• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Vệ Uyển Nhi và Dương An Ni cũng lên bờ, cùng nằm trên hai chiếc ghế dựa song song, thư giãn phơi nắng.  

"Hey, các chị em".  

Một cô tiểu thư nhà giàu cười hi hi nói: "Mọi người cùng thảo luận xem, trên du thuyền này cậu chủ nào tốt nhất, ai có nhiều tiền nhất, ai có bản lĩnh nhất? Chúng ta lên du thuyền cũng không thể tay không trở về được, ít nhất cũng phải dẫn một anh về chứ".  

Một bạch phú mỹ khác cười hì hì nói: "Các cô nhìn cậu Vương bên kia đi, mới hai mươi tuổi đã bắt đầu tiếp quản công ty của nhà mình rồi, năng lực xuất chúng, lại còn đẹp trai, đúng là gu của tôi, không ai được tranh với tôi đó".  

"Tôi thích cậu Trần nhất", một cô hot girl ngực tấn công mông phòng thủ, ra sức o ép vòng một của mình, vẻ mặt si mê nói: "Quặng mỏ của nhà cậu Trần đến 100 năm cũng không khai thác hết, lại hào phóng với mọi người, tôi muốn gả cho anh ấy nhất!"  

Dương An Ni nhìn Vệ Uyển Nhi, nửa đùa nửa thật hỏi: "Uyển Nhi, cậu có Vương Hán rồi, nhiều phú nhị đại thế này mà chỉ có thể nhìn chứ không thể ăn, có hối hận không?"  

"Vương Hán?", Vệ Uyển Nhi khẽ nhíu mày, nhẹ giọng nói: "Tớ không muốn nhắc đến anh ta, đổi chủ đề đi".  

Anh là chồng cô không sai, nhưng cuộc hôn nhân này chỉ là hợp đồng, thực tế không có gì để nói cả.  

Không muốn nói đến Vương Hán?  

Xem ra, tình cảm giữa Uyển Nhi và Vương Hán rất bình thường...  

Dương An Ni đảo mắt một vòng, ra vẻ thần bí nói: "Uyển Nhi, cậu biết chuyến du lịch du thuyền lần này là do ai tổ chức không?"  

Vệ Uyển Nhi đeo một cặp kính râm lên để tránh ánh mắt mặt trời, khẽ lắc đầu nói: "Vé là do cậu mua, cậu chắc chắn biết".  

"Đương nhiên biết rồi", Dương An Ni tán dương trả lời: "Là cậu chủ Tôn! Anh ta thuê lại cả du thuyền này, chuyên môn để chiêu đãi bạn bè đến chơi. Con người cậu Tôn lúc nào cũng khiêm tốn như vậy, bên ngoài chả bao giờ nói ra. Làm người lại rất có nghĩa khí, phong độ ngời ngời, là bạch mã hoàng tử của rất nhiều cô chủ nhà giàu đó, haiz, đáng tiếc thân phận của tớ thấp quá, không xứng với cậu Tôn".  

Vệ Uyển Nhi không nói gì.  

Con người Tôn Chính Đình thế nào, cô biết rất rõ, là tên ăn chơi nổi tiếng trong giới thượng lưu ở Yên Kinh, mỗi tối thay một người phụ nữ cũng không chê nhiều. Loại đàn ông như vậy thì có gì tốt? Một chút cũng không đáng tin!  

"Uyển Nhi, tớ thấy cậu lấy Vương Hán đúng là quá uổng phí rồi", Dương An Ni ra vẻ tốt bụng nói: "Khi nào về tớ tìm cơ hội giới thiệu cho cậu làm quen với cậu Tôn, tớ thấy chỉ có người đàn ông ưu tú như cậu Tôn mới xứng với cậu thôi".  

Vệ Uyển Nhi chau mày, thản nhiên nói: "Không cần đâu, tớ không có hứng thú với Tôn Chính Đình".  

Dương An Ni bị nghẹn họng, nhất thời không biết nói gì, có chút bối rối đành cười trừ, đưa tay lên nhìn chiếc đồng hồ đeo tay tinh xảo màu hồng nhạt.  

Đã 10:30 sáng rồi, ánh mặt trời càng lúc càng oi ả hơn, tiết mục mà cậu chủ Tôn sắp xếp sắp bắt đầu rồi!  

Đúng lúc này.  

"Hey, các người đẹp có cần giúp đỡ không?", một đám công tử nhà giàu c ởi trần, mặc mỗi quần ngố thoải mái, từ một bên boong tàu đi tới.  

Bọn họ dường như rất ăn ý, rất tự nhiên tách ra, mỗi người đi tới bên cạnh một người đẹp, mỗi người trong tay đều cầm một chai dầu chống nắng, vẻ mặt tươi cười nói: "Ánh nắng độc hại quá, lỡ làm đen làn da của các người đẹp thì chúng tôi sẽ đau lòng lắm".  

"Wow, đúng là biết quan tâm chăm sóc", đám người đẹp bên cạnh hồ bơi hào hứng phấn chấn, hoặc là nằm ngửa, hoặc là nằm sấp hưởng thụ sự phục vụ của từng vị phú nhị đại.  

Chỉ ngắn ngủi trong vài phút, cho dù là tiểu thư nhà giàu, hot girl, người mẫu... mỗi người đẹp bên cạnh đều có một phú nhị đại giúp thoa dầu chống nắng, ngay đến bên cạnh Dương An Ni cũng có một anh công tử nhà giàu, tay nghề rõ ràng rất vụng về, giống như vừa học xong, bôi lên bả vai và sau lưng của cô ta.  

Chỉ có duy nhất Vệ Uyển Nhi là không có ai đến.  

"Ai yo", Dương An Ni khoa trương kêu lên một tiếng rồi nói: "Các anh làm thế nào vậy, không nhìn thấy Vệ đại mỹ nhân bên cạnh tôi sao? Sao không có ai tới giúp đỡ vậy, chẳng ga lăng chút nào cả!"  

"Không ga lăng?", một người thanh niên mặc chiếc quần đùi hoa văn, tay cầm một cái chai màu nâu, chậm rãi đi đến bên cạnh Vệ Uyển Nhi, vẻ mặt nở nụ cười nho nhã lễ độ: "Thật ngại quá, vừa nãy tôi mải chọn dầu chống nắng, chỉ có loại dầu chống nắng nhập khẩu châu Âu này mới xứng với cô Vệ cao quý thanh tao thôi, có đúng không?"  

Tôn Chính Đình!  

"Đúng là quá tốt rồi!", Vệ Uyển Nhi còn chưa lên tiếng, Dương An Ni đã làm ra vẻ kinh ngạc reo lên: "Cậu Tôn đến đúng lúc lắm, ánh mặt trời oi bức quá, sắp đốt cháy làn da của người đẹp Vệ nhà chúng tôi rồi, cậu Tôn, phiền anh giúp Uyển Nhi thoa dầu chống nắng được không? Năn nỉ, năn nỉ đó!"  

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK