(*) Chua ở đây có nghĩa là ghen nha:))
***
Diệp Trăn cũng bị bộ dáng điên cuồng này của Diệp Tình dọa đến mức nghẹn họng nhìn trân trối.
Giả bộ đáng thương, nói lời đe dọa, xé áo cưới cho hả giận, làm đủ hành vi mất trí mà sau khi đã cùng đường, đây không phải là tiêu chuẩn thấp nhất của những nữ phụ ác độc trong truyện sao?
Diệp Tình thân là nữ chính trong quyền tiểu thuyết, tại sao hình tượng lại sụp đổ đến nước này rồi?
Rõ ràng trong truyện miêu tả Diệp Tình rất khôn khéo tài giỏi, là một người hào phóng. Ở trong một bữa tiệc rượu ánh hào quang tỏa sáng rực rỡ, khiến cho Lục Bắc Xuyên vừa nhìn thấy cô ta đã yêu, nhớ mãi không quên. Còn vì cô ta mà đối nghịch với Lâm Trạm, cuối cùng không chỉ làm gia tộc xí nghiệp nhà mình bị liên lụy, mà còn hại hắn cửa nát nhà tan.
Bây giờ nhìn bộ dáng oán hận điên cuồng này của Diệp Tình mà Lục Bắc Xuyên vẫn còn có thể coi trọng cô ta mới là lạ.
Điều Diệp Trăn không biết chính là, đời trước Diệp Tình và Lâm Trạm yêu nhau hơn hai mươi năm.
Mặc dù cuộc sống bình thường rất ấm áp, nhưng Diệp Tình đã quen sống một cuộc sống của tiểu thư nhà giàu rồi, hai ngày sống thử cuộc sống của người bình thường cũng khá là mới mẻ, nhưng thời gian dần trôi qua, sự hứng thú nhất thời cũng bị sự khó khăn làm vơi đi.
Lúc Lâm Trạm bắt đầu lập nghiệp rất cần tiền, Diệp Tình đã quen dùng những đồ mỹ phẩm dưỡng da cao cấp, quần áo hàng hiệu đắt đỏ, tất nhiên mấy bộ quần áo ở chợ không thể thỏa mãn được cô ta. Càng đáng sợ hơn chính là, Diệp gia phá sản, căn bản không thể giúp đỡ Diệp Tình.
Cái cảm giác mỗi ngày tỉnh dậy đều phải lo lắng các loại tiền chi tiêu trong nhà hàng tháng, đến bây giờ cô ta vẫn còn rất sợ hãi.
Nhưng khoảng thời gian kia cũng không phải không thể chịu đựng được, có một người chồng biết tự lập, ở trong căn phòng bé nhỏ ấy vẫn cảm thấy rất ấm áp.
Thẳng đến có một ngày, cô ta gặp được Diệp Trăn nhìn trông giống như thiếu nữ mười tám tuổi ngồi ở chỗ ngồi phía sau xe Bentley.
Làn da còn tựa như quả trứng gà được lột vỏ, vừa trắng lại vừa mềm. Trông không giống như là một bà mẹ đã có một đứa bé năm tuổi rồi.
Trong khoảnh khắc đó, Diệp Tình tựa hồ thấy được bộ dáng của mình lúc còn trẻ, hoảng hốt cảm thấy, người đang ngồi bên trong xe Bentley đáng lẽ ra phải là mình mới đúng, tại sao bây giờ mình và Diệp Trăn lại hoán đổi thân phận cho nhau đây?
Ý nghĩ này ngày đêm đều giày vò cô ta, mở mắt ra nhắm mắt lại, tất cả đều là khung cảnh người một nhà vui vẻ hòa thuận kia.
Lúc trang điểm ngẫu nhiên lại nhìn thấy khóe mắt mình xuất hiện nếp nhăn, trước mắt bỗng nhiên hiển hiện lên đôi mắt như ánh trăng của Diệp Trăn, tỏa sáng lấp lánh, quả thực vẫn còn là một thiếu nữ trẻ tuổi.
Mà toàn bộ những thứ này, đều là do cô ta chắp tay nhường cho!
Cảm giác vô cùng hối hận đặt ở trong lòng cô ta nặng trĩu, những ác mộng thời thời khắc khắc đều vây quanh cô ta, làm cho cô ta một chút cũng không được bình yên.
Ngày qua ngày, tính tình của cô ta biến dạng đến mức dị thường táo bạo. So sánh với Lục Bắc Xuyên, sự thất bại của Lâm Trạm bị cô ta phóng đại lên vô số lần.
Sự ghen ghét cũng theo đó mà phóng đại lên không biết bao nhiêu, giờ phút nào cô ta cũng vô cùng thống hận.
*Truyện chỉ được đăng tải tại wattpad (@My_Twinkle) & wordpress (bemytwinkle.wordpress.com)*
Đáng lẽ còn tưởng rằng cô ta và Lâm Trạm sẽ tiếp tục tra tấn nhau như thế cả đời, thì cô ta lại trùng sinh.
Đồ vật đã từng mất đi, bây giờ lại có thêm cơ hội nữa để nắm lấy.
Trăm phương ngàn kế, không chịu bước đi nhiều một bước, lại không dám đi sai bước nào. Mắt thấy cô ta sắp thành công, sắp lấy lại được mọi thứ rồi, thì Diệp Trăn lại trở về. Mỗi buổi sáng hối hận thống khổ đó, đã để lại ám ảnh lớn trong lòng cô ta.
Áo cưới trên người Diệp Tình bị xé rách từ bắp đùi, bị cô ta tùy ý ném ở một bên trở thành một thứ rác rưởi không đáng một đồng. Bộ dáng cõi lòng đầy oán hận điên cuồng này cho tới bây giờ cha Diệp cũng chưa từng nhìn thấy.
Hắn tranh thủ kéo cô ta sang một bên, chỉ sợ Lục Bắc Xuyên thấy được biểu lộ trên mặt Diệp Tình bây giờ.
"Con bị điên rồi sao?!" Cha Diệp thấp giọng nghiêm nghị nói: "Con muốn hại chết chúng ta sao?"
Bây giờ toàn bộ vốn đầu tư của Diệp thị đều là của Lục gia, nếu như Lục gia rút vốn, thì Diệp thị chỉ còn có một con đường chết.
Diệp Tình không nói gì, hai mắt chăm chú nhìn vào bộ áo cưới rách nát trên người.
Lúc ở Lục gia mặc thử mấy bộ áo cưới kia, Diệp Trăn mặc thử thấy bộ này là đẹp mắt nhất, cho nên cô ta nguyện ý mặc lại bộ áo cưới mà Diệp Trăn đã từng mặc, thậm chí còn hơi có chút đắc ý nghĩ thầm, coi như mặc rồi thì sao? Cuối cùng còn không phải vẫn rơi vào trong tay cô ta ư?
Thật không nghĩ đến, ngay cả đồ mà người khác đã mặc Lục Bắc Xuyên cũng không muốn cho Diệp Trăn mặc lại!
*Xin hãy đọc tại trang chính chủ nếu bạn thực sự yêu thích truyện*
Diệp Tình cô ta bẩn thỉu như vậy sao?!
Áo cưới cô dâu được đưa vào. Dưới ánh đèn, váy cưới đính những hạt kim cương nhỏ dài chạm đất lóe ra ánh hào quang sáng chói. Không khác gì ánh mắt trời phản chiếu xuống mặt nước, lập loè tỏa sáng.
Diệp Tình cười lạnh, "Cha, chúng ta đi!"
"Đi?" Lục Bắc Xuyên quay người lạnh lùng nhìn Diệp Tình chăm chú, "Vì cô là chị của Diệp Trăn nên hôm nay tôi không so đo với cô. Chút nữa đổi quần áo xong, thu nước mắt của cô lại, sau đó tiếp tục tham gia hôn lễ."
Diệp Tình nghiến răng nghiến lợi phun ra hai chữ, "Nằm mơ!"
"Diệp tiên sinh, hôm nay là hôn lễ của con gái ông, tôi hi vọng hai người có thể ở hiện trường hôn lễ chúc phúc cho bọn tôi," Lục Bắc Xuyên nhìn về phía Diệp Tình, tiếp tục nói: "Cô cũng vậy."
Diệp Trăn đang ngồi trang điểm ở một bên nghe thấy lời này của Lục Bắc Xuyên cũng phải líu lưỡi.
Biết rõ Diệp Tình muốn, lại vẫn cứ cố tình để cho cô ta tận mắt nhìn thấy thứ mà cô ta trăm phương ngàn kế muốn lấy được lại rơi vào trong ngực người khác, triệt để cắt đứt mất hi vọng của cô ta.
Chiêu này quả thật hung ác.
***
Editor có lời muốn nói:
Ra đều coi như quà sinh nhật của tui nhe ;;^;; chứ bạo chương chắc không được đâu tại tui hông có nhiều thời gian lắm:v Yêu mọi người =))💗
Mọi người đoán xem chương sau ai mới là người ghen nè =)) Ai đoán đúng và nhanh nhất chương sau tui tặng người đó hihi