Từ Hiền giơ ngang Phi Hiệp đao, ánh mắt lướt qua, hắn lập tức phát hiện bảy nhược điểm trên người Tiểu Lộc Nữ Hiệp, Ngoại Nhược có hai mà Nội Nhược lại đến tận năm, hai nằm ở đại kiếm, ba nằm trong kinh mạch.
Ba mạch Đới, Âm Duy, Dương Duy, đó chính là nhược điểm mà Từ Hiền tìm ra, trùng hợp làm sao nó lại nằm hết ở kỳ kinh bát mạch.
Sự phát hiện có phần trùng hợp này khiến Từ Hiền sinh ra một vài suy đoán, chủ yếu là liên quan đến nội công tâm pháp mà Tiểu Lộc Nữ Hiệp tu tập, cũng như cảnh giới võ đạo của nàng.
‘Nếu như nàng đang chủ tu một môn nội công lấy bát mạch làm trọng điểm, vậy liệu có phải là bởi vì còn chưa khai thông ba mạch kia, cho nên chúng nó mới trở thành sơ hở của nàng?’
Từ Hiền tự hỏi, nhưng dù không được nghiệm chứng thì hắn cảm thấy ý nghĩ của mình có bảy, tám thành là chính xác, cũng vì vậy mà thầm cảm thấy may mắn khi trước đó không dùng Thiên Thương Dĩ Tử Hoàng Thiên Đương Lập đối phó Tiểu Lộc Nữ Hiệp.
Tiên Thiên tầng sáu đấu Tiên Thiên tầng năm, nếu mà dám thi triển đao thức ấy, sợ là hắn đã nằm đo đất ngay từ hiệp đầu tiên.
Hàn quang chợt lóe, Từ Hiền vừa áp sát Tiểu Lộc Nữ Hiệp liền vung đao chém vào tay cầm kiếm của nàng, đao khí nhắm thẳng huyệt Ngoại Quan của mạch Dương Duy mà ập tới.
Cổ tay run lên, trước luồng đao khí sắc bén không gì sánh được của Từ Hiền, Tiểu Lộc Nữ Hiệp chợt có cảm giác như sắp không giữ nổi đại kiếm trong tay nữa.
‘Ăn may sao? Hay là hắn thật sự nhìn thấu sơ hở của Phá Cương Bát Trọng Kình?’
Tiểu Lộc Nữ Hiệp tự hỏi,【Phá Cương Bát Trọng Kình】chính là môn nội công tâm pháp nàng đang tu tập, nếu đem ra so với【Điểm Thương Huyền Ảnh Kiếm Thức】thì có phần thua chị kém em, bởi phẩm chất của nó chỉ là Thượng Thừa Thiên cấp mà thôi.
Tuy vậy, nhưng đối với Tiểu Lộc Nữ Hiệp mà nói,【Phá Cương Bát Trọng Kình】lại không thua kém bất cứ môn nội công Tuyệt Học nào cả, bởi diệu dụng của nó quả thật là tuyệt phối với thiên phú võ đạo của nàng.
Tên như ý nghĩa,【Phá Cương Bát Trọng Kình】giúp Tiểu Lộc Nữ Hiệp luyện thành tối đa tám tầng nội kình có thể bắn phá cương khí của địch thủ, những tầng khí kình phá cương không chứa tại Đan Điền mà ẩn trong kỳ kinh bát mạch, nếu muốn tu luyện tới trình độ Viên Mãn, bát trọng kình quy nhất, vậy điều kiện tối thiểu chính là tám mạch phải được khai thông.
Người luyện môn nội công này một khi đạt tới Tiên Thiên tầng tám, có thể xưng là đánh khắp thiên hạ Tiên Thiên cảnh vô địch thủ.
Thử nghĩ mà xem, cao thủ Tiên Thiên lấy cương khí làm thủ đoạn chí cường, thế mà gặp phải loại đối thủ có thể dễ dàng đánh tan cương khí của mình, vậy còn lấy gì đấu nữa, chỉ có thể nhận thua cho xong chuyện mà thôi.
Nếu không phải võ tu Huyền Tàng có thể khiến nội khí trong người cộng minh với thiên địa linh khí, qua đó khiến cương khí thể nội đạt tới một hình thái cao hơn là huyền tướng, không sợ bị ngoại lực phá hư, e rằng【Phá Cương Bát Trọng Kình】không chỉ dừng ở Thượng Thừa mà trực tiếp đạt tới mức độ Tuyệt Học cũng nên.
Tương tự như【Giá Y Thần Công】của Từ Hiền, môn nội công này của Tiểu Lộc Nữ Hiệp vẫn đang kẹt ở cảnh giới Như Ý, luyện thành năm tầng khí kình phá cương, chỉ đợi ngày nàng khai thông kỳ mạch thứ sáu, luyện thêm một tầng nội kình mới có thể tấn thăng Đại Thành.
Dù là như vậy, năm tầng nội kình cũng hết sức ghê gớm rồi, bằng chứng là việc Tiểu Lộc Nữ Hiệp từ đầu tới giờ vẫn chưa hề vận dụng đến nó, bởi nàng sợ rằng bản thân sẽ thất thủ đánh chết Từ Hiền.
Nhưng lúc này đây, thấy Từ Hiền tiến bộ nhanh như thế, lại còn dám chủ động tấn công mình, Tiểu Lộc Nữ Hiệp cũng không còn nỗi lo đó nữa, quyết định bung năm thành thực lực ra dạy con tiểu hồ ly xảo trá này một trận ra trò.
Đúng vậy, thêm vào【Phá Cương Bát Trọng Kình】cũng chỉ là năm thành thực lực mà thôi, năm thành còn lại nằm hết trong một chiêu kiếm của Tiểu Lộc Nữ Hiệp.
Một chiêu kiếm từng khiến võ lâm thần thoại mặt mày biến sắc, biết bao cao thủ tuyệt đỉnh phải tim đập chân run.
Một chiêu kiếm mà nàng chỉ mới nắm vững được chút da lông, một chiêu kiếm mà khi thi triển, dù là Huyền Tàng cảnh cũng phải tạm lánh phong mang, không dám trực diện đối chiến.
Tiểu Lộc Nữ Hiệp sẽ không dùng đến chiêu kiếm ấy, bởi vì nàng tin chắc rằng, một khi dùng ra, có một ngàn Thiên Hồ Hiệp cũng phải chết.
Nên nàng “chỉ” đơn giản phối hợp Điểm Thương Huyền Ảnh với Phá Cương Trọng Kình mà thôi.
Cương khí truyền khắp toàn thân, hơn năm mươi năm công lực khiến Tiểu Lộc Nữ Hiệp có thể thoải mái vận dụng mà không cần kiêng nể gì, chỉ cần xoay nhẹ cổ tay một cái, kiếm khí bắn ra, nàng đã dễ dàng đánh tan luồng đao khí nhỏ bé muốn xâm phạm mình.
Chẳng dừng lại ở đây, đại kiếm đưa ngang, Tiểu Lộc Nữ Hiệp không tránh không né, trực tiếp lấy kiếm chặt đao, thể hiện rõ ý đồ muốn trực diện đánh lui Từ Hiền.
Nhưng lần này đã khác, ngoại trừ tính chất dày nặng ra, kiếm khí còn được Tiểu Lộc Nữ Hiệp giao phó thêm một năng lực mới, đó chính là tàn phá cương khí của đối thủ.
Một cộng thêm bốn, kiếm khí của nàng vốn đơn nhất, thô mạc mà nãy đã phức tạp hơn nhiều lần, phân thành năm tầng nối tiếp nhau, khiến áp lực mà Từ Hiền phải chịu cũng tăng lên gấp năm lần.
Trên người như có cự sơn đè ép, Từ Hiền cảm thấy hít thở không thông, chân khí huyền nguyên thiên cương địa sát vốn hết sức bá đạo mà nay như gặp phải khắc tinh, vừa phóng ra ngoài liền bị kiếm khí của Tiểu Lộc Nữ Hiệp đánh tan, muốn gia trì lên Phi Hiệp đao hoàn toàn là chuyện viễn vông.
Đến lúc này, sao Từ Hiền còn không biết là trước đó Tiểu Lộc Nữ Hiệp vẫn luôn nhường mình? Hắn không hề cảm thấy nhụt chí hay có cảm giác bị khinh thường trước chuyện này, hắn chỉ biết là bản thân mình vẫn còn rất nhỏ yếu, cần tiếp tục chăm chỉ khổ luyện võ công.
‘Rồi cũng sẽ có ngày ta mới là người phải nương tay quần hùng thiên hạ.’ Từ Hiền tự nhủ với bản thân một câu đầy khí phách.
Chỉ là khi nhìn thấy ánh mắt quyết tâm của hắn, Tiểu Lộc Nữ Hiệp lại cho rằng áp lực do mình tạo ra vẫn chưa hề hấn gì với hắn, thế là nội lực trong người tiếp tục cuồn cuộn trào ra, khiến uy lực của một thức Vũ Lạc Huyền Hưởng mà nàng đang sử dụng lại tăng cao ba thành.
Vũ Lạc Huyền Hưởng, mưa rơi dây đàn vang, đại kiếm như huyền cầm, Tiểu Lộc Nữ Hiệp lại như cầm tiên, cầm thánh, cầm trung đế quân, chỉ cần gảy một dây là có thể chấn động sơn hà, lay chuyển càn khôn.
Đấy rõ ràng là nói quá, nhưng đối với Từ Hiền thì đó chính xác là cảm thụ của hắn lúc này.
Oành!
Đao kiếm chạm nhau, dù đã một lần nữa chạm tới cực hạn của bản thân, tìm ra nhược điểm trong chiêu thức của Tiểu Lộc Nữ Hiệp, nhưng lần này, đối diện với sự tiếp sức của【Phá Cương Bát Trọng Kình】cộng thêm số năm công lực vượt trội của nàng,【Giải Ngưu Tam Đoạn Thức】cảnh giới Đăng Phong Tạo Cực rõ ràng là đối ứng không xuể, Từ Hiền một lần nữa bị đánh bay.
Cũng may là đệ nhị đoạn Nội Nhược vẫn hóa giải được một nửa uy lực của Vũ Lạc Huyền Hưởng, bằng không thì hắn lại chẳng tránh được một phen nội thương.
Rầm!
Thân hình va gãy một gốc cây, Từ Hiền chẳng có thời gian để xin lỗi nó, lập tức kích hoạt công năng “thần hành gia tốc” của【Thiên Vân Bảo Y】, sau đó không tiếc chân khí thi triển Phiên Sơn Quá Hải kéo giãn khoảng cách với Tiểu Lộc Nữ Hiệp, nhờ đó tránh thoát được chiêu Nhất Chỉ Tiêu Tương trong gang tấc.
Nhìn hòn đá tảng phía xa bị Tiểu Lộc Nữ Hiệp dùng đại kiếm khoét ra một cái lỗ tròn, Từ Hiền cũng không dám chắc【Thiên Vân Bảo Y】có thể hộ mình bình an hay không nếu trúng một chiêu này.
‘Kiếm kình có thể phá tan chân khí, quả thật bá đạo vô cùng. E là dù ta có may mắn đạt tới tầng tám khi dùng Tiên Thiên Đan cũng không phải đối thủ của nàng.’
Siết chặt chuôi đao, Từ Hiền nhíu mày nhìn Tiểu Lộc Nữ Hiệp đang ngự kiếm bay tới chỗ mình, ý nghĩ trong đầu cấp tốc xoay chuyển, tìm cách vượt qua nan quan.
‘Phải rồi, muốn không bị dị kình của nàng phá hoại, nội lực của ta nhất định phải đạt tới trình độ không thứ ngoại lực nào có thể dao động, mà để làm được như vậy…’
Âm thanh tinh nghịch của Tiểu Lộc Nữ Hiệp chợt vang lên, cắt đứt dòng suy nghĩ của hắn.
“Tiểu hồ ly, ngươi chạy cũng nhanh đấy! Nhưng một kiếm tiếp theo, để bổn nữ hiệp xem thử ngươi có thể chạy đến nơi đâu.”
Từ Hiền ngẩng đầu nhìn lên, liền thấy Tiểu Lộc Nữ Hiệp lúc này đã ở tít trên không trung, chân đạp đại kiếm, thân hình cách mặt đất phải chừng ba, bốn trăm thước.
Lúc bấy giờ, lông vũ của phượng hoàng dần tiêu tán, kiếm quang rực sáng giữa trời, thậm chí còn lấn át ánh trăng.
Tiểu Lộc Nữ Hiệp nắm chặt chuôi kiếm trong tay, từ độ cao ba trăm thước lao vụt xuống, bổ một kiếm về phía đỉnh đầu của Từ Hiền.
Kiếm thế của nàng như sơn hà cẩm tú, huy hoàng lộng lẫy, khiến Từ Hiền dù muốn tránh cũng không biết phải tránh đi đâu, chỉ trong vài nhịp thở mà mồ hôi đổ ra như suối, nếu không phải đang mặc bảo y thì e rằng đã ướt đẫm toàn thân.
Vũ Phượng Phi Hoàng~
Kiếm Ảnh Huyền Sương…
Sơn Hà Điểm Thanh Thương!