Vệ Uyển Nhi vừa trở về từ nước ngoài, cô ở Châu Âu đã ký được hợp đồng hai trăm triệu nhân dân tệ, còn chưa về công ty bàn giao lại.
Nơi cô làm việc là Đỉnh Tân Thị Song, công ty chuyên thiết kế quảng cáo, là một trong những công ty quảng cáo lớn nhất ở thành phố Yên Kinh, hợp tác với rất nhiều ngôi sao lớn. Hợp đồng lần này ký kết thành công, ít nhất có thể được trích 2% tiền thưởng hoa hồng, khoảng bốn trăm ngàn tệ.
Bốn trăm ngàn tệ đương nhiên không là gì với nhà họ Vệ, Vệ Uyển Nhi cũng không thiếu.
"Vương Hán, anh nghỉ ngơi trước đi, tôi đến công ty một chuyến, về sẽ đón anh tham dự tiệc rượu", Vệ Uyển Nhi dặn dò qua loa, thu dọn lại tài liệu sau đó đi ra khỏi phòng.
Chỉ còn lại một mình Vương Hán.
Rào rào...
Vương Hán đi vào phòng tắm, mở vòi nước lên, cởi bỏ quần áo, để lộ ra thân hình cân đối mảnh mai, từng cơ bắp trên người vô cùng uyển chuyển, tràn đầy sức sống bùng nổ, bên bả vai phải và phần lưng còn có mười mấy vết sẹo ghê người, mặc dù đều đã lành lại rồi nhưng vẫn có thể nhìn ra được sự thê thảm lúc bị thương.
Vết sẹo chính là huân chương đanh thép nhất của đàn ông, là sự kiêu ngạo của kẻ dũng mãnh!
Dòng nước lạnh lẽo dọc theo đường cong cơ bắp chảy xuống dưới mặt đất, cảm giác k ích thích mát mẻ đó khiến tinh thần Vương Hán rung lên, dễ chịu thư thái hơn rất nhiều.
Anh đứng dưới vòi nước, chậm rãi thực hiện một vài động tác làm nóng người, nếu như có người trong nghề nhìn thấy thì nhất định sẽ khiếp sợ tột đỉnh. Bởi vì, lúc Vương Hán thực hiện những động tác này, bề mặt cơ thể như có một lớp lá chắn, khiến dòng nước chảy xuống toàn bộ chấn vỡ, hô hấp cũng trở nên kéo dài hơn.
Động tác rất đơn giản, là thức mở đầu của Thái Cực Quyền, thế nhưng tuyệt đối không phải chỉ có hiệu quả như các ông già bà cả đánh ra ở công viên. Đây là võ thuật chân chính, đã luyện ra được nội kình, có thể hình thành lên một tầng cương khí bên ngoài cơ thể!
Kẻ mạnh trong số kẻ mạnh, binh vương của binh vương, danh tiếng này cũng không phải chém gió mà ra, Vương Hán thật sự có thực lực này!
Trong lúc Vương Hán đang tắm rửa...
Leng keng!
Chuông cửa phòng khách vang lên.
"Ai vậy?", Vương Hán nhíu mày, thuận tay với lấy chiếc khăn tắm quấn quanh hông, lau qua tóc rồi đi ra mở cửa.
Vệ Uyển Nhi.
Khoảnh khắc nhìn thấy Vương Hán, Vệ Uyển Nhi bất giác đỏ mặt, tim đập thình thịch!
Tôi vừa mới ra khỏi cửa mà cái tay này sao đã cởi hết quần áo ra rồi, tóc còn ướt sũng, trên người cũng có bọt nước... ồ, hóa ra là đang tắm. Thân hình của tay này sao lại đẹp như vậy, mặc đồ thì trông gầy nhom, c ởi đồ ra lại cuồn cuộn cơ bắp, đường nét cơ bắp cũng vô cùng hấp dẫn, còn cả những vết sẹo trên người kia như ẩn chứa một cỗ khí tức nam giới nồng đậm.
"Tôi... tôi quên điện thoại", Vệ Uyển Nhi tim càng đập nhanh hơn, vội vàng chạy vào trong phòng, lấy điện thoại ở trên giường rồi chạy trối chết ra ngoài.
Tim sắp nhảy lên tận cổ họng rồi!
"Này...", Vương Hán nhìn theo bóng dáng của Vệ Uyển Nhi, gãi gãi đầu rồi đóng cửa lại.
Tại sao lại đỏ mặt, tại sao phải chạy trốn, anh là chồng của em mà, em muốn nhìn thì nhìn, anh cũng đâu có từ chối.
Quay lại phòng tắm, tắm rửa nốt phần còn lại, Vương Hán nằm lên giường, nhắm mắt lại nghỉ ngơi, đợi đến bữa tiệc tối.
...
18:30, tại khách sạn Danh Đô.
Khách sạn Danh Đô là khách sạn 6 sao duy nhất ở thành phố Yên Kinh. Hồi ban sáng, tầng thượng của khách sạn đã được người ta bao trọn, mãi đến chiều mới bắt đầu mở cửa.
Ngoài Vương Hán ra thì không ai biết, người bao trọn chính là ông nội và ông ngoại của anh, không gặp được cháu dâu nên đương nhiên cũng không ở lại thêm nữa, rời đi ngay trong ngày rồi.
Phòng tiệc xa hoa trên tầng thượng.
Thời gian buổi tiệc là từ bảy giờ tối, Vệ Trạch Đông và Lâm Dung chưa đến năm giờ chiều đã đến rồi, đứng ngồi không yên, vô cùng căng thẳng.
Sắp dùng bữa với ông chủ của tập đoàn Liên Sang, không căng thẳng mới lạ, mối quan hệ này là tương lai của nhà họ Vệ, xử lý tốt thì có thể lên như diều gặp gió, xử lý không tốt thì xuống dốc không phanh, thậm chí còn có thể rơi xuống vực sâu vạn trượng, vì vậy bọn họ không thể không cẩn thận.
"Uyển Nhi rốt cuộc có đến hay không?", Vệ Trạch Đông trong lòng vô cùng thấp thỏm lo lắng.
Lúc trước gọi điện thoại, nói được một nửa đã bị Vệ Uyển Nhi tắt máy ngang, Chu Cửu An chỉ đích danh bảo Vệ Uyển Nhi tới tham gia, ngộ nhỡ không tới, đắc tội với Chu Cửu An thì làm sao bàn chuyện hợp tác được nữa đây?
Lâm Dung còn lo lắng hơn Vệ Trạch Đông, lòng bàn tay đã toát mồ hôi.
Đã 18:45 rồi, Chu Cửu An và con trai của ông ta sắp tới rồi, Uyển Nhi đến giờ vẫn chưa thấy bóng dáng đâu, thế này phải làm sao đây?
"Ha ha, chủ tịch Vệ, bà Vệ", đúng lúc này, một giọng nói sang sảng truyền tới.
Chu Cửu An mặc một bộ âu phục thoải mái, theo sau là một thanh niên anh tuấn tú từ cửa phòng tiệc chậm rãi đi vào.