____
Ở bên này, Thẩm lão gia vẫn đang trò chuyện vui vẻ cùng Lục lão gia, nghe Lục Bắc Xuyên nói xong liền vội vàng đứng lên. Lục lão gia liên tục nhíu mày, "Ông Thẩm à, cháu gái của ông cũng hai mươi mấy tuổi rồi, ông còn phải lo lắng cho nó như vậy sao?"
Thẩm lão gia cười cười, "Tôi vẫn nên đi xem nó đã."
Nói xong liền vội vàng đi ra ngoài.
Thẩm lão gia lớn tuổi rồi, đi đứng cũng không vững lắm, Lục Bắc Xuyên hiểu ý gọi người hầu vịn ông ta đến chỗ đỗ xe.
Thẩm Vi Nhân ngồi ở trong xe rất ngột ngạt. Từ trước đến nay ở bên ngoài cô ta giữ ý tứ rất tốt, là tiểu thư khuê các tiêu chuẩn ở trong mắt mọi người. Ở trước mặt người ngoài, cũng tuyệt đối không thể thất lễ.
Thẩm lão gia lên xe, nhìn thấy rõ con mắt đỏ bừng của Thẩm Vi Nhân, "Chuyện này rốt cuộc là sao? Ai dám để cháu gái bảo bối của ông chịu ủy khuất lớn như vậy!"
Thẩm Vi Nhân nghiêng đầu lau nước mắt, lắc đầu, "Cháu không sao đâu."
"Nếu không sao thì làm sao có thể biến thành bộ dạng này?! Cháu nói cho ông nghe đi, là ai khi dễ cháu, Lục Bắc Xuyên hay là ai!" Lúc Thẩm lão gia nói lời này uy lực mười phần.
Thẩm gia không có nhiều người như Lục gia, ước chừng chỉ có ba đời, đến đời Thẩm Vi Nhân lại không có các anh chị em khác. Cho nên, từ nhỏ Thẩm Vi Nhân đã được như sống như chúng tinh phủng nguyệt (1), thật sự được Thẩm gia nâng ở trong lòng bàn tay mà nuôi nấng.
(1) Chúng tinh phủng nguyệt – 众星捧月: Có nghĩa là một đám sao tôn lên ánh trăng, giống như một đám người vây quanh ủng hộ một ai đó mà họ tôn kính quý trọng.
Bộ dáng này của Thẩm Vi Nhân, rõ ràng là bị ủy khuất.
Trong lòng Thẩm lão gia làm sao mà không hiểu cho được, ông thở dài, "Có phải là ông làm cháu khó xử rồi không?"
Thẩm Vi Nhân trầm mặc không nói lời nào.
"Ông biết, chuyện này đúng là làm khó dễ cháu, thế nhưng ông cũng không có cách nào khác. Nếu cháu có anh chị em, Thẩm gia cũng không đi đến nước này rồi."
Nghe Thẩm lão gia nói như thế, Thẩm Vi Nhân gượng cười trấn an nói: "Ông yên tâm đi, cháu sẽ lại nghĩ biện pháp khác."
"Vi Nhân à, ông thật sự có lỗi với cháu. Nếu như không phải bây giờ Lục gia là do Lục Bắc Xuyên cầm quyền, thì làm sao mà ông sẽ đưa ra loại yêu cầu này bắt cháu đi tiếp cận Lục Bắc Xuyên."
Thẩm Vi Nhân chìm khẩu khí (2), "Ông yên tâm đi, cháu nhất định sẽ giải quyết chuyện này thỏa đáng."
(2) Khẩu khí: Khí phách của con người toát ra qua lời nói, cách nói.
Thẩm lão gia siết chặt cây trượng trong tay, nửa ngày sau mới nặng nề gật đầu nhẹ.
***
Trong biệt thự người người đi lại, tiếng chúc mừng không ngừng vang bên tai. Lư quản gia tiến lên nói khẽ với Lục lão gia: "Lão tiên sinh, người trở về rồi."
Chỉ mấy chữ như vậy, Lục lão gia đột nhiên đứng bật dậy, thấp giọng hưng phấn hỏi: "Thằng ranh con kia trở về rồi sao?"
*Bản edit chỉ được đăng tải tại trang wattpad (@Myy_OwO) & wordpress (bemytwinkle.wordpress.com)*
"Vâng, đang đứng ngay bên ngoài biệt thự, nói với tôi là sợ ông đánh gãy chân anh ta nên không dám vào."
Lục lão tiên sinh hừ lạnh một tiếng, "Xem ra nó còn biết tự mình hiểu được!"
Lư quản gia biết Lục lão tiên sinh cũng chỉ nói vậy thôi, nên cười cười, không khuyên can.
Nói xong, Lục lão tiên sinh lại ngồi xuống ghế, tức giận nói: "Bắc Xuyên, chái đi đi, gọi chú cháu vào đây cho ông! Hôm nay ông nhất định phải đánh chân nó!"
Nhưng trên mặt làm gì có dáng vẻ như thật sự tức giận.
Lục Bắc Xuyên không còn sự nặng nề ban nãy nữa, thậm chí còn ẩn ẩn mang theo nụ cười chờ mong, "Cháu lập tức đi ngay."
Giọng nói Lục lão gia truyền đến cuối sảnh, Diệp Trăn thấp giọng hỏi Lục phu nhân, "Mẹ, ai tới rồi vậy ạ?"
Lục phu nhân thấp giọng nói: "Là chú của Bắc Xuyên, con cũng đi xem đi."
Lục lão gia từng có ba đời vợ. Anh chị em của Lục Thiếu Nhân cũng có mấy người, nhưng người duy nhất có thể để cho Lục lão gia thừa nhận, ngoại trừ Lục Thiếu Nhân ra thì chính là vị này.
Lục Thiếu Nhân là do vợ cả của Lục lão gia sinh, dù sao cũng có mấy phần cảm tình mới nâng đỡ. Mà vị này chính là do bà vợ thứ ba của Lục lão gia sinh ra, người vợ mà ông thật lòng yêu.
Diệp Trăn đi đến bên cạnh Lục Bắc Xuyên, thấy toàn thân hắn buông lỏng, ánh mắt mang theo chờ mong nhìn về phía cửa, nhíu lông mày.
Lúc này Lục Bắc Xuyên thật đúng là ngây thơ a.
Cũng không lâu sau, Lư quản gia dẫn theo một thanh niên tiến vào biệt thự. Người thanh niên kia nhìn còn rất trẻ, giống như chưa từng phải trải qua sống gió của xã hội, mặt mày rất là đơn thuần. Khuôn mặt tinh tế có góc cạnh, mỉm cười dối trá phóng đãng không câu nệ, lông mày lỗ mãng nhướng một cái, giống như một tên du côn lưu manh. Tuổi tác đoán chừng là gần bằng Lục Bắc Xuyên, thậm chí có lẽ còn trẻ hơn hắn. Giơ tay nhấc chân đều có khí chất thiếu gia quen được sống trong nhung lụa.
Nhưng Diệp Trăn đã đọc trong tiểu thuyết, thấy hắn ta cực kỳ quyết tuyệt và ngoan lệ, bề ngoài nhìn vậy nhưng có rất nhiều thủ đoạn, không kém hơn Lục Bắc Xuyên chút nào.
Trong tiểu thuyết, sở dĩ Lục Bắc Xuyên bị bại thảm như vậy, ngoại trừ đối thủ là nhân vật nam chính Lâm Trạm ra, cũng có phần lớn là do người trẻ tuổi trước mắt này. Nguyên nhân Lục Bắc Xuyên rơi vào thế hạ phong, không chỉ bởi vì Lục Bắc Xuyên quá mức tín nhiệm hắn ta, mà còn do hắn ta che giấu quá kĩ nữa; cho nên trong tiểu thuyết Lục Bắc Xuyên mới có kết cục như vậy.
"Đó là chú của anh. Lúc anh còn bé đã từng bị bắt cóc, là chú ấy đã cứu anh." Lục Bắc Xuyên giới thiệu với Diệp Trăn, nói xong liền muốn tiến lên bắt chuyện với hắn ta.
Mi tâm Diệp Trăn gấp vặn, bắt lấy cánh tay Lục Bắc Xuyên, thấp giọng nói: "Anh chắc chắn... Lúc anh bị bắt cóc, là được anh ta cứu sao?"
Lục Bắc Xuyên không hiểu Diệp Trăn đang nói gì.
Diệp Trăn tiếp tục cân nhắc từ ngữ, tận lực để không khiến cho mình trông giống như một bà vợ thích chia rẽ hai bên, "Anh không cảm thấy... Lúc đó anh gần bằng tuổi anh ta, làm sao mà anh ta lại có thể cứu được anh sao?"
Lục Bắc Xuyên hiểu ý của Diệp Trăn, "Em đừng lo lắng, bản tính của chú ấy không xấu đâu. Cùng lắm chỉ là miệng lưỡi hơi trơn tru một chút thôi, sau này em quen rồi sẽ hiểu, để anh giới thiệu cho em."
Vừa mới dứt lời, Lục Bắc Xuyên đã bị vả mặt.
Bởi vì hắn trông thấy, một người đi theo đằng sau người chú mà hắn vừa nói không phải người xấu.
Người đó là Lâm Trạm.
Mi tâm Lục Bắc Xuyên cau lại, tỉnh táo nhìn Lâm Trạm đi sau lưng chú hắn vào Lục gia, trầm mặc không nói lời nào. (Wattpad: Myy_OwO)
Không lâu sau, Lư quản gia liền dẫn người tới trước mắt Lục Bắc Xuyên. Người thanh niên kia cũng không có lập tức chào hỏi với Lục Bắc Xuyên, mà là liếc mắt nhìn qua Diệp Trăn.
"Nếu như chú đoán không lầm, chắc hẳn vị này chính là cháu dâu của chú đúng không?" Hai mắt hắn ta nhắm lại, nụ cười bên khóe miệng không kiêng nể ai, "Lần đầu gặp mặt. Để chú tự giới thiệu trước, chú tên là Lục Thiếu Ngôn, nghĩa là ít lời mà làm nhiều. Nếu như cháu không thích cái tên này, cháu còn có thể gọi chú bằng một cái tên khác, Ngô Ngạn Tổ."
***
Editor có lời muốn nói:
Chị Trăn vừa xử bà kia xong thì Bắc Xuyên lại có thêm 2 ông khác:((