_____
Trần trụi lấy lòng khiến Thành Oản cảm thấy thật mất mặt, hai má ửng đỏ, sau đó cô nhóc buông thõng lông mày, thấp giọng chào hỏi, "Chào chị Diệp Trăn, chào chị Diệp Tình ạ."
Diệp Tình ngắm cô nhóc một chút, thản nhiên gật đầu, cũng không muốn bắt chuyện.
Diệp Trăn vẫn luôn là một người trầm mặc ít nói, từ trước đến nay không thích giao lưu với người khác, cho nên những ngày lễ luôn bị mọi người xem nhẹ. So với Diệp Tình luôn tự tin trước mặt họ hàng, thì Diệp Trăn lại cứ cẩn thận từng li từng tí, không có một chút cảm giác tồn tại nào.
Diệp Trăn đánh giá cô bé da mặt mỏng này một chút, khen: "Oản Oản càng lớn càng xinh nha, đã tốt nghiệp chưa?"
"Nó là sinh viên Đại học năm 4, sang năm sẽ tốt nghiệp lấy bằng," Nói đến đây, Thẩm Tĩnh thở dài, "Dì đúng là lo lắng cho nó đến thúi cả ruột, tìm một công việc cho nó thôi cũng không xong, bởi vậy mới đành miễn cưỡng để nó thực tập sinh ở trong công ty cha cháu. Nhưng cháu cũng biết rồi đấy, công ty cha cháu gần đây lương và lợi ích không được tốt lắm, cứ nói phải giảm biên chế, dì lại không muốn làm khó anh rể..."
Lúc nói chuyện, ánh mắt Thẩm Tĩnh vẫn nhịn không được nghiêng mắt nhìn Diệp Trăn. Diệp Trăn cũng không phải là người hồ đồ, tất nhiên biết lời này của bà ta có ý gì.
Hẳn là muốn nhờ cô cho đi cửa sau.
Lời này bị Thành Oản nghe thấy, thật là quá mất mặt.
"Mẹ! Tự con cũng có thể tìm được việc làm mà!"
Thẩm Tĩnh trừng cô nhóc một chút, "Con xem lại hồ sơ của con đi, như thế thì có thể tìm được công việc gì tốt? Còn cứ cố chấp cãi lại mẹ, nếu như con ưu tú chỉ bằng một nửa chị Diệp Trăn của con thôi thì mẹ cũng có cần phải lo lắng như vậy không?"
"Con không cần!" Thành Oản nhìn Diệp Trăn, "Chị Diệp Trăn, chị đừng để ý tới mẹ em, công việc của em tự em có thể tìm được!"
"Con cái đứa nhỏ này!" Thẩm Tĩnh giận không chỗ phát tiết, mình vất vả lo lắng vì nó như vậy, thế mà nó còn không biết ơn!
Diệp Trăn cười cười, "Dì, dì đừng nói như thế mà, cháu thấy Oản Oản ưu tú như vậy, nhất định em ấy có thể tìm được một công việc tốt, dì không cần phải lo lắng đâu."
"Làn sao mà dì không lo lắng cho được a. Mọi người hay bảo các công ty xí nghiệp nhà nước làm việc rất ổn định, tiền lương đãi ngộ cũng rất tốt, thế nhưng mấy công ty xí nghiệp nhà nước đó làm sao mà cần tới Oản Oản nhà dì đây, lại càng không phải nói tới mấy công ty xí nghiệp lớn. Oản Oản đã nộp sơ yếu lí lịch rồi, nhưng ngay cả điện thoại mời tới phỏng vấn cũng không có, không cho nó một cơ hội nhỏ nhoi nào, dì là mẹ nên trong lòng cũng sốt ruột lắm." Thẩm Tĩnh nói: "Trăn Trăn à, cháu đừng thấy trường học của Oản Oản không có danh tiếng mà đánh giá nó kém, năng lực của Oản Oản thật ra rất mạnh đấy, bốn năm đại học nó nhận được rất nhiều tiền học bổng, cực kỳ ưu tú!"
Diệp Trăn gật đầu nhẹ, nhìn vẻ mặt đỏ bừng phẫn nộ của Thành Oản ngồi bên cạnh, không nói gì.
"Trăn Trăn, hay là cháu xem xem, cháu có thể nói với Lục tiên sinh một câu hay không, Oản Oản nhà dì... Lục thị là xí nghiệp lớn nhất ven biển nhà chúng ta, nếu như Oản Oản nhà dì có thể làm việc ở đó thì nửa đời sau dì cũng không cần quan tâm nó nữa rồi!"
Thành Oản nói lầm bầm: "Bây giờ con cũng không cần mẹ quan tâm."
Thẩm Tĩnh giật giật ống tay áo Thành Oản, lấy ánh mắt ra hiệu cô nhóc đừng nói nữa.
"Trăn Trăn à, cháu xem..."
Lời Thẩm Tĩnh còn chưa nói hết, ba bốn người phụ nữ trung niên đã dẫn theo con trai con gái của mình đến đây.
Lao nhao giới thiệu bản thân trước mặt Diệp Trăn.
"Trăn Trăn à, bác là bác hai, năm ngoái đã cho cháu bao lì xì lớn đó!" Bác hai lôi kéo đứa con trai còn cao hơn cả mình, cười nói: "Đây là con trai của bác - Diệp Lâm, khi hai đứa còn bé thích nhất là chơi chung với nhau đó, thường xuyên đến nhà nhau chơi nữa, cháu có còn nhớ không?"
"Cô là cô cháu, cháu còn nhớ cô không? Khi còn bé cháu dính cô nhất đó, nhưng nhoáng một cái mười mấy năm đã trôi qua rồi, cô vẫn luôn phải làm việc ở bên ngoài không sao trở về được, chỉ sợ cháu không còn nhớ cô nữa rồi."
"Trăn Trăn, để mợ xem bụng cháu nào."
"Bây giờ mới mang thai một tháng thì nhìn được cái gì," Bác hai thuận thế ngồi ở bên cạnh Diệp Trăn, thân mật lôi kéo tay của cô, "Trăn Trăn a, bác hai có rất nhiều kinh nghiệm, để bác nói cho cháu nghe, phụ nữ khi mang thai mấy tháng đầu là quan trọng nhất, dù sao em bé vẫn còn chưa thành hình, phải chăm sóc thật tốt mới được đó."
"Có Bắc Xuyên ở bên thì chắc chắn không có vấn đề gì rồi."
"Nhìn Bắc Xuyên là biết chính là một người biết yêu thương vợ, bà xem quần áo của Trăn Trăn đi, còn có mấy món đồ trang sức này nữa, đều là dụng tâm của nó hết đấy!"
Bà một lời tôi một câu, nếu không phải khen quần áo trên người Diệp Trăn thật đẹp thì chính là đoán giá cả dây chuyền của cô. Nói tóm lại một câu, ghen tị cô được gả cho một người đàn ông tốt.
"Lúc trước tôi đã biết ngay mà, Trăn Trăn thông minh lại thành thật như vậy, ông trời có mắt chắc chắn sẽ không bạc đãi nó. Còn không phải sao, bây giờ đã được gả cho người tốt rồi, thật đúng là có phúc khí."
"Bây giờ còn mang thai nữa, đứa nhỏ này mà được sinh ra thì mới thật sự là cuộc sống sung sướng đó."
"Tình Tình a, bây giờ cháu có bạn trai chưa? Cháu xem em cháu đi, cũng đã kết hôn mang thai luôn rồi, vậy mà đến lượt cháu lại chưa có động tĩnh gì? Cô còn tưởng rằng cháu sẽ lấy chồng sớm hơn Trăn Trăn, vậy mà không nghĩ tới Trăn Trăn lại nhanh chân hơn."
"Lúc đầu tôi cũng nghĩ như vậy, Tình Tình à, cháu phải cố gắng lên, đã để ý ai chưa? Nếu như chưa thì để bác giới thiệu cho cháu mấy người nha?"
Một mực bị xem nhẹ, giờ phút này nụ cười trên mặt Diệp Tình đã sớm không được tự nhiên, gượng ép nói, "Cảm ơn bác hai, nhưng không nhọc bác phải quan tâm đâu ạ, tự cháu biết phải làm gì mà."
"Cháu cũng không còn nhỏ nữa, từng tuổi này rồi cũng nên tìm một người đi, đừng ỷ vào mình vẫn còn trẻ thì chưa cần tìm, đợi đến lúc những người đàn ông tốt đều bị chọn đi hết rồi thì mới biết lo."
"Đúng vậy đó Tình Tình, cháu đừng có mà kén cá chọn canh như vậy, có công ăn việc làm ổn định là tốt rồi. Không phải ai cũng có phúc khí như Trăn Trăn, được gả cho một người tốt như vậy đâu."
Diệp Tình nhìn đám người họ hàng thân thích trước mặt này, ngoài mặt cười nhưng trong lòng không cười.
Lúc này năm ngoái bọn họ còn nói với mình, không nên kết hôn quá sớm, điều kiện của mình tốt như vậy nên phải lựa chọn thật kỹ, không thể tùy tiện liền gả đi được. Mà bây giờ ở trước mặt Diệp Trăn lại khen Diệp Trăn lên tận trời, còn nói mình đừng quá kén cá chọn canh?
Không phải chỉ là coi trọng chồng của Diệp Trăn - Lục Bắc Xuyên - thôi sao?
Một đám chân chó nịnh hót.
Nếu như là lúc trước, Diệp Tình đã sớm trở mặt.
Nhưng bây giờ cô ta chỉ có thể nhịn.
***
Editor có lời muốn nói:
Cuộc sống nhà giàu đó mọi người:) giả tạo dã man:Đ
P/s: cảm ơn 900 followers nhó, mãi iu ❤😻