“Con sao vậy? Hôm nay đi ra ngoài chơi không vui à? Cậu chàng hôm nay có ổn không? Nếu con không ưng, mẹ sẽ tìm mối khác.”
Không nhắc đến thì thôi, nhắc đến chuyện này chị ta lại thấy bực mình. Hạ giá tới gặp mặt tên đàn ông kém về mọi mặt như vậy, mà lại bị hắn cho leo cây, lại còn bị nhạo báng. Chị ta đâu có phải lâm vào loại tình cảnh như vậy bao giờ.
“Đừng nói nữa, cũng không cần tìm mối khác gì nữa. Con đâu có ế đến mức phải bán tống bán tháo đi như vậy.”
Trong mắt bà Vân, chuyện giữa chị ta và Lục Huy Hoàng, gần như tuyệt đối không cần bàn nữa. Nhưng bà sợ chị ta vẫn nhớ mãi hắn không quên, nên mới nhiệt tình muốn giới thiệu cho chị ta làm quen với người khác.
Có điều nếu chị ta không muốn thì thôi. Con gái cưng của nhà họ Tô, đi đâu chẳng dễ dàng lấy được chồng.
“Con không muốn thì thôi, đại tiểu thư của nhà họ Tô như con, đương nhiên là nhìn đám đàn ông thô tục đó liền chướng mắt rồi. Con cứ yên tâm đi, nhà họ Tô lúc nào cùng là hậu thuẫn cho con.”
Cả ngày mới nghe được một lời dễ nghe đôi chút. Chị ta bấy giờ mới mỉm cười, ngồi xuống ghế.
“Vậy thì quyết định thế nhé, đừng có giới thiệu mấy tên chẳng ra gì cho con nữa. Muốn giới thiệu, ít ra cũng phải giới thiệu cấp bậc như Hoàng đổ lên.”
Bà biết ngay chị ta vẫn còn tư tưởng không an phận với Hoàng.
Nhưng hiện tại, cả giới thượng lưu có mấy ai so sánh được với hắn đâu, tuổi còn trẻ nhưng đã ngồi chung mâm với bậc cha chú, thậm chí còn được nể trọng hơn rất nhiều người đáng tuổi cha chú hắn. Bản thân hắn thực lực và thủ đoạn không thể khinh thường, gia tộc đứng sau hắn lại càng làm người ta không dám nhìn thẳng.
“Mà hôm nay không có ai ở bệnh viện với bố con à?”
Chị ta hơi nghi ngờ hỏi. Bà Vân lôi kéo tay chị ta đi vào bếp.
“Mẹ về hầm bát canh cho bố con, cũng sắp xong rồi. Đợi lát nữa rồi hai mẹ con cùng đi vào bệnh viện với bố con nhé.”
Chị ta đi theo mẹ kế vào phòng bếp, khoanh tay nhìn bà bận rộn chỉnh lửa bên này, nêm nếm bên kia, múc canh ra hộp giữ nhiệt, bọc gói cẩn thận. Hoàn toàn không có ý định giúp đỡ.
“Xong ngay đây. Con chờ sốt ruột rồi phải không? Chúng ta đi thôi.”
Đối xử với chị ta, bà thực sự là dốc hết tâm can, còn yêu thương hơn nhiều so với con ruột.
Ở nhà cũ nhà họ Lục, sau bữa tối, ai về phòng người nấy. Hoàng biết thân biết phận không mặt dày vào cùng phòng với Tâm, cũng vì hắn còn phải làm việc, sợ rằng sẽ làm phiền cô nghỉ ngơi.
Vùi đầu xử lý công việc, ngẩng mặt xem đồng hồ đã là gần chín giờ tối.
“Không biết cô ấy đang làm gì, giờ này thì chắc là chưa ngủ… Hay là mượn cớ đưa gì đó để vào phòng nhỉ? Giờ này… có thể rủ cô ấy đi xem phim.”
Trong đầu hắn xoay chuyển rất nhiều suy nghĩ, cuối cùng chốt lại bằng một kế hoạch nghe có vẻ khả thi.
Nghĩ là làm, hắn gập laptop lại, đúng dậy đi xuống bếp. Trên bếp có để một nồi canh nhỏ, là thói quen từ ngày ông nội vẫn còn, để cho ai đói lúc nửa đêm còn có thứ lót dạ. Hắn bật bếp lên, hâm nóng lại nồi canh, rồi múc ra bát, cầm thêm thìa đi lên gõ cửa phòng cô.
“Ai vậy?”
Cô hơi nghi hoặc, đã muộn thế này, ai lại đi gõ cửa bên ngoài phòng cô chứ. Nghi hoặc thì nghi hoặc, nhưng cô vẫn ra mở cửa.
“Anh đoán là em chưa ngủ, có thể đói bụng nên múc bát canh đem lên. Em uống một chút lót dạ đi.”
Canh gà nấu với gừng, gia vị nêm nếm vừa phải, vừa ngửi mùi đã thấy thèm ăn. Cô cũng không từ chối ý tốt của hắn, mở rộng cửa để hắn bưng bát canh đi vào trong phòng.
Dù sao đây vốn cũng là phòng của hắn.
“Cảm ơn anh, nếu không có việc gì thì tôi muốn nghỉ ngơi.”
Ý nói là anh đã đưa canh xong, đạt được mục đích, có thể lui xuống được rồi.
Nhưng đời nào hắn chịu dừng lại ở mục đích đơn giản như vậy. Đặt bát canh xuống bàn, hắn cười nói với cô.
“Thật ra đó chỉ là một nửa mục đích của anh thôi, một nửa con lại là, anh muốn mời em đi xem phim, bây giờ.”
Hắn vẫn luôn tiếc nuối vì hai người chưa từng được hẹn hò đúng nghĩa, thời gian gần đây đối mặt với mong muốn ly hôn của cô, hắn lại muốn dùng những thời khắc ngọt ngào để thuyết phục cô hồi tâm chuyển ý.
Thấy hắn có vẻ chân thành muốn mời mình đi xem phim, cô hơi lưỡng lự, hắn lại bồi thêm một câu.
“Bộ phim này có vẻ rất hay, anh xem review rồi. Không phải em vẫn luôn thích diễn viên này sao? Lâu rồi anh ta mới lại có phim chiếu rạp, chắc em cũng không muốn bỏ lỡ đâu chứ?”
Hắn đã nắm được rất nhiều lý do hữu dụng để thuyết phục cô rồi. Nhưng sau một hồi do dự, cô vẫn quyết định từ chối.
“Thôi, tôi không muốn đi. Phim có thể xem sau cũng được, hôm nay tôi mệt rồi, chỉ muốn lên giường nghỉ ngơi. Cảm ơn ý tốt của anh, nhưng để lúc khác đi.”
Để lúc khác, tức là không bao giờ nữa. Trong mắt hắn không giấu nổi sự thất vọng. Hắn đã phải cất công tìm hiểu về diễn viên mà cô yêu thích, trùng hợp lại đang có một bộ phim của anh ta đang chiếu rạp, bừng bừng khí thế đến mời cô đi hẹn hò, vậy mà lại nhận được lời từ chối.
Trong lúc hắn đang vừa khó xử vừa khó nghĩ đứng ở đó thì điện thoại trong túi áo vang lên thông báo có tin nhắn mới. Cô đứng ngay trước mặt hắn, liếc mắt một cái, không thể dễ dàng xem được nội dung tin nhắn, nhưng lại nhìn thấy sắc mặt hắn đen như đáy nồi.
“Gửi cho anh một vài hình ảnh thân mật của vợ yêu nhà anh với tên đàn ông khác này. Đừng nói với em là xem xong đám hình này, anh vẫn còn tin tưởng nó đấy nhé. Lục Huy Hoàng mà em biết chắc không phải là người đàn ông giơ đầu ra cho người khác tùy tiện cắm sừng thế đâu nhỉ?”
Đính kèm ngay bên dưới tin nhắn là một loạt hình ảnh khiến hắn chỉ muốn đập điện thoại.
Trong ảnh, cô đang rất thân thiết dựa vào một người đàn ông, hắn nhận ra người này và cả đứa nhỏ bên cạnh, là Sơn, người từng gặp ở thị trấn Thanh Hà.
Ảnh có rất nhiều, khu vui chơi, sân trượt băng, quán ăn, vừa nhìn đã thấy một nhà ba người hạnh phúc vui vẻ. Hắn hít sâu một hơi, bấm tắt màn hình điện thoại, định quay đi nhưng lại không nhịn được dò hỏi cô.
“Em có thể nói thật với anh một chuyện không?”
Cô nhíu mày, cô có thể nói dối hắn cái gì, tự nhiên lại thật với không thật gì ở đây? Có thể nói hay không, đương nhiên phụ thuộc vào việc hắn định nhắc tới chuyện gì.
“Chuyện gì?”
Hắn nhìn thẳng vào mắt cô, cố gắng tìm một tia cảm xúc không rõ ràng trong đôi mắt nâu quen thuộc.
“Hôm nay em đã đi đâu? Cả ngày hôm nay, từ lúc anh rời khỏi nhà, đến khi anh trở về.”
Cách dò hỏi của hắn hơi quá phận khiến cô nhíu mày càng sâu. Cô chẳng làm gì lén lén lút lút để phải giấu diếm, nhưng bất kì ai cũng sẽ khó chịu khi đột nhiên bị hỏi như vậy.
Huống hồ, quan hệ hiện tại giữa hai người hình như không mấy thích hợp với những lời này.
“Tôi đi đâu làm gì thì liên quan gì đến anh? Không phải là anh định quản cả chuyện tôi đi đâu làm gì gặp ai đấy chứ? Nhìn lại bản thân mình đi, anh của hiện tại làm gì có loại tư cách đó.”
Lúc này hắn mới sực tỉnh, nhận ra mình đã đi hơi quá giới hạn, liền vội vàng thu lại một chút.
“Anh chỉ là lo lắng cho em thôi. Vì hồi nãy em có nói là hôm nay gặp phải một số chuyện ngoài ý muốn, nên anh muốn biết hôm nay em đã đi đâu, làm gì, gặp những ai, để còn đề phòng.”
Hắn không biết, bây giờ hắn càng nói càng sai, càng nói càng chọc điên cô. Ý hắn là gì? Chẳng lẽ là ám chỉ bạn của cô tay chân không sạch sẽ, những người cô gặp mặt sẽ gây bất lợi cho cô.
“Ý anh là gì? Tôi ra ngoài chơi với bạn bè của tôi, anh không cần quản. Kể cả việc tôi có an toàn hay không, anh cũng không cần quản luôn. Theo như tôi thấy, rời xa anh mới là an toàn nhất. Nhanh chóng giải quyết xong thủ tục ly hôn, nhất định tôi sẽ chẳng còn gặp chuyện ngoài ý muốn gì nữa.”
Cô nói như vậy trong lúc bực tức, nhưng lại vô tình nói trúng chân tướng của sự thật. Những chuyện xấu mà cô gặp phải, xuất phát từ một tay Dương, chị ta chỉ muốn diệt trừ cô, để chiếm lấy vị trí bà chủ nhà họ Lục.
Nói theo một cách nào đó, rời khỏi hắn, cô sẽ an toàn.
Hắn thở dài, biết rằng mình lại vừa nói ra lời nào đó làm cô cảm thấy không vừa ý.
“Anh không có ý đó, chỉ là lo trước khỏi họa. Đương nhiên bạn của em không có vấn đề gì…”
Thật ra hắn rất nghi ngờ bạn của cô có vấn đề, người đàn ông trong ảnh. Không phải là sẽ gây bất lợi cho cô, mà sẽ là tình địch đáng gờm của hắn. Nhưng những lời này không nhất thiết phải nói cho cô biết, ngược lại giấu càng sâu càng tốt thì đúng hơn.
Cô hừ một tiếng:
“Anh không cần biện minh cho chính mình như vậy. Tôi cũng không quan tâm anh muốn lo cái gì. Bớt quản chuyện của tôi đi.”
Thái độ của hắn thay đổi là sau khi nhìn vào điện thoại, có dùng ngón chân để nghĩ cũng biết hồi nãy có người gửi cho hắn một thứ gì đó có vấn đề. Nhất định là nội dung chẳng hay ho gì, có liên quan đến cô.
Cô cũng lười quan tâm đến chuyện hắn nghĩ gì về cô, nhưng nghĩ xấu cho bạn bè cô thì tuyệt đối không cho phép.
“Anh thật sự không có ý đó, cũng không nghĩ rằng mình có thể quản được em. Chỉ là hồi nãy có người gửi ảnh tới cho anh, nội dung là em và người đàn ông khác, có lẽ nhằm mục đích ly gián chúng ta. Anh nhận được tin nhắn, nhớ tới chuyện ngoài ý muốn hôm nay em gặp phải, nên nghĩ rằng hai việc này có lẽ có gì đó liên quan đến nhau.”
Vậy đúng là hắn nhận được tin nhắn, sau đó bị tin nhắn ảnh hưởng, tìm cách dò hỏi cô.
Cô nhìn hắn, sắc mặt thoáng hòa hoãn ra một chút.
“Người gửi tin nhắn cho anh, là ai?”