Thủ Hư Đạo thần bí khó gặp, chẳng mấy ai biết đạo tràng của họ ở đâu, chỉ có một vị Đạo Tử xuất thế hành tẩu giang hồ.
Toàn Chân Giáo tọa lạc ở Đấu Châu, có mối quan hệ thân thiết với quân đội, thường xuyên trợ giúp Đại Vĩnh đánh đuổi ngoại xâm.
Bão Nguyên Thành hùng bá Liệt Châu, chiếm cứ một vùng đất trung lập xây dựng Đạo Thành, các tiểu quốc tranh chấp địa vực Liệt Châu cũng phải tránh sang một bên.
Đạo môn Tam Thái Thượng, Bão Nguyên Thành giàu nhất.
Đó là bởi vì Bão Nguyên Thành giỏi nhất trong việc chế tạo các loại vật dụng thần kỳ, thứ mà họ gọi nó là Đạo Khí để tạo thành thương hiệu độc quyền khi buôn bán.
【Thông Diện Kính】,【Lưu Âm Thạch】,【Phi Kiếm Truyền Thư】,【Trữ Khí Thủ Hoàn】và hàng trăm loại loại đạo cụ thần kỳ giúp ích từ sinh hoạt thường ngày đến quốc gia đại sự, từ lưu manh đánh nhau cho đến cao thủ đối chiến.
Đạo Khí của họ đa năng đa dụng, phong phú nhiều mặt, nhờ vậy mà năng lực đãi vàng của Bão Nguyên Thành còn kinh khủng hơn nhiều so với Phích Lịch Đường.
Tất nhiên nếu chỉ mạnh về tài lực thì Bão Nguyên Thành không thể nào xứng danh Tam Thái Thượng, phải có võ lực song hành họ mới thủ được cả danh và lợi.
Bão Nguyên Thành tồn tại đã hơn ngàn năm, sừng sững từ triều Đại Diễn đến nay, tuy cũng thu nạp nhân tài bên ngoài nhưng quyền chủ sự vẫn thuộc về một gia tộc họ Lý.
Từng có lời đồn rằng Đại Vĩnh Thái Tổ chính là xuất thân từ Bão Nguyên Thành, chỉ là thất bại trong việc tranh chấp vị trí thành quân nên mới bỏ ra ngoài tranh đoạt giang sơn, thật sự là bá lực vô song, khí trùm thiên hạ.
Con cháu dòng chính của Bão Nguyên Lý thị đều là võ đạo kỳ tài, các đời thành quân cha truyền con nối, thường thường ba mươi tuổi đã đột phá Huyền Tàng, kém cỏi nhất cũng chỉ là bốn mươi, huyết thống kiệt xuất không tả nổi, bị người trong thiên hạ ghen ghét hâm mộ.
Nhưng rồi bỗng có một ngày, Bão Nguyên Lý thị xuất hiện một con sâu làm rầu nồi canh: Con trai trưởng của thành quân đời này.
Ba mươi tuổi mới đột phá Tiên Thiên nhất trọng, mất thêm năm năm cũng chỉ là Tiên Thiên tam trọng, đừng nói bốn mươi tuổi Huyền Tàng, đến hết đời hắn có thể đột phá đến cảnh giới đó hay không vẫn còn là ẩn số.
Hắn chính là Lý Nhất Nguyên.
Đối với tuyệt đại đa số nhân sĩ giang hồ thì ba mươi tuổi đột phá Tiên Thiên đã là thiên tài khó được, nhưng đáng tiếc thay hắn lại sinh ra tại Đạo Thành, còn là trưởng tử của thành quân.
Cho nên rất nhiều danh xưng ‘dễ nghe’ bị đổ lên đầu Lý Nhất Nguyên.
Nào là “Đạo môn phế vật”, nào là “Lý gia tội đồ”, đến cả đạo hào Nhất Nguyên Tử của hắn cũng không ai thèm gọi, người đời chỉ biết đến hắn với cái danh Vô Năng chân nhân.
Thậm chí còn có người hoài nghi hắn không phải huyết thống của Bão Nguyên Lý thị, Lý Nhất Nguyên thật đã chết rồi, Lý Nhất Nguyên bây giờ là do Phật môn cài vào để phá hoại Đạo môn.
Bằng chứng là hắn chẳng giao du với ai trong Đạo môn nhưng lại chỉ kết bạn với một mình Tiểu Thánh Tăng Vong Đức, mặc dù chính bọn họ cũng không nghĩ lại là do bản thân mình xa lánh Lý Nhất Nguyên trước, nên hắn mới phải giao hữu bên ngoài.
Phật môn biểu thị không muốn lãnh cái tiếng xấu này, cho nên Lý Nhất Nguyên còn bị bắt ép kiểm nghiệm huyết thống của mình, cha hắn dù là thành quân cũng không thể ra sức trước áp lực của gia tộc và Đạo Thành, buộc phải làm cái chuyện nhục nhã như thế.
Kết quả tất nhiên không có gì bất ngờ, việc hắn là con cháu Lý thị là chuyện thật đến không thể thật hơn.
Nhưng điều đó không thay đổi được gì, chỉ khiến Lý Nhất Nguyên càng bị chán ghét và khinh nhục hơn mà thôi, ngoại trừ một số ít người như cha hắn và Vong Đức, sợ là chẳng còn ai nhớ tên hắn là Lý Nhất Nguyên.
Có một sự trùng hợp rất thú vị là hắn và Vong Đức đều danh truyền thiên hạ, nhưng tính chất lại hoàn toàn trái ngược nhau.
Lý Nhất Nguyên dù mang huyết thống dòng chính cao quý của Bão Nguyên Lý thị, nhưng đến cả những đạo quán vô danh đều không muốn đón tiếp hắn, thẳng thừng hô Vô Năng chân nhân.
Vong Đức dù xuất thân miếu nhỏ chẳng tiếng tăm gì như Ô Long Viện, nhưng phương trượng Thiếu Lâm gặp y cũng phải kính nể ba phần, tôn xưng một tiếng Tiểu Thánh Tăng.
Đạo môn phế vật và Phật môn kỳ tài lại là bạn tốt của nhau, người biết chuyện này đều cảm thấy không thể hiểu được, chỉ có thể thán rằng tạo hóa diệu kỳ.
Thật ra có một chuyện mà chẳng ai biết, hoặc nói chính xác hơn là có nói ra cũng chẳng ai muốn tin, đó là việc Lý Nhất Nguyên có thể nhìn thấy quỷ hồn.
Thật ra, hắn sở hữu một loại thiên phú gọi là【Âm Dương Đồng】.
Thật ra, hắn cũng không kém cỏi như mọi người đã tưởng.
Lý Nhất Nguyên bắt đầu tiếp xúc với võ công khi hắn tám tuổi, lúc ấy biểu hiện của hắn cũng không khác gì thiên tài thứ thiệt, chẳng mất bao lâu đã bước vào Hậu Thiên nhất trọng, sinh ra chân khí trong Đan Điền.
Vậy tại sao bây giờ hắn lại trở thành Đạo môn phế vật dưới miệng lưỡi thiên hạ?
Lý Nhất Nguyên lúc nhỏ cũng có đeo nhẫn, nhưng trong nhẫn không có bất kì linh hồn nào hút đi tu vi của hắn cả.
Thứ khiến hắn tu hành chậm đi chính là đôi mắt của mình.
Khi mà luồng chân khí thứ nhất sinh ra, cũng là lúc thiên địa này biến đổi trong mắt Lý Nhất Nguyên.
Hắn nhìn thấy một thế giới khác, hay nói đúng hơn là nhìn thấy những thứ vốn chưa từng hiện hình trong thế giới của mình.
Quỷ hồn.
Hắn có thể nhìn thấy bọn họ, nghe được bọn họ, thậm chí là trò chuyện với bọn họ.
Thử hỏi một đứa trẻ tám tuổi liệu có thể chuyên tâm luyện võ không, khi mà xung quanh nó có một đám ‘người’ đi qua đi lại, nói cười rôm rả.
Ban ngày quỷ hồn tránh dương, thường núp trong các kẽ ngách để trốn ánh mặt trời nên còn đỡ, nhưng từ giờ Dậu trở đi chỉ có thể diễn tả bằng bách quỷ dạ hành.
Lý Nhất Nguyên ban đầu rất sợ, thế là hắn nói cho cha mình biết chuyện này, nhưng đổi lại chỉ là sự thất vọng. Thành quân cho là hắn vì lười luyện công nên bịa chuyện dối trá, thậm chí còn đánh hắn một trận và không cho phép nói đến điều nhảm nhí này thêm bất cứ lần nào, tránh làm mất mặt Bão Nguyên Lý thị.
Lý Nhất Nguyên ban sơ rất cứng đầu, dù ăn đòn đau nhưng sau đó hắn vẫn năm lần bảy lượt nhắc lại chuyện này, cố gắng chứng minh bản thân không nói dối nhưng đều chẳng được gì.
Bởi quỷ hồn hoàn toàn chẳng thể tác động gì lên thế giới này, sự tồn tại của bọn họ giống như một điều vô nghĩa.
Sau nhiều lần đòn roi, Lý Nhất Nguyên cũng không còn hi vọng gì nữa vào việc cha sẽ tin tưởng mình, hắn cũng không nhắc lại chuyện này một lần nào nữa như nó chưa từng xảy ra.
Trước lạ sau quen, dần dà hắn cũng trở nên thích thú với chuyện chơi đùa cùng quỷ hồn hơn là luyện công.
Những lăng mộ cổ nơi có các quỷ hồn tồn tại hơn ngàn năm, trong mắt Lý Nhất Nguyên còn hấp dẫn hơn thần binh bảo kiếm.
Những câu chuyện mà quỷ hồn kể lại, hắn thà rằng không nghe thần công yếu quyết cũng phải nghe bằng được những câu chuyện đó.
Rồi có một ngày hắn thấy có người đọc Vãng Sinh Chú siêu độ người chết, phát hiện quỷ hồn nghe được thế mà biến mất.
Lý Nhất Nguyên liền ra sức học Vãng Sinh Chú, từ Đạo gia cho tới Phật gia hắn đều học.
Theo hắn thấy, nơi quy tụ cuối cùng của quỷ hồn nên là thế giới của người chết, dù sao đi nữa thì họ cũng không thuộc về nhân gian, nếu không đã chẳng cần phải tránh né ánh mặt trời.
Kể từ đó, Lý Nhất Nguyên ngày ngày niệm chú, số lần nhiều không kể nổi. Nếu Từ Hiền mà có ở bên cạnh hắn lúc đó, hẳn sẽ phát hiện Thiện khí sau đầu Lý đạo trưởng mỗi ngày đều khuếch đại một tí.
Nhưng được một thời gian, Lý Nhất Nguyên lại phát hiện một chuyện.
Quỷ hồn nghe được Vãng Sinh Chú, có kẻ mỉm cười giải thoát, nhưng cũng có người buồn khổ rời đi.
Sau khi tìm hiểu hắn mới phát hiện, loại quỷ trước là bởi không còn vướng bận, loại quỷ sau thì do lòng còn khúc mắc.
Thế là sau đó Lý Nhất Nguyên lập một lời hứa nguyện với chính mình:
“Có những lời người chết nói không ra, bần đạo sẽ là miệng lưỡi của họ.”
“Có những việc người chết làm không được, bần đạo sẽ là tay chân của họ.”
Ai có lời gì chưa kịp nói với con cháu, Lý Nhất Nguyên nói.
Ai có chỗ nào muốn đi mà chưa được đi, Lý Nhất Nguyên đi.
Ai có oan khuất mà chưa được rửa sạch, Lý Nhất Nguyên cáo.
Cứ thế đến nay, một năm ba trăm sáu mươi lăm ngày thì có ba trăm ngày là hắn đang bôn ba giúp quỷ hoàn thành tâm nguyện, ngoại trừ một thân khinh công nhất đẳng thiên hạ ra thì chẳng còn gì, có thể đột phá Tiên Thiên đã quá là tài tình.
Thuở nhỏ hắn đã từng được kiểm trắc là không có thiên phú, nhưng sau này trong một lần vô tình chạm vào【Trắc Linh Thạch】- thứ dùng để kiểm nghiệm thiên phú - Lý Nhất Nguyên bỗng phát hiện mình có thiên phú nhất giai Bất Phàm.
Đoán chừng nó chính là năng lực nhìn thấy quỷ hồn, hắn tự đặt tên cho nó là【Âm Dương Đồng】bởi chưa từng có ai sở hữu qua.
Hắn cuối cùng cũng có thứ dùng để chứng minh bản thân không hề nói dối, nhưng khi đưa【Trắc Linh Thạch】cho cha mình xem thì thành quân lại chẳng thấy có gì thay đổi.
Hóa ra cũng chỉ có Lý Nhất Nguyên và quỷ hồn mới nhìn thấy được biến hóa trên【Trắc Linh Thạch】, sau lần này hắn đã thực sự từ bỏ việc chứng minh năng lực của mình.
Thành quân có vẻ như cũng hết hi vọng với Lý Nhất Nguyên từ lâu, hoàn toàn mặc kệ hắn mà tập trung bồi dưỡng thứ tử và đám con em kiệt xuất còn lại của gia tộc.
Gia tộc khinh ghét, cha ruột ruồng bỏ, thế gian nhục mạ, nhưng Lý Nhất Nguyên lại chưa từng buồn tủi.
Bởi vì không biết từ lúc nào, giúp quỷ hồn hoàn thành tâm nguyện đã trở thành lý tưởng của hắn.
Dốc sức vì lý tưởng của mình, đến cả thiên địa này cũng chẳng đáng để cho hắn cảm thấy hổ thẹn, huống chi miệng lưỡi thế nhân?