Anh đã nhìn thấy một bức ảnh.
Ở bên cạnh tủ đầu giường, có đặt một bức ảnh tập thể hơi mờ, phông nền là khu thắng cảnh Hoàng Sơn, trong bức ảnh là một cô gái nhỏ xinh xắn mặc chiếc váy liền, đang ôm một cậu bé toàn thân bê bết máu, từ gấu váy xé đi một mảnh vải đang băng bó cho cậu bé đó.
“Bức ảnh này là do bố tôi chụp đấy”, Vệ Uyển Nhi cầm bức ảnh lên, trong lòng mơ hồ nhớ lại, ánh mắt sâu lắng, dịu dàng nói: “Lúc đó pixel điện thoại còn thấp, ảnh chụp không được rõ nét lắm. Tôi không biết, tên của cậu bé đó là gì, cũng không biết, bây giờ cuộc sống của cậu ấy thế nào, mong những điều tốt đẹp sẽ đến với cậu ấy”.
Vương Hán nhìn vào mắt Vệ Uyển Nhi với vẻ hài lòng chưa từng thấy.
Uyển Nhi, anh chính là cậu bé mà em đã cứu năm đó, cuộc gặp gỡ ở Châu Âu vốn không phải tình cờ, mà là anh đã cố ý sắp xếp, cuối cùng anh cũng đã xuất hiện trước mặt em.
Bây giờ chúng ta đã kết hôn, em đã là vợ anh, anh thề rằng sẽ bảo vệ nụ cười của em đến suốt cuộc đời, không bao giờ để em phải chịu ấm ức dù là nhỏ nhất!
“Uyển Nhi, cô nghỉ ngơi đi”, Vương Hán từ trên giường nhặt lấy một tấm chăn, nằm xuống thảm bên cạnh giường, giọng dịu dàng nói: “Tôi nằm trên sàn, cô ngủ trên giường, tôi không ngáy đâu, yên tâm”.
Vệ Uyển Nhi do dự một hồi, nhìn Vương Hán, sau đó tháo dép, giống như một con mèo con khéo léo chui vào chăn bông trên giường, cuộn tròn mình lại nói: “Vương Hán, đừng quên điều lệ trong hợp đồng của chúng ta, chỉ là vợ chồng giả, không phải thật. Nếu anh dám lên giường của tôi, tôi sẽ gọi cảnh sát ngay lập tức”.
Vương Hán mỉm cười.
Cô gái ngốc, trên đời này không biết có bao nhiêu cô gái con nhà hào môn đến nằm mơ cũng muốn được sưởi ấm giường cho anh, dám cự tuyệt đuổi anh ra xa như vậy cũng chỉ có mình em!
Thời gian chậm rãi trôi qua, hơi thở của Vương Hán cũng dần dần dài hơn, trông rất bình yên, ngủ vô cùng ngon giấc.
Ngược lại, Vệ Uyển Nhi hết lần này tới lần khác đều lén quan sát Vương Hán, sợ anh có ý đồ đen tối leo lên giường khi cô đang ngủ, trong lòng cứ lo lắng không yên. Ngoài ra, trên mặt cô bỗng nhiên lại nóng rực lên.
Lớn như vậy rồi, nhưng đây lần đầu tiên cô ở chung phòng với một người đàn ông, còn là người chồng trên danh nghĩa. Vần đề ở đây là anh vẫn nam tính đến vậy, không hiểu tại sao, có anh ở trong phòng, bầu không khí lại trở nên vô cùng dịu dàng, trong lòng chợt dâng lên một cảm giác an toàn khó tả.
Vệ Uyển Nhi từ từ nhắm mắt lại, từ nhỏ đến lớn lần đầu tiên cô ngủ yên bình như vậy.
Một đêm bình yên.
...
Sáng sớm hôm sau.
Khi Vệ Uyển Nhi tỉnh dậy, cô đã không thấy Vương Hán ở dưới sàn, chăn bông mà anh đắp đã được xếp gọn gàng rồi đặt sang một bên, còn chăn bông trên người cô rất phẳng, giống như vừa mới được đắp.
Vương Hán đắp chăn cho mình?
Mặt của Vệ Uyển Nhi chợt ửng đỏ lên, khẽ cắn môi, sau đó cô đi đánh răng, rửa mặt, thay quần áo, đi đến nhà hàng ở lầu một biệt thự.
Vệ Trạch Đông và Lâm Dung đã đi làm, trên bàn có một cốc sữa nóng, bánh mì mới nướng và một quả trứng rán vàng.
“Cô chủ”, bảo mẫu của nhà họ Vệ là một dì đã ngoài bốn mươi tuổi, trong lòng tràn đầy ngưỡng mộ: “Tay nghề của cậu chủ thật giỏi, làm bánh mì và trứng còn ngon hơn cả tôi làm”.
Vệ Uyển Nhi sửng sốt: “Dì Trần, bữa sáng này là do Vương Hán chuẩn bị sao?”
“Đúng vậy”, dì Trần gật đầu nói: “Cậu chủ vừa dậy, lập tức xuống bếp làm bữa sáng cho cô chủ, làm xong liền đi ra ngoài rồi”.
Vệ Uyển Nhi gắp một miếng bánh mì lên ăn, rồi uống thêm mấy ngụm sữa, thản nhiên hỏi: “Anh ta đi đâu vậy?”
“Cậu chủ không nói, tôi cũng không dám hỏi”, dì Trần lôi máy hút bụi ra lau chùi, vừa làm việc vừa hỏi: “Cô chủ, hôm nay cô có đi làm không? Hôm nay là cuối tuần, hay là ở nhà nghỉ ngơi?”
Vệ Uyển Nhi lắc đầu.
Hai đơn hàng lớn đã được đàm phán thành công ở Châu Âu, nhưng cô vẫn chưa bàn giao rõ ràng, hơn nữa cô là trưởng phòng kế hoạch. Có rất nhiều việc trong toàn bộ phòng kế hoạch của tập đoàn cần phải do cô tự mình xử lý, nên hiếm khi được nghỉ vào cuối tuần.
Ăn sáng xong, Vệ Uyển Nhi lái chiếc Audi A4 đến công ty.
Dì Trần dọn dẹp bộ đồ ăn, trong lòng thầm tò mò.
Thật kỳ lạ à, cô chủ ăn rất ít, trước đây cô chỉ ăn một chút vào bữa sáng, nhưng hôm nay cô đã ăn hết bữa sáng mà cậu chủ đã làm. Xem ra quan hệ giữa cô chủ và cậu chủ rất tốt!
...
Khi Vệ Uyển Nhi rời khỏi nhà, Vương Hán đã bắt taxi và đến một khu nhà giàu có ở ven biển thành phố Yên Kinh.
Nhà họ Cố!
Đây là biệt thự của Cố Nguyên Châu, hội trưởng hiệp hội thương mại thành phố Yên Kinh, chỉ riêng biệt thự này đã trị giá 500 triệu tệ, diện tích tương đương với bốn sân bóng, còn xa hoa hơn nhiều biệt thự nghỉ dưỡng.
“Cậu chủ Vương”.
Trước cửa nhà họ Cố, Cố Nguyên Châu đã đứng đợi từ lâu, ông ta mặc bộ đồ nhà Đường với vẻ mặt cung kính.