Sơ Tinh Đạm Nguyệt, Bạc Vụ Nùng Vân, Tắc Hạ Thu Phong, Tiểu Tiếp Khinh Chu, Biển Chu Nhất Diệp, Tà Phong Tế Vũ, Dạ Vũ Tiêu Tiêu.
Xem Từ Hiền xuất liên tục bảy kiếm, kiếm khí sắc bén vô song, lấy tu vi Hậu Thiên cảnh ép cho Tiên Thiên cảnh không có cơ hội phản kích, gã thiếu niên dù thiếu thốn kinh nghiệm giang hồ cũng có thể nhận ra vị Từ “sư điệt” này quả thật là bản lĩnh siêu quần, có thể xưng kỳ tài võ đạo, thiên phú bậc này có là ở Nga My Nam Tông cũng đủ để xếp vào trước ba.
“Nhưng rõ ràng là Toàn Chân Kiếm Pháp mà, sao lại chối đây chối đẩy cơ chứ?” Gã thiếu niên cúi đầu lẩm bẩm, âm thanh nhỏ như mũi kêu.
Lúc này thì gã cũng nhớ lại được một trong các bài dạy của sư trưởng là trong lúc chiến đấu không được phân tâm, cũng không được khiến đồng bọn phân tâm, cho nên chỉ nói cho chính mình nghe chứ không tiếp tục chất vấn Từ Hiền.
Gã chỉ muốn nói cho chính mình nghe, nhưng lại không ngờ còn có một người khác nghe được lời này.
“Khụ… khụ… Rất giống Toàn Chân Kiếm Pháp, nhưng lại không phải Toàn Chân Kiếm Pháp, hoặc có thể nói… là võ học cải tiến từ Toàn Chân Kiếm Pháp.”
Một giọng nói suy yếu bỗng vang lên bên tai mình, gã thiếu niên không hề kinh hoảng, chỉ vui vẻ kêu lên: “Liên Thành sư huynh, ngươi tỉnh rồi!”
Chỉ ừm một tiếng để đáp lại, trong lồng ngực của gã thiếu niên, với cái đầu trọc, chu sa giữa trán cùng một bộ cẩm phục tím hồng mộng mơ, một phiên bản lớn tuổi hơn của gã nhìn chăm chú trận chiến đằng xa, tiếp tục nói rằng:
“Toàn Chân Kiếm Pháp và Toàn Chân Tâm Pháp vốn trung bình công chính, hài hòa nhiều mặt, không có điểm nổi bật cũng không có chỗ thiếu sót. Trái với đó, kiếm pháp của kẻ này lại nhiều thêm vài phần sát khí, gần chữ Kiếm hơn so với chữ Đạo. Kiếm khí tuy có cái tự nhiên, tinh thuần của Đạo gia, nhưng đồng thời còn có cái hư không, thanh tịnh của Phật gia, trên hết còn ẩn chứa ý cảnh sát lục, hủy diệt của Ma đạo, quả thật rất khác với đường lối võ công của Toàn Chân Giáo.”
Sư huynh của gã thiếu niên – Trần Liên Thành nói xong thì cũng đã tự mình ngồi dậy, tránh khỏi lồng ngực của gã, đưa tay bắt lấy thanh trường kiếm trên đất.
Kiếm ở trong tay, nhưng Trần Liên Thành không có ý định tới hỗ trợ, một là vì nếu bây giờ hắn xen vào chỉ có thể làm vướng tay Từ Hiền chứ không giúp ích được gì, hai là vì tình trạng cơ thể của hắn vẫn còn khá suy nhược, ba là vì Trần Liên Thành có một loại dự cảm bất lành, hắn cảm nhận được vẫn còn một loại nguy hiểm đang tiềm tàng, nên muốn thủ bên cạnh bảo vệ sư đệ mình hơn là gia nhập vòng chiến.
So với sư huynh đệ Trần Liên Thành, kinh nghiệm chiến đấu của hai tên Huyền Kiếm Vệ càng dày dặn hơn, vậy nên cả hai cũng nhìn ra bọn họ có tiếp tục can dự vào chiến cuộc cũng chẳng giúp ích được gì.
Thấy Từ Hiền quét một thức Hạnh Hoa Sơ Ảnh đến hạ bàn của Dương Văn Quảng, hai người lập tức tìm được cơ hội để thu tay, lập tức nhún người một cái nhảy ra khỏi vòng chiến, chạy đến hội hợp với sư huynh đệ Trần Liên Thành.
“Trần thiếu hiệp, Chu thiếu hiệp, xem ra lần này chúng ta quá lỗ mãng, nếu không phải có vị Tọa Vong Dị Khách này xuất hiện tương cứu, e rằng bốn người chúng ta đều chôn thây chỗ này.”
Tên Huyền Kiếm Vệ không bị thương vừa nói vừa giúp cho đồng bọn của mình thoa thuốc, quấn băng cầm máu vết thương nơi bả vai.
Không còn chiến đấu, hắn lúc này mới thể hiện sự lo lắng của mình dành cho đồng bọn: “Lão Lý, ngươi cảm thấy ra sao?”
Lý kiếm vệ há mồm cười ha hả, mặt mày tái nhợt nhưng giọng vẫn đầy trung khí: “Không chết được!”
Chu thiếu hiệp, Chu Hồng – gã thiếu niên – thấy máu thấm đẫm cả vai lẫn ngực áo của Lý kiếm vệ, trong mắt hiện lên một chút khiếp hãi, nhưng gã vẫn cắn răng một cái để tiếp thêm can đảm cho bản thân, lấy từ trong ngực áo ra một cái hộp nhỏ, lại bốc từ trong hộp ra một viên thuốc đen thui nhưng mùi lại rất thơm đưa cho Lý kiếm vệ, lí nhí bảo rằng:
“Lý, Lý đại ca, ngươi uống vào đi, có lẽ sẽ khá hơn… đó.”
Lý kiếm vệ không vội nhận lấy, ánh mắt chợt hiện lên vẻ kinh ngạc, ồ lên rằng: “Đây lẽ nào chính là Thanh Ngưu Dưỡng Khí Hoàn trứ danh của Nga My?”
Thấy Chu Hồng gật đầu xác nhận, Lý kiếm vệ cảm động trong lòng, nhưng đồng thời cũng thán rằng thiếu niên ngây thơ.
‘Chỉ quen biết ta và lão Trương chưa tới nửa tháng, cùng nhau trừ ác được đôi ba lần mà đã không nghĩ ngợi gì đem thuốc quý ra tặng. Tính tình của tiểu tử này, e rằng sau này phải chịu nhiều thua thiệt.’
Có điều nhìn đến gương mặt non choẹt của Chu Hồng, hắn liền nghĩ lại.
‘Mà cũng phải, còn trẻ người non dạ thế này, khó trách được. Này cũng chẳng phải lý do mà tiểu tử này xuất hiện ở đây hay sao, trưởng bối Nga My Nam Tông rõ ràng là muốn cho hắn ra ngoài rèn luyện, mài dũa tâm tính.’
Thế là Lý kiếm vệ nhẫn nhịn chỗ đau nơi đầu vai, dùng cả hai tay nhận lấy viên Thanh Ngưu Dưỡng Khí Hoàn từ Chu Hồng, không vội uống vào mà trước tiên chắp tay cảm tạ:
“Chu thiếu hiệp chịu dùng đan dược trân quý thế này tặng ta, ta quả thật không biết lấy gì để báo đáp lại, chỉ có thể khắc ghi trong tâm khảm. Nếu ngày sau ngươi có gì muốn nhờ ta trợ giúp, chỉ cần không có công vụ bên người, họ Lý này tất việc nghĩa chẳng từ nan.”
Lý kiếm vệ hứa hẹn như vậy, nếu như lời của hắn là chân tâm thì đó quả thật là một lời hứa rất nặng. Bởi việc mà có thể làm khó đệ tử Nga My, e rằng một tên Huyền Kiếm Vệ nho nhỏ như hắn ngoại trừ tính mạng ra thì chẳng còn gì có thể cống hiến.
Nhưng đây há chẳng phải là cái gọi là đạo nghĩa giang hồ ư, có thể vì một chuyện tưởng chừng không đáng mà người ta tình nguyện dốc hết tâm can đáp lại.
Năm xưa, vì một trận đánh cuộc mà Giang Nam Thất Hiệp tình nguyện bôn ba đại mạc, trụ lại nơi đất khách quê người mười sáu năm không phải cũng giống vậy sao?
Thấy Chu Hồng ngượng ngùng xua tay, lắp bắp nói “không dám, không dám”, Lý kiếm vệ chỉ cười, thảy viên Thanh Ngưu Dưỡng Khí Hoàn vào trong miệng.
Vừa vào liền tan, chẳng bao lâu sau, một loại cảm giác thanh mát tản ra khắp toàn thân họ Lý, khiến hắn cảm thấy như có hàng trăm cánh tay đang nhẹ nhàng xoa dịu cơ thể mình, làm cho khí huyết trong người bình ổn trở lại, lổ thủng nơi đầu vai cũng ngừng chảy máu, từ cảm giác đau đớn khôn nguôi chỉ còn lại hơi chút nhức nhói, thậm chí có phần ngưa ngứa do miệng vết thương đang chậm rãi khép lại, máu thịt mới sinh ra.
Kiềm chế không để cho mình đưa tay lên gãi vết thương, Lý kiếm vệ thầm thán: ‘Không hổ là Thanh Ngưu Dưỡng Khí Hoàn, quả thật đáng giá một năm bổng lộc của ta. Lúc đầu còn chê là cặn bã súc sinh, nay ta mới biết bản thân ếch ngồi đáy giếng, chỉ có thể tự nhủ một câu… thật là thơm.’
Kỳ thật Lý kiếm vệ nói Thanh Ngưu Dưỡng Khí Hoàn là cặn bã súc sinh là có cơ sở rõ ràng, bởi vị thuốc chính của viên đan dược này có nguồn gốc từ thứ mà một con trâu phun ra.
Chỉ là con trâu đó không phải gia súc thông thường mà là một con linh thú gọi Linh Thần Khai Hoa Thiết Phật Thanh Ngưu, tên gọi tắt Thanh Ngưu, thần thú trấn sơn của Nga My Phái.
Lấy thực vật làm thức ăn, Thanh Ngưu đương nhiên có thể ăn cỏ, nhưng món khoái khẩu của con trâu này lại là các loại thảo mộc, thảo dược.
Chiến lực của Thanh Ngưu ra sao thì còn là một ẩn số, nhưng những ích lợi khác mà nó đem lại cho Nga My thì rõ như ban ngày.
Trước tiên phải nói đến lông của nó, Thanh Ngưu mọc lông rất nhanh và rụng lông cũng nhanh. Mỗi ba ngày, những phần lông rụng của nó sẽ được đệ tử Nga My nhặt lấy, thông qua một số phương pháp bí mật mà chỉ cao tầng môn phái mới biết luyện thành một loại kim châm gọi là Thanh Ngưu Châm, lực xuyên thấu của Thanh Ngưu Châm đủ để một tên võ tu Hậu Thiên phá đi cương khí hộ thể của cao thủ Tiên Thiên.
Tiên hiền Nga My còn vì loại kim châm này mà sáng chế ra một loại thủ pháp độc môn đi kèm gọi【Thanh Ngưu Châm Pháp】, phẩm giai xếp vào hàng Thượng Thừa Địa cấp.
Kế tiếp phải nói đến phân của Thanh Ngưu, ăn nhiều thì bài tiết cũng nhiều, do nguồn thức ăn chủ yếu là các loại thảo dược, lại thêm bản thân là một con linh thú nên có vẻ Thanh Ngưu cũng sở hữu một cái “linh môn”, phân của nó nếu dùng để bón còn có thể thúc đẩy thực vật sinh trưởng, rút ngắn thời gian trưởng thành, đồng thời khiến thảo dược càng thêm tươi tốt, khỏe mạnh.
Nếu hỏi đám tán nhân số khổ trên giang hồ liệu có chấp nhận ăn phân của Thanh Ngưu hay không, e rằng sẽ có không ít người trả lời là có.
Nói đến lông, nói đến phân, giờ quay trở lại Thanh Ngưu Dưỡng Khí Hoàn.
Chủ dược của loại thuốc này chính là những loại thảo mộc, thảo dược mà Thanh Ngưu nhai lại.
Không biết trong dạ dày của Thanh Ngưu có huyền cơ gì mà sau khi nuốt thức ăn vào bụng, lúc ợ lên nhai lại, dược tính của mớ “thức ăn” đó bỗng mạnh hơn gấp mấy chục lần, hơn nữa còn sinh ra công hiệu chữa thương cực cường.
Tuy thế nhưng đệ tử Nga My sẽ không canh lúc Thanh Ngưu nhai lại liền chạy đến moi thức ăn trong mồm nó ra, một là vị họ không vô sỉ tới mức đó, hai là chưa chắc đã được toàn mạng nếu dám làm vậy.
Ba là vì không cần thiết, bởi Thanh Ngưu sẽ tự nhổ thứ mình nhai lại ra ngoài nếu nó đang… ngủ.
Đúng vậy, con trâu này cũng có năng lực vừa ngủ vừa ăn.
Lúc Từ Hiền nghe Lý Bất Mặc nói về Thanh Ngưu, nhìn đến Đậu Phụ trên đùi mình, hắn liền tự hỏi liệu có phải bọn linh thú móng guốc đều có năng lực ăn trong lúc ngủ hay không.