Tại sao người đi ra ngoài lại là Tâm, người ngồi trong trại giam, đeo danh phạm nhân trên lưng lại là chị ta cơ chứ? Chị ta vốn dĩ chẳng cần sự thương hại của người đã cướp đi tất cả hạnh phúc mà chị ta đáng được hưởng.Dăm ba thứ đồ mà Tâm mang đến, chị ta không để vào mắt, cũng không cần.
Cái chị ta cần, chị ta sẽ tự giành lấy.
Nghĩ vậy, người vừa đi khỏi, chị ta lập tức ném đống đồ cô mang đến vào thùng rác.Tất cả những chuyện này đều là mày thiếu nợ tao.
Cứ chờ xem, rồi tao sẽ từ từ đòi lại mọi thứ từ tay mày, từ từ, đòi lại từng chút một.
Cứ chậm rãi tận hưởng những ngày tháng hạnh phúc cuối cùng đi.
Đợi tao ra ngoài rồi, mày nợ bao nhiêu sẽ phải trả cho bằng hết.Chị ta, cũng như tất cả mọi người xung quanh, đều cho rằng Tâm đã làm sai, cho rằng cô thiếu nợ chị ta quá nhiều, đến mức đem tất cả những gì cô đang có trả lại cho chị ta vẫn còn chưa đủ.
Hạnh phúc cô đang được hưởng, đáng ra là của chị ta, chồng của cô, địa vị của cô, công việc của cô, tất cả đều phải thuộc về chị ta.
Và đáng ra cô phải thay thế chị ta chịu án sáu năm tù giam mới phải.Người được chị ta “nhớ thương" lúc này đã rời khỏi trung tâm thương mại, đến đài phát thanh bắt đầu công việc.Không khí ở đài phát thanh vẫn không khác gì so với lúc trước, lời đồn về cô đã dần dần chìm xuống, nhường chỗ cho những câu chuyện khác nóng hơn, thú vị hơn.
Tin đồn thất thiệt vĩnh viễn là như vậy, khi có tin khác ra đời, sẽ chẳng còn ai nhai đi nhai lại tin cũ nữa.Ánh mắt khác thường của quần chúng dời đi khiến cô cảm thấy thoải mái hơn nhiều, không còn cảm giác đi đâu làm gì cũng có người nhìn chằm chằm như vài ngày trước.
Cuối cùng cũng có thể hoàn toàn tự nhiên thoải mái mà chú tâm vào công việc, bỏ qua soi mói, nhòm ngó.Thời gian trôi nhanh, chẳng mấy chốc chuyên mục tâm sự của cô đã kết thúc.
Cùng với tiếng nhạc hiệu kết thúc chương trình, cô tháo headphone, đứng lên ra khỏi phòng thu.
Chương trình hôm nay thành công một cách khá nhẹ nhàng, lượt nghe rất cao.Cô cười cười gật đầu chào đồng nghiệp, sau khi xếp gọn đám tài liệu trên bàn thì đi thẳng ra ngoài cửa đài phát thanh.Không gian yên ắng, thỉnh thoảng có một chiếc xe phóng vụt qua, để lại làn khói mờ mờ.
Ngay phía ngoài, chiếc Ferrari màu đen nhám nằm im lìm như chờ đợi ai đó.Vừa bước đến gần, cô đã thấy cửa xe bật mở từ bên trong.Khuôn mặt lạnh bằng không cảm xúc của Hoàng quay sang, hắn hất cằm bảo cô."Lên xe.
Đừng đứng đực ra đó, cản trở giao thông."Cô nuốt tiếng thở dài vào trong bụng, lên xe, đóng cửa.Chưa kịp ngồi vững đã thấy hắn vươn tay giúp cô thắt dây an toàn.
Ngơ ngác trước hành động khác lạ của hån, cô quay sang định nói gì đó, nhưng hẳn đã đạp ga, chiếc xe lao đi trong màn đêm yên tĩnh.
Cô chỉ nhìn thấy một bên mặt của người đang chăm chú lái xe, từ đó đến khi dừng xe trong garage biệt thự, hắn không nhìn cô, cũng không nói với cô câu nào nữa.Chiếc xe ổn định vững vàng dừng lại trong garage.
Hoàng không có ý định xuống xe, hẳn nhìn chằm chằm vào cô, theo tầm mắt, thì hẳn là nhìn chiếc vòng đeo trên cổ.
Hắn cười khẩy, mở miệng:"Giỏi, giỏi lắm.
Cô không coi tôi ra gì đến mức này rồi cơ à?"Thái độ lúc nọ lúc kia của hắn khiến cô chẳng hiểu ra làm sa.
Đột nhiên đúng giờ đưa đón, cô chưa kịp vui vẻ đã lại khó chịu buông vài câu giễu cợt.
Cô mỏi mệt quay đầu hỏi hắn."Ý anh là gì?"Hån luôn luôn như vậy, dùng những cách không hay để gián tiếp biểu đạt suy nghĩ thực sự của mình, khiến cô không hiểu nổi, cũng không làm sao thỏa mãn mong muốn của hẳn.Cô biết hắn khó chịu, nhưng nguyên nhân gây ra sự khó chịu đó thì hẳn lại giữ cho riêng mình.
Thành ra cô có muốn giải thích, cũng không biết phải bắt đầu từ đâu."Bao nhiêu lần như vậy rồi.
Nếu anh có gì khó chịu, có gì không vừa ý, sao không nói thẳng ra với tôi? Anh cứ mở miệng là châm chọc, là chế trách, nhưng chẳng bao giờ chịu hiểu cho tôi cả."Giống như vừa nghe được một câu chuyện cười quái lạ nhất thế giới, một bên khóe miệng hẳn hơi nhếch lên, rồi lại ngay lập tức hạ xuống.
Hắn nghiêng người, cầm lấy mặt dây chuyền trên cổ cô, không ngừng lật đi lật lại."Đã đeo vòng cổ do nhân tình tặng, còn muốn thằng chồng bỏ đi như tôi hiểu được cái gì nữa?"Thì ra vẫn là vấn đề này.
Chỉ một chiếc vòng cổ đơn giản do người khác tặng, mà hết lần này tới lần khác hắn mang ra để chế giễu, nghi ngờ.
Vậy còn hẳn thì sao? Hắn chê trách cô nhưng lại không chịu xem lại bản thân mình.
Nếu hắn đã qua đêm với Dương, thì chuyện cô nhận quà tặng của ai, đâu đến phiên hắn xen vào chứ."Đó là việc của tôi, không liên quan gì đến anh."Đôi mắt hắn nhìn cô, sự giận dữ dường như sắp tràn cả ra ngoài.
Hắn thả mặt dây vòng cổ khỏi tay, thân thể áp sát.
Cô bị nhốt giữa thân thể của người đàn ông trưởng thành và đệm ghế xe, sắp thở không nổi.
Hồi lâu sau mới nghe hắn nói:"Chuyện của cô không liên quan gì đến tôi, vậy cô còn mang danh vợ của tôi làm cái gì nữa?"Cô cụp mắt xuống, không muốn nhìn đôi mắt đỏ ngầu đáng sợ của người đàn ông trước mặt.
Cố lấy dũng khí, cô chất vấn ngược lại."Nếu anh đã quản chuyện của tôi rồi, vậy có phải chuyện của anh tôi cũng có thể nói không? Anh trả lời tôi đi, đêm qua anh ở đâu?"Thường ngày hắn ít khi về nhà, nhưng cô cũng chưa từng hỏi đến chuyện hắn đã đi đâu, làm gì, với ai.
Hoặc cô không hề quan tâm đến chuyện đó.
Nhưng hôm nay, cô lại hỏi, hắn không khỏi suy nghĩ xem cô đã nghe được tin gì hay chưa.
Chuyện đêm qua, nếu nói ra chắc chắn sẽ khiến cô hiểu lầm."Anh đã ở lại qua đêm với chị Dương đúng không?"Câu hỏi tiếp theo khẳng định suy đoán của hắn.
Nhất định cô đã nghe thông tin từ đâu đó, rằng đêm qua hắn ở lại với Dương qua đêm.
Tất nhiên, hắn chưa đi quá giới hạn, nhưng lười phải giải thích, hắn chỉ gật đầu thừa nhận với cô."Đúng vậy."Đến một lời nói dối, hay một lời giải thích vớ vẩn, hắn cũng không muốn nói cho cô.
Vậy là Dương nói đúng, điều mà từ sáng tới giờ cô luôn luôn suy nghĩ, luôn luôn lo sợ là sự thật, đối với hắn lại đơn giản tới mức gần như chuyện hiển nhiên phải thế.
Một giây trước còn chất vấn cô đeo dây chuyền người khác tặng, một giây sau đã thản nhiên thừa nhận qua đêm với Dương.Cô nên khen tố chất tâm lý của hắn thật đáng ngạc nhiên, hay cảm thán, quả nhiên, trong lòng hắn, Dương chưa từng là "người khác"?Có lẽ hắn nghĩ rằng ở bên cô mới là kì quái, còn làm chuyện thân mật với Dương là lẽ đương nhiên, nhỉ? Dù sao, vốn dĩ hai người đó mới là một đôi, còn cô là kẻ thứ ba xen vào.
Trong đầu cô vô thức hiện lên nụ cười ngượng ngùng của Dương khi chị ta nhắc đến chuyện đêm qua.
Đúng là nên tự giễu cợt bản thân, khi không nhìn rõ sự thật vào lúc đó, còn cố chấp hỏi thẳng hắn, để đến khi nhận được câu trả lời, lại chẳng biết phải làm sao."Xuống xe."Cửa xe bật mở, tiếng gọi của hắn khiến cô giật mình.
Không biết hắn đã xuống xe từ lúc nào, đã kịp vòng sang mở cửa xe cạnh ghế phó lái."Cô còn định ngồi đấy đến bao giờ? Hay định ngủ trong đó luôn?"Dòng suy nghĩ đang rối rắm bị cắt ngang, giống như cầm một con dao chặt qua cuộn len đang rối.
Ít ra, cũng giúp cô tạm thời quên đi những chuyện đang nghĩ ngợi, cầm lấy túi xách xuống khỏi xe.Hắn đợi cô bước xuống rồi mới đẩy “rầm" một cái, cửa xe đóng lại.
Cô mới đi được hai bước giật mình quay lại nhìn hắn.Lại thấy hắn không nói lời nào, xỏ tay vào túi quần, lướt qua cô đi vào nhà.
Ánh đèn vàng vọt chiếu xuống khiến dáng người cao lớn của hắn càng như kéo dài ra.Ngừng việc tiếp tục xoắn xuýt, cô bước nhanh theo hắn, giày cao gót bước nhanh trên nền gạch phát ra từng tiếng cộp cộp có quy luật.
Hai chiếc bóng đổ dài xuống, một trước một sau, một dài một ngắn, vừa nhìn thì thấy vô cùng xứng đôi.Về phòng, hắn mở tủ lấy quần áo rồi đi ra ngoài, có lẽ là đi tắm ở một phòng khác.
Tự động hiểu hành vi của hắn là có ý nhường mình, cô ôm quần áo bước vào phòng tắm.
Nhanh chóng tắm rửa xong, mặc đồ ra ngoài, gần như cùng lúc nhìn thấy hắn mở cửa phòng đi vào."Cô làm cái gì vậy?"Cô cúi đầu nhìn, áo choàng tắm, dép lê trong nhà, không phải đã quá rõ ràng sao? Hắn còn hỏi làm gì không biết nữa."Tôi đi tắm, còn anh thì sao?"Thật muốn tự tát vài cái lên mặt vì câu hỏi thiếu muối của mình.
Hắn cầm quần áo ra khỏi phòng, lúc quay lại trên người không còn mặc bộ đồ trước đó, mái tóc hơi ẩm ướt như vừa mới sấy qua.
Vừa nhìn là biết vừa tắm xong.Không trả lời câu hỏi của cô, hắn gật đầu, bước nhanh về phía tủ đầu giường, kéo ngăn kéo ra."Cô để thuốc tránh thai ở đâu?"Một lần nữa cô lại chẳng hiểu nổi hắn có ý gì mà đột nhiên hỏi đến thuốc tránh thai.
Cô tiến đến gần hắn, nhìn vào ngăn kéo trống rỗng."Bình thường vẫn để ở đó, chắc hết rồi."Hån lại lần nữa nhìn cô gật gật đầu, mở miệng, ngữ điệu không nhanh không chậm, giọng nói rất dễ nghe, nhưng lại nói ra một câu khiến cô giật mình."Không cần uống thuốc tránh thai nữa, tôi muốn cô sinh con cho tôi."Hai người dùng chung một loại sữa tắm.
Giờ phút này, hương sữa tắm trên hai thân thể như hòa quyện vào nhau, phiêu tán trong không khí, khiến người ta bất tri bất giác đỏ mặt..