Nhìn bộ dạng của Uyển Nhi cho thấy lần này cô thật sự tức giận rồi!
"Sao thế?", Vương Hán mở cửa xe bên phía ghế phụ cho Vệ Uyển Nhi, vô cùng dịu dàng nói: "Có chuyện gì không vui cứ nói với tôi, tôi sẽ giúp cô nghĩ cách giải quyết".
Vệ Uyển Nhi ra sức lắc đầu, một chữ cũng không chịu nói, ngồi bên ghế phụ, khóe mắt càng lúc càng đỏ, nhìn trông cực kỳ khó chịu.
Vương Hán thở dài trong lòng, ngồi vào ghế lái, chuẩn bị khởi động xe.
Đúng lúc này.
"Ai yô, vừa khéo vậy", Ngô Lỗi ra khỏi thang máy, nhìn thấy xe của Vệ Uyển Nhi liền đi tới, vẻ mặt vểnh ngược lên nở nụ cười tự mãn.
Anh ta nhìn cũng chẳng thèm nhìn Vương Hán, trực tiếp đi đến bên ghế phụ, gõ gõ vào cửa kính xe nói: "Trưởng phòng Vệ, đừng tức giận mà, hợp đồng châu Âu lần này mất rồi, lần sau có vụ nào tôi sẽ chiếu cố cho cô. Chỉ cần cô phối hợp tốt thì cơ hội vẫn còn nhiều lắm".
Vệ Uyển Nhi vẻ mặt lạnh như băng, cắn răng kìm nén, mở nhạc trong xe lên mức to nhất, không thèm nhìn gương mặt ghê tởm của Ngô Lỗi.
"Tức gì mà khiếp thế, cẩn thận tức quá lại hại cơ thể, thân làm cấp trên của cô, tôi rất đau lòng đấy", Ngô Lỗi cười ha hả, sau đó quay người, tiếp tục đi về phía chiếc xe Audi A6 màu đen trong góc cách đó không xa.
Lúc này, Vương Hán đã hoàn toàn hiểu ra.
Chẳng trách Uyển Nhi lại tức giận như vậy, hợp đồng hai trăm triệu tệ mà cô đã đàm phán thành công được với công ty Nair Dé đã bị tên khốn này cướp mất rồi!
"Anh ta là cấp trên của cô à?", Vương Hán quay đầu lại, nhẹ nhàng nói: "Uyển Nhi, cô đợi ở trên xe, tôi tới nói chuyện với anh ta".
Vệ Uyển Nhi có chút ngạc nhiên nhìn anh, ánh mắt dần dịu xuống, nói: "Anh ta là cấp trên của tôi, tên là Ngô Lỗi, tôi đã nói chuyện với anh ta mấy lần rồi, đều vô dụng. Anh ta không chịu xuống nước đâu, anh qua đó cũng chỉ tự chuốc lấy chán nản, do tôi đen thôi, bỏ đi".
Ngô Lỗi?
Vương Hán gật đầu, mở cửa xuống xe, mỉm cười với Vệ Uyển Nhi: "Đợi đó".
Nói xong thì đi thẳng về phía Ngô Lỗi.
Chiếc Audi A6 của Ngô Lỗi cách chiếc xe Audi A4 của Vệ Uyển Nhi chỉ ba chỗ đỗ xe, anh ta đã ngồi vào ghế lái đang định khởi động xe.
Bốp!
Vương Hán mở cửa xe, vươn tay ra ấn vào nút khởi động xe, tắt động cơ xe của Ngô Lỗi đi.
"Cậu làm gì vậy?", Ngô Lỗi giật mình nhưng nhanh chóng khôi phục lại vẻ bình tĩnh, rõ ràng đã hiểu lầm thân phận của Vương Hán, cười khẩy nói: "Đừng tưởng cậu là tài xế của nhà họ Vệ thì tôi sẽ sợ cậu, Đỉnh Tân Thị Song không sợ nhà họ Vệ đâu! Nơi này là bãi đỗ xe, khắp nơi đều có máy quay giám sát, cậu dám ra tay với tôi, tôi sẽ lập tức báo cảnh sát bắt cậu lại!"
Ra tay? Anh xứng sao?!
"Uyển Nhi còn đang ở trong xe đợi, tôi không muốn lãng phí thời gian", Vương Hán nhìn xuống Ngô Lỗi, thản nhiên nói: "Bây giờ lập tức tới xin lỗi Uyển Nhi, tôi đếm đến ba. 1, 2..."
Ngô Lỗi nhìn Vương Hán như nhìn một tên ngốc, không nhịn được cười nhạo nói: "Người anh em, cậu đùa tôi à? Não cậu có phải đập vào cửa nên bị úng nước rồi không? Cậu là cọng hành cọng rơm ở đâu mà dám bảo tôi đi xin lỗi Vệ Uyển Nhi? Cậu trâu bò lắm đúng không, còn muốn chơi trò đếm ngược với tôi, đang diễn phim à?"
"Cơ hội chỉ có một lần thôi, anh đã bỏ qua rồi", Vương Hán móc điện thoại ra, nhanh chóng gửi một tin nhắn cho Cố Nguyên Châu, sau đó lại gọi cho một số điện thoại khác.
Không đến ba giây điện thoại đã được bắt máy, một giọng nói vui mừng vang lên, dùng âm điệu quý tộc, nói: "Ồ, Vương, anh về nước rồi sao, khi nào thì lại tới Pháp vậy? Tôi sắp lên nhất đẳng..."
"Bớt xàm xí đi", Vương Hán nói: "Arthur, bên phía Nair Dé anh làm trò gì vậy, bọn họ ngốc anh cũng ngốc theo à? Hợp đồng của vợ tôi bị người ta cướp mất rồi, xử lý ngay lập tức đi!"
Đầu giây bên kia điện thoại, người thanh niên tên Arthur sững sờ chốc lát, sau đó mắng chửi nói: "Đáng chết, bọn họ đều là lũ vô dụng, Vương, anh đừng tức giận, tôi lập tức giải quyết!"