• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Tôn Chính Đình nằm trên chiếc ghế bên bờ biển, nhắm mắt lại, thoải mái phơi nắng, bên cạnh là một người phục vụ xinh đẹp bưng ly rượu vang, vẻ mặt vô cùng cung kính.  

Bộp, bộp, bộp…  

Tiếng bước chân dồn dập từ xa truyền tới, dần tiến tới chỗ Tôn Chính Đình.  

Hắn ta không thèm mở mắt, lười nhác nói: “A Bưu, xong việc chưa?”  

Tưởng tôi là thuộc hạ à?  

Vương Hán đến trước Tôn Chính Đình, mỉm cười: “Còn mỗi anh là xong việc rồi”.  

“Trương… Trương Phong!”, nghe thấy giọng anh, Tôn Chính Đình kinh hãi mở to mắt, vẻ mặt hoảng hốt tức giận.  

Vương Hán đứng từ trên cao nhìn xuống, trên mặt là nụ cười ung dung, hai mắt thâm sâu khó dò, vô cùng trào phúng.  

“Sao lại là anh?”, Tôn Chính Đình hoảng hốt.  

A Bưu đem 6 người đi, thế mà tên này không hề hấn gì, còn dám tới đây.  

Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?  

“Ngạc nhiên lắm hả?”, Vương Hán nhấc ly nước hoa quả từ chỗ người đẹp bên cạnh, khẽ đưa vào miệng, vừa uống vừa nói: “Ừm, ngon đấy, cậu Tôn có muốn thử không?”  

“Khỏi làm bộ làm tịch với tôi!”, Tôn Chính Đình đứng dậy, vẻ mặt tức giận: “A Bưu đâu, anh ta đâu rồi? Còn nữa, tôi nói cho anh biết, ở Yên Kinh, nhà họ Tôn chúng tôi…”  

Vương Hán không thèm nghe, đặt ly nước về chỗ, sau đó thẳng tay xách cổ áo Tôn Chính Đình lên.  

Hai chân hắn ta rời khỏi mặt đất, giọng nói khàn đặc nghẹn lại ở cổ, cả mặt đỏ lừ, khẽ gầm lên.  

“Á!”, nữ phục vụ bên cạnh la lên một tiếng sợ hãi, đánh rơi chiếc đ ĩa trên tay, toàn thân run rẩy.  

“Không cần sợ, tôi chỉ giúp anh ta nhớ kỹ một chút”, Vương Hán mỉm cười với phục vụ, sau đó giơ tay lên khẽ búng một cái.  

Rầm!  

Tôn Chính Đình nặng hơn 70 cân, cứ thế bị ném đi mấy chục mét như một quả bóng, hắn ta rơi thẳng vào hồ bơi, bọt nước bắn tung tóe khắp nơi.  

“…”, tất cả mọi người đều tròn mắt ngạc nhiên.  

Chuyện này diễn ra nhanh đến nỗi nhiều người còn không biết chuyện gì đã xảy ra, sau khi tỉnh lại thì nhận ra Tôn Chính Đình đã rơi xuống đáy bể, bị sặc mấy ngụm nước, ho sặc sụa, toàn thân ướt đẫm, tóc tai sũng nước, trông rất nhếch nhác.  

“Ôi trời!”, mấy người che miệng thốt lên, nhìn về phía Vương Hán, kinh ngạc không thôi.  

Họ không nhìn nhầm chứ, anh trai mát-xa hôm trước vừa vứt Tôn Chính Đình xuống hồ bơi.  

Anh ta có biết mình vừa làm gì không, đây là cậu chủ nhà họ Tôn ở Yên Kinh, quyền lực vô hạn, rất có địa vị ở Viêm Hạ. Vậy mà anh ta dám động tới Tôn Chính Đình, chán sống rồi ư?  

“Cậu Tôn, chúng tôi tới cứu cậu đây!”, ba bốn người vội nhảy xuống bể bơi, đưa Tôn Chính Đình lên bờ, rất nhiều người khác cũng nhao nhao vây xung quanh, ai nấy đều vồn vã hỏi thăm: “Cậu Tôn, cậu không sao chứ?”  

Sắc mặt Tôn Chính Đình tím ngắt, quay sang phía Vương Hán, ánh mắt cay độc đỉnh điểm, nghiến răng ken két.  

“Trương Phong… Anh ta làm gì đây?”, ở đầu thuyền, Vệ Uyển Nhi cũng ngạc nhiên dõi nhìn, trong lòng không khỏi lo lắng.  

Anh ta lớn gan quá, mà sức lực còn lớn hơn gan nữa, chỉ dùng một tay liền ném Tôn Chính Đình đi xa như thế! Không lẽ, anh ta giúp cô xả giận chuyện hạ thuốc tối qua?  

Nghĩ vậy, Vệ Uyển Nhi lại càng cảm thấy Vương Hán thuận mắt hơn, tim đập thình thịch.  

“Trương Phong!”, Trương Tuyết đứng cạnh Tôn Chính Đình, nhìn Vương Hán, nổi trận lôi đình: “Anh dám vi phạm điều lệ của nhân viên, đắc tội với khách quý, đúng là gan to bằng trời! Tôi nói anh biết, anh đã bị đuổi việc, giờ lập tức cút đi cho tôi!”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK