Mục lục
Tôi Mang Thai Đứa Bé Là Nhân Vật Phản Diện
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Internet phát triển, dẫn đến việc ngành truyền thông ngày càng trở nên lớn mạnh. Ngành nghề mở rộng, công ty giải trí và công ty marketing vùng dậy, nhân viên gia tăng, bất kể là vì tiền hay là lợi ích đều dẫn đến nhân viên trong ngành tốt xấu lẫn lộn.

Đám phóng viên này đến từ các toà báo tạp chí khác nhau, có người chuyên môn phụ trách theo dõi. Từ sau khi Lục Bắc Xuyên bước ra khỏi Lục gia đều có người theo đuôi ở phía sau.

Thái độ của bảo vệ rất cường ngạnh, ý là nếu các người không xóa ảnh thì sẽ không cho đi.

Tình huống như vậy mấy tên phóng viên này cũng không phải là lần đầu tiên gặp, đứng lên phản bác: “Những tấm ảnh này đều là của chúng tôi, các anh không có quyền bắt chúng tôi xoá ảnh của mình.”

“Chúng tôi cần xác nhận trong ảnh của các người có chứa hình Lục tiên sinh, bà Lục và tiểu thiếu gia hay không.”

Phóng viên liền phủ nhận, “Không có.”

“Chúng tôi muốn tận mắt xác nhận.”

“Các người làm như vậy là xâm phạm quyền riêng tư của chúng tôi!”

Bảo vệ trầm mặc một lát, nói: “Chúng tôi chưa tận mắt xác nhận thì các người không thể đi.”

“Các anh muốn xâm phạm quyền tự do chúng tôi sao?”

“Rất xin lỗi,” Bảo vệ nửa bước cũng không chịu nhún nhường, “Nếu như các vị không thể cho chúng tôi xem ảnh, vậy chúng tôi sẽ có biện pháp cứng rắn khác.”

Một tên phóng viên trẻ tuổi trong đó căm giận bất bình, dường như còn muốn nói điều gì, lại bị camera-man sau lưng kéo góc áo, chủ động giao camera ra, “Ảnh đều ở trong này.”

Bảo vệ nhận lấy, cẩn thận xem xét từng tấm hình, thấy ảnh nào không thỏa đáng đều xoá sạch.

Một tên giao camera ra, mấy tên khác cũng lần lượt giao nộp. Sau khi đã cẩn thận kiểm tra xong, bảo vệ buông tha bọn họ, đi đến phía đoàn làm phim.

“Anh làm gì vậy! Chúng ta vất vả lắm mới chụp được mà.” Phóng viên kia nhìn qua là thấy còn rất trẻ, kinh nghiệm sống chưa được nhiều, cách nói chuyện rất non nớt.

Camera-man thì trái lại, tình cảnh này cũng đã thấy nhiều, rất bình tĩnh nói, “Người ta là bảo vệ đó, anh còn muốn đối nghịch với anh ta, muốn chết sao?”

“Sao có thể nói là muốn chết được, hành vi này của bọn họ vốn chính là xâm phạm quyền riêng tư của chúng ta, họ căn bản không có quyền xóa hình ảnh của chúng ta mà.”

Thợ quay phim loay hoay camera trong tay mình, cũng không thèm để lời nói của tên phóng viên này ở trong lòng, giống như vừa được nghe trò hề, đáp, “Cậu cũng đừng hận đời như vậy, chúng ta cũng đang xâm phạm quyền riêng tư của họ mà thôi, không ai cao quý hơn ai đâu. Được rồi, mau gửi những gì chúng ta kiếm được cho chủ biên tập đi.”

Tên phóng viên kia lộ ra biểu cảm ai oán, vì bị xoá ảnh nóng mà rất bất mãn.

***

Nhân viên đoàn làm phim dẫn đường cho Lục Bắc Xuyên đang bế Chúc Chúc và Diệp Trăn vào trong đoàn làm phim.

Hôm qua lúc quyết định đi kiểm tra tiến độ, Diệp Trăn đã báo cho Ninh Dương, cố ý dặn dò anh ta không cần dừng lại tiến độ của đoàn làm phim, bọn họ chỉ tuỳ tiện đến xem mà thôi.

Cho nên lúc Lục Bắc Xuyên và Diệp Trăn bước vào đoàn làm phim, toàn bộ đoàn làm phim còn đang tiếp tục làm việc đâu vào đấy.

Đây là một cảnh trong nhà, nam nữ chính đang tập lời thoại trong gian phòng được đoàn làm phim tỉ mỉ dàn dựng.

Ninh Dương và nhân viên thấy đám người Diệp Trăn, Diệp Trăn lại ra hiệu bảo anh ta cứ tiếp tục. Mấy nhân viên chuyển ghế đến cho Diệp Trăn và Lục Bắc Xuyên ngồi, còn dâng trà nóng lên.

Cảnh này nói về việc nam chính mắng nhiếc chính phủ về việc cường quốc bị xâm lược trước mặt nữ chính, bách tính rơi vào tình cảnh nước sôi lửa bỏng nhưng lại không thể làm gì. Nữ chính là nữ tử Yên Hoa (*), không hiểu thời cuộc cũng không hiểu chính trị, chỉ biết đến người trong lòng, yên lặng thâm tình nhìn nam chính, nghe nam chính dõng dạc nói, hoàn toàn tin tưởng hắn.

(*) Nữ tử Yên Hoa: Là người phụ nữ phải có đủ 3 điều kiện: một là có ngoại hình đẹp, hai là phải có tài, ba là phải có kiến thức.

“Cắt ——” Ninh Dương hô ngừng, dường như chưa được hài lòng lắm với biểu hiện vừa rồi của nam chính Quan Minh, “Quan Minh, cảm xúc của cậu cần buông lỏng một chút, vẫn còn quá cứng nhắc, không cần ẩn nhẫn như vậy, đang ở trước mặt người phụ nữ mà cậu tín nhiệm và yêu mến nhất, cần phải bộc lộ cảm xúc ra!”

Thợ trang điểm bên ngoài tranh thủ tiến lên cho makeup lại cho Quan Minh, Quan Minh nghe Ninh Dương nói xong liền gật đầu tỏ ý đã hiểu.

Bây giờ chính là cuối thu, thời tiết chuyển lạnh, Mạnh Tiệp mặc một bộ sườn xám gọn gàng, trong thời gian ngắn ngủi khi Ninh Dương hô ngừng, nhân viên bên ngoài liền tiến lên mặc áo khoác cho cô ấy.

Mạnh Tiệp tranh thủ nhìn kịch bản, ánh mắt ngẫu nhiên nghiêng mắt nhìn ra ngoài, sau đó thấy Diệp Trăn.

Có lẽ là không nghĩ tới Diệp Trăn sẽ đến, biểu cảm Mạnh Tiệp hơi sững sờ, sau đó lại hào phóng mỉm cười gật đầu ra hiệu chào hỏi.

Ninh Dương và Quan Minh nói rõ về một số chỗ cần phải chú ý xong, lại quay lại lần nữa. Hiển nhiên lần này Quan Minh đã nắm bắt được cảm xúc, một lần liền được qua.

Ninh Dương tuyên bố kết thúc cảnh quay, lúc này mới đi tới, bên trong nụ cười mang theo áy náy, đưa tay với Lục Bắc Xuyên, “Xin lỗi Lục tiên sinh vì đã để anh phải đợi.”

Lục Bắc Xuyên đứng lên bắt tay với anh ta, ngắn gọn chào hỏi: “Chào đạo diễn Ninh, ngưỡng mộ đã lâu.”

Nào có cái gì để mà ngưỡng mộ, Ninh Dương chỉ là nhân vật vô danh mà thôi, trước đây Lục Bắc Xuyên còn chưa từng gặp mặt anh ta.

Chỉ là một câu hình thức, Ninh Dương tự hiểu được.

Bên này đang nói chuyện, nam nữ chính cũng đi tới, Mạnh Tiệp còn mặc bộ sườn xám xinh đẹp kia, phác hoạ ra dáng người có lồi có lõm của cô ấy, vẫn mặc áo khoác mà nhân viên chuẩn bị cho cô.

Người phụ nữ đoan trang như vậy, lại diễn vai một nhân vật phong tình vạn chủng, còn có thể phát huy vô cùng tinh tế vẻ đẹp của nữ tử Yên Hoa, không thể không thừa nhận, Mạnh Tiệp thật sự rất thích hợp với nghề diễn phim.

Ngay cả Diệp Trăn cũng không nhịn được nhìn cô ấy mấy lần.

Cũng khó trách lại bị tên thần kinh Vưu Tĩnh kia dây dưa không dứt suốt bốn năm.

“Lục tiên sinh, để tôi giới thiệu với anh, hai vị này là diễn viên đóng vai nam nữ chính trong bộ phim này, Quan Minh, Mạnh Tiệp.” Nói xong, Ninh Dương cười nhìn về phía Diệp Trăn, “Chắc bà Lục cũng biết rồi, tôi cũng không giới thiệu nữa.”

Diệp Trăn đối mặt với ánh mắt Ninh Dương, có lẽ là bởi vì đã trải qua hơn nửa năm quay phim, cả người Ninh Dương như có sự thay đổi.

Một đôi mắt sáng ngời có thần, cùng với nụ cười tự tin dào dạt.

Lúc mới gặp Ninh Dương, Diệp Trăn cảm thấy người này rất tự ti, không dám đối mặt với ai, sợ đầu sợ đuôi, gặp chuyện gì cũng do dự, thích phủ nhận tài năng của bản thân, nhưng bây giờ gặp lại anh ta, có thể thấy được sự tự tin trầm ổn đã sớm dung nhập vào anh ấy.

“Chào Lục tiên sinh, tôi là Quan Minh, rất cảm ơn anh đã đầu tư cho bộ phim «Bên bờ sông Tần Hoài».”

Quan Minh hoạt động trong giới giải trí tầm mười năm, đã làm việc trong vô số đoàn làm phim, tất nhiên cũng biết Lục thị đầu tư cho bộ phim này đại biểu cho điều gì.

Lục Bắc Xuyên tùy ý nói: “Chuyện đầu tư cho bộ phim là do vợ tôi hoàn toàn làm chủ, cô ấy tin tưởng mọi người, tin tưởng đoàn làm phim, tôi thì tin tưởng vợ mình, tất nhiên cũng tin tưởng các người sẽ không làm tôi phải thất vọng.”

Quan Minh hơi trì trệ, sau đó nhìn về phía Diệp Trăn.

Ninh Dương hô một tiếng với nhân viên đoàn làm phim, tất cả mọi người đều dừng công việc lại rồi đi đến.

“Giới thiệu cho mọi người,” Ninh Dương cười nói: “Vị này chính là bà Lục, cũng là nhà sản xuất phim của đoàn phim «Bên bờ sông Tần Hoài», mời mọi người vỗ tay hoan nghênh!”

Nhân viên và diễn viên ở đây đều sững sờ, không thể tin mà hai mặt nhìn nhau, ngay sau đó dưới sự dẫn dắt của Ninh Dương mới kịp phản ứng, dồn dập cười lớn vỗ tay.

Trước ngày hôm nay, trong đoàn làm phim ngoại trừ Ninh Dương và Mạnh Tiệp ra thì không có ai biết sự góp mặt của Diệp Trăn. Càng không biết, Diệp Trăn là nhà sản xuất phim của bộ phim này.

Trong đoàn làm phim cũng từng có diễn viên hỏi Ninh Dương, lúc trước sao lại chọn bọn họ đến đoàn làm phim. Lúc đó Ninh Dương chỉ ra vẻ thần bí khó lường, nói tất cả diễn viên đều là do nhà sản xuất phim đặc biệt chỉ định, còn anh ta chỉ làm đạo diễn chứ không can thiệp vào chuyện tuyển chọn diễn viên, còn nói nhà sản xuất phim tin tưởng kỹ năng diễn xuất và năng lực mọi người. Nhưng lại giữ kín thân phận của nhà sản xuất.

Tất cả mọi người đều hiếu kì xem nhà sản xuất trong miệng Ninh Dương nói rốt cuộc là ai, trong lúc rảnh rỗi thường tụ lại một chỗ đoán tên của mấy nhà sản xuất nổi tiếng trong giới, suy đoán lung tung.

Nhưng không nghĩ rằng, nhà sản xuất phim lại là Diệp Trăn?!

Quan Minh ra vẻ ngạc nhiên, nửa ngày rồi vẫn không thể nói ra thành tiếng.

Trước đó lúc Tần Tri Âm liên hệ với anh ta, anh ta cũng đã từng hỏi ai là người coi trọng mình, Tần Tri Âm vẫn giữ bí mật. Sau khi tiến tổ, lúc tán gẫu với Ninh Dương mới biết đại khái là nhà sản xuất phim chọn trúng mình, nhưng anh ta hỏi nhà sản xuất phim là ai, Ninh Dương lại không nói.

Nhà sản xuất phim là Diệp Trăn?

Cho nên lúc đầu là Diệp Trăn coi trọng mình?

Kinh ngạc trôi đi, trong lòng Quan Minh có chút phức tạp.

Giống những người khác trong đoàn, anh ta đã từng vụng trộm đoán nhà sản xuất phim là ai. Anh đã đoán toàn bộ từ người nổi tiếng quốc tế đến những người không có tiếng tăm gì, không nghĩ tới lại là Diệp Trăn?

Anh nhớ lúc trước khi nói chuyện với Ninh Dương anh ấy đã nói, nhà sản xuất phim có kỳ vọng rất cao với anh. Nhưng ngoài anh ra, rốt cuộc cô ấy còn chưa tiếp xúc với những minh tinh khác, vậy mà lại tin tưởng anh ta như vậy.

Quan Minh biết rõ phân lượng của mình, suốt mười năm trong giới cũng không thể nổi tiếng, có tài đức gì khiến cho người ta tin tưởng như vậy? Giao vai diễn quan trọng như thế cho anh ta.

Biết được chân tướng, ánh mắt Quan Minh nhìn Diệp Trăn đã hơi khác.

Lục Bắc Xuyên bên cạnh cũng chú ý tới, mi tâm cau lại, không hài lòng lắm với ánh mắt Quan Minh nhìn Diệp Trăn.

“Rất xin lỗi, thân là nhà sản xuất phim nhưng bởi vì một chút nguyên nhân nên vẫn chưa từng đích thân đến thăm đoàn làm phim được. Mặc dù hôm nay là lần đầu tiên tôi đi kiểm tra, nhưng kỳ thật từ lúc phim khai máy đến nay biểu hiện của mọi người tôi đều biết rõ, sự cố gắng của mọi người khiến cho tôi càng thêm kiên định về mắt nhìn người của mình, đúng là tôi đã không nhìn lầm người, cảm ơn các vị đã cố gắng,” Diệp Trăn nói xong, lại cười nhìn về phía Ninh Dương, “Đương nhiên, cũng đặc biệt cảm ơn đạo diễn Ninh trong khoảng thời gian này đã rất cực khổ quay phim.”

Nói xong, đám người lại tiếp tục vỗ tay.

Chúc Chúc bị Lục Bắc Xuyên ôm vào trong ngực ánh mắt sáng đến kinh người nhìn xung quanh bốn phía, cũng vỗ tay theo đám người. Hoàn toàn không có chút sợ hãi nào với hoàn cảnh xa lạ này, khoa tay múa chân, thậm chí còn tràn đầy phấn khởi đạp loạn xạ muốn được thả xuống.

Lục Bắc Xuyên đặt Chúc Chúc xuống, tên nhóc đứng bên cạnh Lục Bắc Xuyên, bắt lấy ống quần cha nó, sau đó ngửa đầu, cực kì gian nan phân biệt những người chung quanh.

“Bà Lục, đây là Chúc Chúc sao?” Mạnh Tiệp nhìn Chúc Chúc vẫn cần phải mượn ống quần Lục Bắc Xuyên mới có thể đứng vững, mặt mày tràn đầy vẻ dịu dàng hỏi.

“Ừ, biệt danh là Chúc Chúc, tên thật của bé là Lục Tri Phi.” Diệp Trăn ôm Chúc Chúc vào trong ngực, “Chúc Chúc, đây là cô Mạnh Tiệp, bạn của mẹ.”

Có lẽ là Diệp Trăn nói chữ “bạn” khiến Chúc Chúc hiểu ra cái gì, tên nhóc dang tay về phía Mạnh Tiệp, cười đến nỗi mặt mày hớn hở, trong miệng còn mấp máy mấy chữ, “Cô, muốn bế… chơi… chơi…”

Mạnh Tiệp hiếm khi gặp trẻ con, thấy Chúc Chúc thì trong lòng vô cùng mềm mại, thuận tay tiếp lấy Chúc Chúc. Sau đó chỉ vào gian phòng mang màu sắc cổ xưa được đoàn làm phim dàn dựng nói, “Chúc Chúc muốn đi nhìn cái này sao? Cô bế Chúc Chúc đi xem có được không?”

Chúc Chúc liên tục gật đầu, vẻ mặt hưng phấn.

Mạnh Tiệp nhìn về phía Diệp Trăn, trao đổi ánh mắt với nhau xong liền ôm Chúc Chúc đi, không ít nhân viên cũng đi theo Mạnh Tiệp, cười đùa với Chúc Chúc. Diệp Trăn ra hiệu cho dì Nguyệt đuổi theo, sau đó tiếp tục đứng bên cạnh Lục Bắc Xuyên nghe Ninh Dương giải thích về tiến độ trước mắt.

Trong đoàn làm phim có nhân viên lấy điện thoại ra chụp, lại bị bảo vệ của Lục Bắc Xuyên thấy sau đó kéo đến nơi hẻo lánh “bàn chuyện cuộc sống”.

Tiếng cười phía Mạnh Tiệp truyền đến, Diệp Trăn biết tên nhóc Chúc Chúc này không sợ người lạ, nhưng vì không ở bên cạnh giám sát được nên vẫn có chút bận tâm. Liếc mắt qua liền thấy tên quỷ nhỏ này vậy mà ôm lấy cổ Mạnh Tiệp, hôn một cái lên mặt cô ấy.

Thằng nhóc này rốt cuộc là giống ai đây???

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK