Y chính là ông chủ tạm thời của Từ Hiền, chủ của trại mổ bò lớn nhất Đan Dương Huyện, Lưu trại chủ.
Lưu trại chủ xuất thân cũng là một người đồ tể bình thường, nhưng nhờ tay nghề điêu luyện hơn người, lại thêm một chút may mắn mà lâu dần cũng tích đủ vốn để tự mở lò sát sinh của mình.
Tất nhiên, cái gọi là điêu luyện của y đối với【Giải Ngưu Tam Đoạn Thức】của Từ Hiền chỉ là múa rìu qua mắt Lỗ Ban, nhưng so với người bình thường thì đã là khá hơn rất nhiều.
Thường chẳng ai gọi lò sát sinh bằng chữ ‘trại’ cả, nhưng Lưu trại chủ lại khăng khăng cố chấp gọi vậy, bởi y có một ước mộng to lớn là không chỉ mổ bò, mà còn phải sở hữu cả một trang trại chăn nuôi của riêng mình.
Cũng vì ước mơ đó mà dù đã lên làm chủ, Lưu trại chủ vẫn không giũ bỏ thân phận đồ tể của mình, ngày ngày giết mổ gia súc.
Y cho rằng ngày xưa cũng nhờ chăm chỉ làm việc mà tự mở được lò sát sinh, vậy bây giờ vẫn tiếp tục chăm chỉ thì cũng có ngày mở được trang trại.
Ý nghĩ của Lưu trại chủ có vẻ thiếu thực tế, nhưng chẳng ai có thể phủ nhận sự cần cù của y được.
Từ Hiền kính nể sự cầu tiến của Lưu trại chủ, nhưng hắn cũng biết nếu y cứ tiếp tục làm đồ tể thì khó mà thực sự trở thành trại chủ, khổ nỗi là chính hắn cũng không biết nên làm gì để y có thể thực hiện được mục tiêu của mình.
Nói ra cũng buồn cười, trình độ học vấn của hắn năm mười hai tuổi đã có thể đề danh bảng vàng, viết văn luận chuyện quốc gia đại sự cho thiên tử xem, thế mà việc cỏn con như làm sao để một tên đồ tể trở thành chủ trại chăn nuôi lại bó tay bó chân.
Bách vô nhất dụng thị thư sinh, lời này mặc dù không chính xác, nhưng lại có một phần nào đó là đúng.
Bởi lẽ chỉ đọc sách không thì khó làm nên trò trống, phải biết học đi đôi với hành, tri hành hợp nhất.
Từ Hiền hiểu sâu lẽ đó, cho nên ban ngày hắn chặt bò, ban đêm hắn chặt người.
Mạng người dưới tay hắn đâu chỉ một hai, tính nhanh đã gần ba mươi.
Người giang hồ giết càng nhiều thì sát khí trên thân càng nặng, tạo thành một loại uy thế vô hình chấn nhiếp kẻ khác.
Nhưng trên người Từ Hiền lại chẳng hề mang loại sát khí ấy, có lẽ vì thế mà hệ thống đền bù cho hắn một thứ khác.
__________________________________________________________________
Thành tựu: Diệt Thập Ác
Các hạ tiêu diệt 10/10 kẻ có Ác khí cao hơn Thiện khí.
Thù lao:
+ Danh hiệu: Trừ Ác Tiểu Hiệp Sĩ (Tất cả ngoại công chiêu thức được tăng nửa thành uy lực khi đối chiến với mục tiêu có Ác khí cao hơn Thiện khí)
+ Vật phẩm:【Mặt Nạ Da Người】x3 (Phẩm chất Phổ Thông, hạn sử dụng 30 ngày kể từ lần đeo đầu tiên)
Thành tựu kế tiếp: Trảm Bách Hung
__________________________________________________________________
Thành tựu này đã được giải tỏa cách đây nửa tháng, khi Từ Hiền dùng【Đạn Chỉ Thần Thông】chấm dứt tính mạng của Triệu Thất Hoa, số ác nhân mà hắn tự tay giết chết vừa đủ mười người.
Thù lao của việc mở khóa thành tựu Diệt Thập Ác cũng khá là phong phú, chí ít đối với Từ Hiền thì là như thế.
Đầu tiên phải nói đến danh hiệu đầu tiên của hắn: Trừ Ác Tiểu Hiệp Sĩ.
Mặc dù nghe qua có vẻ trẻ con, lại chỉ tăng có nửa thành, tức vỏn vẹn năm phần trăm uy lực ngoại công chiêu thức. Nhưng trong chốn giang hồ, nơi mà hơn kém nửa chiêu cũng đã quyết định sinh tử thì danh hiệu này thực sự khá hữu dụng.
Huống chi từ việc nó có thành tựu kế tiếp cũng không khó để hắn đoán ra danh hiệu này có thể thăng cấp mạnh hơn.
Lại nói đến【Mặt Nạ Da Người】, đây chính là vật phẩm khiến Lưu trại chủ gọi hắn bằng cái tên Phi Hiệp, bởi lẽ đó chính là thân phận giả của hắn lúc này: Họ hàng phương xa của Từ tiên sinh – Từ Phi Hiệp.
Hắn đặt cái tên này tất có thâm ý trong đó, nói trắng ra thì là để tự giễu bản thân.
Phi Hiệp ở đây không mang nghĩa là “đại hiệp biết bay”, mà là Từ Hiền đang chê cười chính mình không phải hiệp giả chân chính.
Bởi lẽ, bậc hào hiệp thứ thiệt đều là người quang minh chính đại, ai lại đi che che giấu giấu như hắn?
Khịt mũi cười nhạt, Từ Hiền tiếp tục vung đao cắt thịt, không quay lưng lại mà trầm giọng nói rằng: “Trại chủ cứ tự nhiên dùng trước, ta cũng xong ngay thôi!”
Cách hắn ba trượng, Lưu trại chủ đã đặt hai bát cháo xuống từ nãy, nghe hắn nói vậy bèn nhún vai “ờm” một tiếng, sau đó ngồi oạch xuống ghế bắt đầu ăn trước, há to miệng húp cháo xoành xoạch.
Đúng là không khách khí, dân đồ tể nói riêng hay bá tánh bình dân nói chung nào có quen lề thói hủ nho, ăn có bữa cơm quyết phải chờ đủ người tề tựu mới chịu nâng đũa cho hợp lễ hợp nghi?
Kỳ thật Lưu trại chủ chịu bưng cháo ra mời Từ Hiền đã là quý lắm rồi, trên đời này nào có đạo lý ông chủ phải phục vụ cho đứa làm công, trừ khi đứa làm công đó là vợ y.
Tất nhiên trong đó còn có nguyên do là vì đao công của Từ Hiền quá lợi hại, Lưu trại chủ từ đó mà ngờ ngợ nhận ra rằng hắn có thể là khách giang hồ trong truyền thuyết, thái độ có phần nể nang.
Nhưng cũng chỉ là nể ba phần mà thôi, một kẻ đồ tể dám tự xưng trại chủ như bọn lục lâm thảo khấu, lá gan có thể bé được sao.
Vút!
Phù!
Từ Hiền lấy xong phần thịt cuối cùng, thở ra một ngụm trọc khí, sau đó nhặt lấy miếng vải bắt đầu lau sạch thanh đao của mình.
Buông miếng vải xuống, cổ tay xoay nhẹ một cái, trong chớp mắt thanh đao đã bị hắn thu gọn vào trong tay áo của mình, xem tư thái đoán chừng đã luyện động tác thu đao này rất nhiều lần.
Dùng thau nước ở bên cạnh để rửa tay, Từ Hiền lại lấy ra một chiếc khăn nhỏ trong không gian trữ vật, lau khô hai tay rồi mới quay người lại, bước về phía bàn ăn.
Hắn không vận dụng nội lực hay khinh công gì cả, vậy nên tiếng bước chân rất rõ ràng.
Lưu trại chủ nghe được, y vừa gặm cục xương bò vừa ngẩng đầu lên nhìn hắn, giọng ồm ồm không rõ vì miệng đang nhai nhồm nhoàm:
“Phi Hiệp huynh đệ vẫn luôn nhanh như vậy. Nào nào, nhân lúc còn nóng, mau lại đây húp cháo, ngon bá chấy đó!”
Từ góc độ của y mới thấy, diện mạo Từ Hiền lúc này chỉ có năm phần giống nguyên bản, hơn nữa khí chất cũng hoàn toàn thay đổi, chẳng còn chút gì là thư hương môn đệ, trái lại có phần như một kẻ phong trần thường lăn lộn nơi phố chợ.
Từ Hiền ngồi xuống bàn, nhìn bát cháo đã vơi mất tám phần của Lưu trại chủ, hắn khẽ nhún vai rồi cầm lấy bát của mình bằng một tay, thổi nhẹ một cái rồi nói:
“Trại chủ ngươi ăn uống cũng rất nhanh, sợ là ta mà chậm một chút thì đến xương cũng không có mà ăn.”
Trêu chọc một câu, hắn liền ghé môi vào miệng bát để uống một hớp cháo, sau đó mới bắt đầu dùng thìa múc thịt bò lên ăn, nhai lấy nhai để.
Lưu trại chủ nghe vậy bèn cười ha hả, đáp lại rằng: “Ta vẫn còn một nồi kia kìa, ngươi chớ lo không có xương mà gặm nhé!”
Nói xong lại tiếp tục chiến đấu với miếng sườn bò trong tay, miệng thì nhai mà mắt thì dán vào tờ Giang Hồ Nhật Báo vừa mua lúc nãy.
Thói quen đọc báo này của y được hình thành mới đây thôi, bởi Giang Hồ Nhật Báo cũng chỉ vừa xuất hiện trong huyện được bảy ngày, đại lý chính là Đan Dương Thư Viện.
Tờ báo trong tay y tuy là vừa mua nhưng nội dung bên trên lại đã cũ, bởi lẽ số mới nhất phải chờ đến tầm giữa giờ Tỵ trở đi mới có, nghe đâu là vì xưởng in của Giang Hồ Nhật Báo không thiết lập tại Đan Dương mà ở tận huyện bên cạnh, phải mất không ít thời gian vận chuyển.
Lưu trại chủ trước đó không ít lần phàn nàn vấn đề này, rất là bực bội vì sao Giang Hồ Nhật Báo kia lại không mở xưởng in ở Đan Dương, huyện mình lại có gì thua kém Thanh Hà kia cơ chứ?
Từ Hiền đúng là biết câu trả lời, bởi vì hắn đã xem qua địa đồ, phát hiện Thanh Hà Huyện nằm ở vị trí khá đắc địa, bốn phương tám hướng đều có quan đạo lưu thông với mười mấy huyện khác, hơn nữa khoảng cách đều tương đối gần nhau.
Ngược lại, từ Đan Dương chỉ có quan đạo đi trực tiếp được ba huyện, trong đó đã tính cả Thanh Hà. Muốn sang các huyện còn lại, hoặc là phải đi đường vòng dài gấp hai, gấp ba bình thường, hoặc là mạo hiểm trực tiếp băng qua rừng rậm.
“Ghê gớm! Vĩnh quốc đúng là đại quốc, đổi vua còn nhanh hơn Phi Hiệp huynh đệ mổ bò, mùng một này lại có tân hoàng đế lên ngôi.”
Lưu trại chủ chóp chép miệng, tấm tắc than thở.
Từ Hiền nghe vậy, tay đang múc thịt bỗng cứng lại, nhưng chưa được một giây lại tiếp tục hoạt động bình thường, điềm nhiên như không có gì xảy ra.
Lưu trại chủ cũng không để ý đến động tác của hắn, y vừa móc thịt kẹt trong kẽ răng vừa đọc những tin tiếp theo.
“Hầyyy, tin vui a! Số lượng hài đồng bị mất tích trong địa bàn Đan Dương giảm mạnh, Bạch Long Trấn, Thạch Cổ Trấn, Giang Tân Thôn, Đạo Hương Thôn gần như không có trẻ mất tích. Theo lời mấy đứa nhóc bị bắt cóc thì có một người đeo mặt nạ, gọi là Thiên Hồ Hiệp cứu chúng ra?”
“Khà khà khà! Phi Hiệp huynh đệ, người này là ngươi đúng không?”