Chuyện hôm nay Vệ Uyển Nhi về nước, lúc đầu anh ta cũng không biết, nhưng Vệ Trạch Đông lại chủ động gọi điện thoại mời anh ta qua nhà ăn tối, điều này có nghĩa là gì?
Đương nhiên là Vệ Trạch Đông đã đồng ý mối quan hệ của bọn họ, chủ động dâng con gái lên giường anh ta.
Thậm chí anh ta còn chuẩn bị sẵn một chiếc nhẫn trong túi áo, nhân cơ hội hôm nay sẽ cầu hôn, sau đó buổi tối sẽ thả mình cùng Vệ Uyển Nhi, muốn chơi thế nào thì chơi thế đó!
“Uyển Nhi, chú Vệ, dì Lâm”, trong đầu Trịnh Đông Dương chỉ toàn là hình ảnh giường chiếu, lòng vô cùng ngứa ngáy, hai mắt sáng rực, bước nhanh vào phòng khách biệt thự nhà họ Vệ.
Trong phòng khách, khung cảnh rất kỳ lạ.
Trịnh Đông Dương vừa tới cửa liền nhìn thấy Vệ Uyển Nhi, người mà anh ta ngày nhớ đêm mong đang đứng cạnh một thanh niên xa lạ, vẻ mặt lạnh tựa băng tuyết. Vệ Trạch Đông chỉ tay về phía thanh niên xa lạ đó, môi run rẩy, còn Lâm Dung thì kêu khóc om sòm, gào thét không thiết sống nữa, liên tục đòi treo cổ tự tử.
“Chuyện… gì thế này?”, Trịnh Đông Dương khựng ở cửa phòng khách, đầu óc mơ hồ. Chẳng phải là mời tới ăn cơm sao, chuyện này là thế nào đây?
Khách tới rồi!
Vương Hán nhanh chóng phản ứng, mặc dù chưa từng gặp mặt nhưng anh cũng đã đoán ra được thân phận của Trịnh Đông Dương.
Bố mẹ vợ vẫn đang tức giận nên mất bình tĩnh, Vệ Uyển Nhi cũng không tới chào hỏi khách. Thân là con rể nhà họ Vệ, đương nhiên lúc này anh phải đích thân ra mặt rồi. Vương Hán nhiệt tình chủ động tới bắt tay Trịnh Đông Dương: "Anh là cậu chủ Trịnh đúng không? Xin tự giới thiệu, tôi tên Vương Hán, chồng của Uyển Nhi, rất vui được gặp anh".
Vương Hán, chồng của Uyển Nhi?
Đầu Trịnh Đông Dương ù ù, bắt tay với Vương Hán trong vô thức, ngay sau đó mới phản ứng lại: "Anh vừa nói gì? Anh là ai?"
“Anh ấy là chồng tôi”, Vệ Uyển Nhi nhìn Vương Hán, nắm lấy cánh tay Vương Hán: “Cậu chủ Trịnh, anh biết tôi đã kết hôn với Vương Hán, nên tới đây để chúc phúc cho chúng tôi sao? Vậy thì tôi và Vương Hán chân thành cảm ơn anh”.
"Kết hôn, chúc phúc...", vẻ mặt Trịnh Đông Dương đột nhiên thay đổi, dường như nghĩ ra điều gì đó, anh ta đột nhiên quay đầu lại, ánh mắt đã tràn đầy lửa hận: "Chú Vĩ, dì Lâm, ý hai người là sao?!"
“Đông Dương… không, cậu chủ Trịnh”, sắc mặt Vệ Trạch Đông tái nhợt, cố gắng nở một nụ cười: “Cậu đừng hiểu lầm, Uyển Nhi giấu chúng tôi, lén đăng ký kết hôn ở nước ngoài, chúng tôi cũng vừa mới biết thôi".
Trong khi Vệ Trạch Đông nói, Trịnh Đông Dương cũng đã nhìn thấy giấy đăng ký kết hôn trên mặt đất, nụ cười hạnh phúc của hai người trong ảnh chính là của Vệ Uyển Nhi và Vương Hán, bọn họ thật sự đã kết hôn rồi!
“Haha, hiểu lầm?!”, Trịnh Đông Dương cuối cùng coi như cũng đã hiểu, vẻ mặt méo xệch, nở một nụ cười âm trầm, cất giọng ai oán: “Chủ tịch Vệ, ông diễn kịch cũng giỏi thật. Vệ Uyển Nhi là con gái của ông, vậy mà cô ta kết hôn lúc nào ông cũng không biết? Ông biết tôi thích Uyển Nhi, nên hôm nay mới đặc biệt mời tôi tới xem cảnh tượng hòa thuận của gia đình các người sao? Các người sỉ nhục tôi như vậy để làm gì?!"
Vệ Trạch Đông giật mình, nhanh chóng giải thích: "Không phải đâu, cậu chủ Trịnh, nghe tôi nói đã, tôi..."
Người phụ nữ mà anh ta thèm khát từ lâu lại kết hôn với người khác, thậm chí lúc nãy còn quỷ sai ma khiến bắt tay với chồng cô. Trịnh Đông Dương thẹn quá hóa giận, căn bản không muốn nghe giải thích, hai hàm răng đay nghiến ken két vào nhau.
"Chủ tịch Vệ, ông cũng biết đùa thật, tôi nói cho ông biết, sỉ nhục tôi chính là sỉ nhục cả nhà họ Trịnh".
"Bắt đầu từ hôm nay, tất cả chuyện hợp tác giữa tập đoàn Trịnh Thị và nhà họ Vệ sẽ chấm dứt. Chỉ cần mang họ Vệ tôi sẽ dùng trăm phương ngàn kế để đối phó".
"Ngày nào tôi còn sống, thì nhà họ Vệ các người đừng mong có chỗ đứng ở Yên Kinh. Tôi sẽ khiến các người phải trả giá cho chuyện hôm nay".
“Không, không, cậu chủ Trịnh”, Vệ Trạch Đông hốt hoảng: “Tôi không đồng ý cuộc hôn nhân của bọn họ, tôi sẽ bảo hai đứa li hôn ngay lập tức, để Uyển Nhi kết hôn với cậu...”
"Kết hôn với tôi, ông tưởng tôi ham của lạ lắm sao?!", Trịnh Đông Dương khinh thường nhìn: "Cái tôi muốn là lần đầu, chứ không phải thứ bị người ta dùng rồi".
"Nói thật với ông, ngay từ đầu tôi cũng không có ý định kết hôn, tôi chỉ định sẽ đính hôn rồi lên giường, chơi chán thì đá. Vậy mà ông còn tưởng con gái mình là bảo bối thật sao, đúng là ngu ngốc!"
Cơ thể Vệ Trạch Đông run lên, vẻ mặt tuyệt vọng: "Không, không đâu, cậu chủ Trịnh, cậu đang nói đùa đúng không? Quan hệ hợp tác của hai nhà chúng ta luôn rất tốt. Chắc cậu sẽ không đối xử với nhà họ Vệ như vậy chứ..."
“Nhà họ Vệ, xong đời rồi”, Trịnh Đông Dương đay nghiến nói, hung hăng lườm Vệ Uyển Nhi và Vương Hán một cái, sau đó xoay người rời đi, nhổ một bãi nước bọt xuống đất: “Phi!”
Cả người Vệ Trạch Đông mềm nhũn, yếu ớt ngã xuống sô pha run rẩy.
Kết thúc rồi, lần này thì thật sự kết thúc rồi. Phần lớn công việc kinh doanh của nhà họ Vệ đều nhờ vào nhà họ Trịnh, một khi chấm dứt hợp tác thì nhà họ Vệ sẽ tổn thất rất nặng nề, thậm chí là bị phá sản không thể vực dậy, chính thức bị trục xuất khỏi giới thượng lưu ở Yên Kinh. Tâm huyết bao nhiêu năm gây dựng hoàn toàn sụp đổ.
"Trạch Đông, ông không sao chứ? Trạch Đông?", thấy chồng ngã xuống, Lâm Dung hốt hoảng, vội vàng chạy tới đỡ, lần này bà ta thực sự đã khóc: "Ông đừng dọa tôi. Chúng ta thử nghĩ cách khác xem, chuyện này vẫn còn đường cứu vãn mà, ông hãy nghĩ thoáng một chút".
Vệ Uyển Nhi lúc này cũng hơi lo lắng, mọi chuyện đã vượt quá dự tính của cô, cô cũng không ngờ phản ứng của Trịnh Đông Dương lại gay gắt đến vậy. Gần như muốn đạp đổ nhà họ Vệ.
“Bố, mẹ, Uyển Nhi, mọi người đừng lo”, Vương Hán nhìn ba người nhà họ Vệ, vẻ mặt tràn đầy tự tin: “Con sẽ ra ngoài nói chuyện với cậu chủ Trịnh, mấy chuyện về đạo lý này là sở trường của con rồi, việc làm ăn của nhà ta cứ giao cho con đi".
Nói xong liền đuổi theo anh ta ra ngoài phòng khách.