Khí cơ toàn thân đều bị khóa chặt, một tia nội lực cũng không thể vận dụng, trong đầu không cách nào sinh ra ý nghĩ phản kháng, đối mặt với một kiếm này, Từ Hiền cảm giác như đang phải đối mặt với cả thiên địa, bị vạn vật cô lập, trở thành cặn bã của tạo hóa.
Nhưng Từ Hiền không vì đó mà cam chịu bất lực, trái lại, trước một kiếm khiến người ta cảm thấy gần như tuyệt vọng này, ngọn lửa đấu chí trong người hắn lại càng thêm sục sôi, càng thêm hừng hực.
Từ thập nhị chính kinh, từ kỳ kinh bát mạch, từ bất cứ ngóc ngách nào trong cơ thể, hết thảy những luồng chân khí huyền nguyên thiên cương địa sát đều chuyển từ cuồng bạo sang trạng thái tĩnh lặng, rút đi như thủy triều gặp trời sáng, tụ họp và ẩn mình trong Đan Điền, tựa như một vị lão kiếm khách quy ẩn giang hồ, giấu hết sắc bén vào trong vỏ kiếm cũ kỹ, vui thú ao cá vườn rau, không tranh với đời.
Xếp bằng tĩnh tọa trên đất, Phi Hiệp đao đặt ngang nơi đầu gối, Từ Hiền giống như đã nhắm mắt buông xuôi, ngồi yên chờ chết, để mặc cho số phận sắp đặt.
Đồng với đại Đạo, chính thị Tọa Vong.
Bị thiên địa vạn vật cô lập, nhưng nếu chính bản thân Từ Hiền vốn là thiên địa, vậy nào có cô lập gì đáng nói đến?
Thuận theo nhịp đập của đại địa mà thở ra, hòa cùng vận luật của vạn vật mà hít vào, trong lúc gánh chịu thứ áp lực nặng tựa sơn hà trên vai, Từ Hiền bắt đầu hồi tưởng lại khoảng thời gian ngắn ngủi được diện kiến Yến Nam Thiên,【Giá Y Thần Công】cứ thế tự hành vận chuyển, chảy xuôi theo các đường giao thoa của thập nhị chính kinh và kỳ kinh bát mạch, tiểu chu thiên rồi đến đại chu thiên, tốc độ hành công nhanh đến chóng mặt.
Thu liễm phong mang mà quy ẩn giang hồ, nhưng nếu có người dám tới phá hoại cái thú điền viên, bảo kiếm tất rời vỏ, vả lại nhất định so với trước đó còn sắc bén gấp vạn lần, trảm phá hết thảy tà ma ngoại địch.
Yến Nam Thiên ngộ hại Ác Nhân Cốc, suốt mười năm sống đời thực vật, tục xưng hoạt tử nhân, chờ ngày tỉnh lại, võ công mất hết, ý chí bất khuất, khổ luyện thần công, dịch cân tẩy tủy, thoát thai hoán cốt, đăng lâm tuyệt đỉnh, thiên hạ đệ nhất.
Hành động bây giờ của Từ Hiền chính là muốn mô phỏng lại cái quá trình thoát thai hoán cốt đó.
Lần này vận dụng【Tọa Vong Kinh】, Từ Hiền chẳng những để thân thể tiến vào trạng thái giả chết, đến cả tinh thần của mình, hắn cũng chủ động để nó lâm vào mông muội, ngoại trừ một chút nhận thức mơ hồ, hắn lúc này quả thật chẳng khác nào hoạt tử nhân.
Yến Nam Thiên có mười năm u tối để ma luyện, Từ Hiền lại không có, cho nên để bù đắp thiếu sót này, hắn trực tiếp làm một vố lớn, lấy đại nguy cơ sinh tử để thay vào, qua đó làm động lực kích thích tiềm năng đột phá bản thân.
Áp lực cũng chính là động lực, Từ Hiền vẫn luôn quan niệm như thế.
Đây không phải là do hắn liều mạng không sợ chết, Từ Hiền dám điên cuồng như vậy, chủ yếu là vì hắn có thể cảm nhận được rằng Tiểu Lộc Nữ Hiệp cũng không có ý định giết mình.
Đây cũng chính là lý do mà Từ Hiền phải để tinh thần rơi vào trạng thái mộng mị, bởi nếu trong đầu vẫn còn ôm ý nghĩ đó, vậy làm sao còn có cảm giác đại nguy cơ sinh tử, lại lấy đâu ra động lực kích thích tiềm năng?
Xác không hồn, hồn không tỉnh, ngoại trừ nội khí vẫn đang điên cuồng chảy xuôi trong một vòng tuần hoàn vô tận, không còn bất cứ một dấu hiệu nào cho thấy là Từ Hiền đang sống.
‘Công phu này cũng thật kỳ diệu, phúc vận của tiểu hồ ly xem ra không tệ.’ Cách đỉnh đầu Từ Hiền chỉ còn trăm thước, Tiểu Lộc Nữ Hiệp chẳng còn ý nghĩ là hắn sẽ bó tay chịu trói nữa, đã có một lần trước đó, nàng hiểu rằng tên Thiên Hồ Hiệp này đang tìm kiếm cơ hội đột phá trong chiến đấu.
‘Muốn lấy bổn nữ hiệp làm đá mài đao, tiểu hồ ly ngươi cũng to gan lắm. Nhưng mà tốt nhất là ngươi nên đột phá thành công, bởi lần này ta không có ý định sẽ thu kiếm lại đâu.’
Một tầng cương khí còn nhiều gấp mười lần trước đó được phủ lên thanh đại kiếm, khiến nó hóa thành một thanh cự kiếm dài đến ba trượng, e rằng chỉ một cái chạm nhẹ cũng đủ làm cho Từ Hiền biến thành thịt vụn, thậm chí là bị nghiền thành tro bụi, chết chẳng còn thây.
Chín mươi thước…
Tám mươi thước…
Bảy mươi thước…
Nói thì chậm mà diễn ra lại nhanh, thân hình của Tiểu Lộc Nữ Hiệp lúc này đã cách mặt đất chưa đến bốn trượng, hơn nữa lại vừa tầm để nàng vung thanh cự kiếm trong tay diệt sát Từ Hiền.
Và nàng cũng làm như vậy thật.
Kiếm quang rọi sáng mười dặm rừng cây, trước đó đã đi được nửa đường, lúc này đây Tiểu Lộc Nữ Hiệp dứt khoát đi tiếp nửa đường còn lại, trực tiếp bổ kiếm về phía đỉnh đầu Từ Hiền.
Gió đêm gào thét, cát bay đá chạy, đại thụ ngả nghiêng, đương lúc một thức Sơn Hà Điểm Thanh Thương sắp chấm dứt tính mạng của đối thủ, không biết có phải ảo giác của mình hay không, dưới ánh kiếm chói lòa, Tiểu Lộc Nữ Hiệp giống như nhìn thấy có một vị Kim Cương Hộ Pháp bỗng nhiên xuất hiện, ngài đứng sừng sững sau lưng Từ Hiền, đưa tay ra thay hắn cản lại một kiếm này.
Uỳnh!
Đó quả thật là ảo giác của Tiểu Lộc Nữ Hiệp, bởi vì người cản lại thanh cự kiếm, không phải Kim Cương Hộ Pháp, mà là chính bản thân Từ Hiền.
Công lực thu phát hoàn toàn tự nhiên, không đến lúc vận dụng, tuyệt sẽ không có bất kỳ một tia chân khí tiết ra ngoài, Nhân và Khí kết thành một thể, bất luận là thứ ngoại lực nào đều không thể dao động được.
Đây chính là【Giá Y Thần Công】cảnh giới Đại Thành, Từ Hiền cược một ván lớn và hắn đã thắng.
Cương khí huyền nguyên thiên cương địa sát theo Đan Điền tràn ra tứ chi bách hài, theo các đầu ngón tay mà tiết ra bám lên trên Phi Hiệp đao, dù là một tia cũng không thừa không thiếu, tinh chuẩn đến cực điểm.
So với kiếm khí của Tiểu Lộc Nữ Hiệp, đao khí của Từ Hiền chẳng khác nào một người tí hon đang ngưỡng vọng bọn người khổng lồ, nhưng lạ thay là dù đám người khổng lồ kia có to lớn cỡ nào, đông đảo cỡ nào đều không thể làm gì được tên người tí hon ấy.
Trước sóng to gió lớn do đám người khổng lồ tạo ra, người tí hon vẫn chẳng hề suy suyễn, vững như bàn thạch. Bị người khổng lồ giơ chân đạp xuống, người tí hon chỉ cần đưa một đầu ngón tay ra là có thể cản lại, mặc cho hình thể giữa hai bên hoàn toàn không cân xứng.
Dù là năm người khổng lồ cùng xếp chồng lên nhau đè xuống, người tí hon cũng chỉ cần vươn hai tay ra hứng lấy, lưng chẳng hề khom, gối chẳng hề khuỵu, bộ dáng nhỏ bé mà lại vững chãi như cột chống trời, tựa hồ không thứ gì trên đời này có thể lay chuyển được.
Cảnh tượng trước đó lại một lần nữa tái diễn, Từ Hiền vẫn không nhắm tới Tiểu Lộc Nữ Hiệp, đao quang lóe lên, hoàn toàn phai mờ trước luồng kiếm quang rực rỡ của Tiểu Lộc Nữ Hiệp, thế nhưng Từ Hiền chẳng thèm tranh chút hơn thua hư ảo này làm gì, bởi mục đích chính của hắn đã đạt thành.
Ba trượng cự kiếm bị teo lại thành kích cỡ cũ, Từ Hiền đã vượt qua được năm tầng khí kình phá cương, hóa giải được một thức Sơn Hà Điểm Thanh Thương đầy huy hoàng này.
Chẳng dừng lại ở đó, nhờ【Giá Y Thần Công】đạt tới cảnh giới Đại Thành, nội khí trong người như được thoát thai hoán cốt, trở nên cường hoành vô cùng, năng lực khôi phục được tăng lên một tầm cao mới, trong thoáng chốc đã trị lành tất cả nội thương của Từ Hiền, lại thêm một đao Nội Nhược vừa lập công, có thể nói đây chính là thời khắc sung mãn nhất của hắn từ trước đến giờ.
Nhưng Từ Hiền chẳng dám có chút nào tự đắc, bởi dù hóa giải được【Phá Cương Bát Trọng Kình】thì bất quá cũng chỉ là khiến thế cục quay lại giống trước đó mà thôi, người chiếm thượng phong vẫn luôn là Tiểu Lộc Nữ Hiệp.
Chỉ có điều, công lực của hắn vừa mới tiến bộ, chưa quá ổn định, nên mặc dù hiệu dụng của【Tiên Thiên Đan】không còn duy trì được lâu, Từ Hiền vẫn phải tiếp tục đối chiến với Tiểu Lộc Nữ Hiệp, qua đó rèn giũa nội khí trong người trở nên vững chắc.
Cười khẽ một tiếng, hắn nhẹ giọng hô một câu “đắc tội rồi”, sau đó liền đạp bộ pháp vọt đến trước mặt Tiểu Lộc Nữ Hiệp, đao trong tay hóa thành một luồng lôi quang, đâm thẳng tới cái sân bay của nàng.
“Tiểu hồ ly ngươi cảm thấy chắc thắng rồi?” Gặp nụ cười ngả ngớn của Từ Hiền, Tiểu Lộc Nữ Hiệp liền hừ một tiếng tỏ vẻ khinh thường.
Trong một khoảnh khắc nào đó, từng có lúc nàng nghĩ tới việc thi triển chiêu kiếm kia, nhưng nghĩ lại làm như vậy thì cũng độc ác quá, nên chỉ đành thôi.
Đại kiếm giơ ngang chặn lại mũi đao, đây có vẻ như là lần đầu tiên nàng không công mà thủ, nhưng thật ra chẳng phải vậy.
Ầmmm!
Chỉ với một cú giậm chân của Tiểu Lộc Nữ Hiệp, mặt đất trong khuôn viên mười trượng liền nứt ra, trọng tâm của Từ Hiền liền trở nên bất ổn, suýt chút nữa thì ngã sấp mặt.
Một luồng áp lực không tên đột nhiên bao phủ toàn thân Từ Hiền, cảnh vật xung quanh bỗng trở nên hết sức mơ hồ, khiến hắn cảm giác như núi rừng đang rung chuyển, bầu trời trên cao như muốn sụp xuống đầu mình.
Đó chính là cái uy của bộ pháp Tuyệt Học Nhân cấp, cảnh giới Lư Hỏa Thuần Thanh:【Tháp Thiên Bộ】