Cảnh giới võ đạo của y tuy đạt tới Tiên Thiên tầng sáu, so với Triển Ngọc Đường còn cao hơn một bậc nhưng bàn về thực chiến lại chỉ sàn sàn như nhau, thậm chí còn hơi kém hơn một chút.
Huống hồ Công Tôn Thư vì tính toán cơ duyên mà tiêu hao một nửa thọ nguyên, tam bảo suy kiệt, chiến lực mười chỉ còn ba bốn, sợ là khó chống nổi quá mười hiệp trước Sát Đồng.
Vậy nên, tam thập lục kế, tẩu vi thượng sách.
Chỉ là còn chưa đi được năm bước, Công Tôn tiên sinh liền nghe có tiếng pháo nổ vang lên, vừa quay đầu lại đã thấy cỗ máy giết người hình dạng bé con đang nằm sấp gặm đất.
Nhìn đến chỗ xa hơn, cách đó bảy tám mươi bước, lúc này chỉ thấy Từ Hiền đang đứng trên cành cao của một cây cổ thụ, tay phải thu lại để trước ngực, tay trái duỗi về phía trước, ống tay áo lay động liên tục như vừa gặp phải gió mạnh.
‘Khoảng cách như vậy… chỉ lực thật kinh khủng.’
Công Tôn Thư nhớ đến viên bi sắt đã kéo mình khỏi quỷ môn quan trước đó, lòng thầm thán phục trước uy lực của【Đạn Chỉ Thần Thông】.
__________________________________________________________________
Chỉ lực thông thần, tinh vi ảo diệu, thiên hạ vô song.
Môn công phu này cần nội lực cực cao làm căn cơ tu tập, nội lực thâm hậu bao nhiêu, chỉ kình mạnh mẽ bấy nhiêu. Luyện đến cảnh giới cao thâm có thể sánh ngang võ học Sử Thi.
__________________________________________________________________
“Luyện đến cảnh giới cao thâm có thể sánh ngang võ học Sử Thi”, vậy như thế nào là cảnh giới cao thâm?
Ví dụ như đạt tới trình độ Đăng Phong Tạo Cực, Siêu Phàm Nhập Thánh thì là cảnh giới cao thâm.
Nhưng vẫn còn một hướng nữa, đó chính là “nội lực thâm hậu bao nhiêu, chỉ kình mạnh mẽ bấy nhiêu”.
Thế nào là nội lực thâm hậu? Một là số năm công lực phải cao, hai là chất lượng chân khí phải mạnh.
Từ Hiền mượn【Tiên Thiên Đan】tạm thời tiến giai Tiên Thiên, chân khí của【Giá Y Thần Công】hóa thành cương khí, hắn lấy nó làm suối nguồn để thi triển【Đạn Chỉ Thần Thông】, uy lực rốt cuộc đạt đến mức nào?
“Chỉ pháp, ít nhất Thượng Thừa Thiên cấp, Thánh cấp, cận Tuyệt Học.”
Triển Ngọc Đường không biết từ khi nào đã trở lại bên người Bao Ngạo Thiên, trầm giọng đánh giá võ công của Từ Hiền. Đây có lẽ là câu nói dài nhất của hắn kể từ lần đầu xuất hiện.
Thì ra sau khi dùng bí pháp để Sát Đồng ‘phục sinh’, Triệu Hác đã hao tổn không ít nguyên khí, đấu thêm hai mươi hai hiệp với Triển hộ vệ liền không địch lại nữa, chỉ có thể cụp đuôi trốn chạy.
Sát Đồng bỗng đang đuổi đánh Từ Hiền lại đột nhiên quay giáo đâm sang Bao Ngạo Thiên và Công Tôn Thư cũng là do hắn truyền lệnh, mục đích là vây Ngụy cứu Triệu, khiến Triển Ngọc Đường vì bận tâm đến an nguy của công tử nhà mình mà buông tha cho hắn.
Trước đó họ Triệu dám tự tin rằng dựa vào Sát Đồng có thể đả bại Hứa phu nhân cũng vì bí pháp này, chỉ là không ngờ ‘tên tình nhân’ của nàng lại có thực lực như vậy, đành phải vận dụng để đối phó hắn.
Đúng vậy, trong suy nghĩ của Triệu Hác, Từ Hiền từ người hầu đã thăng cấp trở thành tình nhân của Hứa phu nhân, có vai vế ngang hàng với nàng.
Triệu đường chủ có cách nghĩ như vậy cũng là dễ hiểu, bởi trên đời này rất hiếm ai dù võ nghệ cao cường nhưng lại chịu hèn mọn như Trang Tụ Hiền, mặc cho A Tử chỉ Đông bảo Tây.
Núp trong góc tối, nhìn Sát Đồng bị Từ Hiền bắn cho nằm sấp mặt trên đất, trên trán Triệu Hác chợt đổ mồ hôi hột, nhưng sau đó lại nở nụ cười lạnh.
“Ngươi mạnh thì thế nào, nội lực đủ chèo chống sao? Sát Đồng… là bất tử bất diệt đấy!”
Theo cách nghĩ của hắn, giờ chỉ cần để Sát Đồng giải quyết ba kẻ thọc gậy bánh xe kia trước, sau đó lại chậm rãi mài chết Từ Hiền là được, chiến thắng cuối cùng vẫn sẽ thuộc về mình.
Vì để thi hành chỉ lệnh thâm độc của Triệu đường chủ, Sát Đồng bật người dậy như con cương thi, hóa thành một bóng đen lao về phía nhóm ba người Bao công tử.
Triển Ngọc Đường giương kiếm định đối đầu với nó, nhưng chỉ cảm thấy lưng của mình bị một thân hình hơn trăm cân đè lên, kèm theo đó là âm thanh gấp rút của Công Tôn Thư:
“Không thể đấu lại, tốc độ của nó rất nhanh, một khi để bị cận thân chỉ có chết, mau chạy!”
Nói đoạn liền dùng vận kình vào hai tay, mười thành công lực đủ mười thành, thi triển phách không chưởng nhằm cản lại bước tiến của Sát Đồng, câu thời gian cho Triển Ngọc Đường cõng Bao Ngạo Thiên chạy đi.
Y cũng không dám dậm chân tại chỗ, xuất chưởng xong cũng không thèm liếc một cái xem hiệu quả thế nào mà cắm đầu chạy về hướng ngược lại, đồng thời không quên nhắc nhở:
“Chớ chạy quá xa, tốt nhất là vẫn giữ khoảng cách trăm bước với vị thiếu hiệp kia!”
Công Tôn Thư có nhãn lực bậc nào, chỉ gặp Từ Hiền thi triển một hai lần đã tính ra khoảng cách sử dụng tối đa mà uy lực của【Đạn Chỉ Thần Thông】vẫn không giảm.
Phách không chưởng của Công Tôn tiên sinh không cản được Sát Đồng quá lâu, nó gặp y và hai người còn lại chia binh hai đường, thoáng chần chờ một nhịp rồi lập tức lách mình phóng về hướng Triển Ngọc Đường và Bao Ngạo Thiên.
Chỉ là chưa tiến được vài thước, một tiếng pháo nổ lại vang lên, đáng thương thay Sát Đồng, nó lại một lần nữa cạp đất mà ăn.
Ở hướng ngược lại, chỉ thấy Từ Hiền thu hai tay về chắp trước bụng, nhắm mắt tĩnh tọa, tiến vào trạng thái Tọa Vong khôi phục nội khí.
Lúc cảm nhận được ánh mắt Công Tôn Thư nhìn về phía mình, hắn lập tức đưa năm ngón tay ra phía trước, tin rằng với thị lực của cao thủ Tiên Thiên hẳn là có thể nhìn thấy rõ.
Công Tôn tiên sinh tài trí bậc nào, vừa thấy Từ Hiền ra hiệu lập tức biết hắn muốn mình làm gì, thế là bèn dùng kỳ công Bát phẩm【Truyền Âm Nhập Mật】nói cho Triển Ngọc Đường biết tiếp theo cần phải làm gì.
Chỉ thấy Sát Đồng một lần nữa đứng lên, đuổi theo không bỏ, Triển hộ vệ tức khắc vận hành nội khí xuống hạ bàn, Tiên Thiên cương khí đi qua mười hai huyệt từ đùi đến lòng bàn chân, tụ ở Túc Tam Lý và huyệt Dũng Tuyền.
Chạy nhanh hơn chuột, Triển Ngọc Đường nhờ【Phi Thiên Thử Bộ】mà trong thoáng chốc đã vọt thẳng về phía Từ Hiền, cách hắn chưa đến năm mươi bước chân.
Khinh công Thượng Thừa Địa cấp quả nhiên phi phàm, nhưng Sát Đồng cũng nào phải hạng xoàng, bám sát không bỏ.
Nào ngờ Triển hộ vệ đang chạy như chó đuổi lại đột ngột đạp bước giữa hư không, trong thoáng chốc đã cách mặt đất hơn ba trượng.
Sát Đồng phản xạ như điện, vừa thấy vậy đã nhún người bật lên, quyết tâm muốn bắt lấy hắn và Bao công tử cho bằng được.
Nhưng có một người còn nhanh hơn nó.
Giải trừ trạng thái Tọa Vong, cương khí vận hành từ Đan Điền đến huyệt Cự Cốt ở đầu vai, sau đó lưu chuyển đến huyệt Thiên Tỉnh ở khuỷu tay, lại đưa xuống huyệt Dương Trì và xoay chuyển ba vòng ở các huyệt Dương Khoát, Dương Cốc, Dương Trì rồi lao đến chỗ huyệt Quan Xung ở ngón vô danh, cuối cùng vận chỉ lực bắn ra ngoài, uy thế mạnh mẽ vô song.
Chính là pháp môn vận dụng chí cao của【Đạn Chỉ Thần Thông】, cần đả thông hết thảy tám mạch Tiên Thiên mới có thể phát huy uy lực tối đa của nó.
Từ Hiền đã khai thông toàn bộ kỳ kinh bát mạch chưa? Trong lúc dược hiệu【Tiên Thiên Đan】vẫn còn, hắn có thể dõng dạc trả lời rằng có.
Vậy nên khoảnh khắc Triển Ngọc Đường phóng lên không trung cũng chính là ám hiệu để Từ Hiền có thể khai hỏa, một viên bi sắt rời khỏi tay hắn, không còn tiếng pháo nổ to đùng mà chỉ có một tiếng “chíu” nhỏ nhẹ vang lên, sóng âm lan tỏa ra tạo thành các luồng khí lưu hỗn loạn.
Lấy hắn làm trung tâm, đất cát cây cối xung quanh liên tục chấn động không ngừng, tuy không có cái cây nào bật gốc đổ ngã hay chỗ đất nào bị rạn nứt ra, nhưng chúng nó cũng mất không ít thời gian để quay về trạng thái tĩnh lặng.
ẦMM!
Cách gần hai trăm bước từ hướng Từ Hiền nhìn lại, chỉ thấy một hòn đá tảng đang ngoan ngoãn nằm im thì bị vật gì đó bắn trúng, trong chớp mắt đã chết không toàn thây, vỡ toác thành mấy trăm mảnh vụn, tử trạng thê thảm vô cùng.
Đá tảng cách xa hai trăm bước còn như thế, vậy Sát Đồng ở trong phạm vi năm mươi bước có kết cục ra sao?
Hai chân vẫn cắm trên mặt đất, nhưng từ phần bụng trở lên thì đã hóa thành vô số các vụn xương, vụn thịt rơi vãi ra xung quanh, e rằng có là tông sư của lĩnh vực lắp ghép đến đây cũng không thể nào tái tạo lại thể xác như cũ.
Mặc dù biết rằng Sát Đồng trước đó cũng chỉ là một đứa trẻ vô tội mà thôi, nhưng Từ Hiền ra tay chẳng chút lưu tình.
Hắn tin rằng nếu đứa bé ấy biết được chuyện này, thì nó cũng thà rằng để hắn phá hủy thân xác của mình chứ không để bọn Sát Thần Môn lợi dụng làm ác.
Triển Ngọc Đường đáp xuống mặt đất, ở trên lưng hắn, Bao Ngạo Thiên tim đập chân run, nhìn qua thảm trạng của Sát Đồng, giọng thều thào: “Kết thúc rồi chứ?”
Có lẽ miệng của y cũng từng được khai quang giống Từ Hiền, từ phần thân dưới của Sát Đồng chợt có hắc khí chảy ra, lượn vài vòng quanh mặt đất, từ từ cuốn các mảnh thân thể của nó trở về vị trí cũ, tựa như có một vị sáng thế thần đang đắp nặn hình hài con người vậy.
Triển hộ vệ gặp cảnh tượng ấy, lập tức không nói một lời liền quay đầu bỏ chạy, công tử nhà hắn cũng hoàn toàn câm nín, vẻ mặt như gặp phải cú sốc tinh thần cực nặng.
Ở ngọn cây phía xa, Từ Hiền đã dùng【Tọa Vong Kinh】để hồi khí, hai mắt tuy nhắm lại nhưng ai cũng có thể nhìn thấy vẻ bất đắc dĩ trên mặt hắn.
‘Đây rốt cuộc là võ lâm giang hồ hay là thế giới tu chân?’