "Thử bộ này xem."

Mẹ Lục cười nói: "Ánh mắt con trai của mẹ thực không tệ."

Có người đưa áo cưới vào phòng thử đồ để Diệp Trăn đổi áo cưới. Diệp Tình ngồi ở trên ghế sa lon, giờ phút này hai mắt đều đỏ bừng, bàn tay nắm chặt, kiệt lực che dấu cảm xúc chân thực của mình.

Hôn lễ long trọng đời trước của Lục Bắc Xuyên và Diệp Trăn đến nay cô ta vẫn còn nhớ rõ mồn một. Được không ít tin tức truyền thông đưa tin, được vô số người ghen tị.

Cô ta không rõ, tại sao trùng sinh rồi vẫn còn bắt cô ta tận mắt thấy một màn Diệp Trăn mặc áo cưới này!

Vợ của Lục Bắc Xuyên là Diệp Tình, người thử áo cưới cũng phải là Diệp Tình cô ta mới đúng!

Diệp Trăn cô ta dựa vào cái gì được thử!

Lục Bắc Xuyên ngồi ở trên ghế sa lon ngưng lông mày nhìn Diệp Tình, hơi có chút không vui.

Mấy ngày nay ở chung, đối với nữ nhân không biết mọc ra từ đâu có khuôn mặt giống Diệp Trăn hắn một chút hứng thú cũng không có, thậm chí đối với hành vi câu dẫn khắp nơi và ý đồ của cô ta mà cảm thấy vô cùng phản cảm cùng chán ghét.

Nữ nhân tự cho mình là đúng vẫn là nên mau chóng đưa tiễn là tốt nhất, miễn cho về sau lại phát sinh thêm sự cố.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK