“Tôi chưa từng cảm nhận được tình yêu của anh dành cho tôi, cứ mỗi lần dặn lòng mình thử tin tưởng anh, niềm tin vừa mới nhen nhóm lên một chút lại bị chính anh dập tắt. Tôi không có dũng khí để đến gần anh cố gắng tìm kiếm thứ mà anh gọi là tình yêu đó.”
Không biết phải làm thế nào mới khiến cô tin tưởng, hắn cầm lấy điện thoại, gọi cho Dương. Rất nhanh, chị ta đã nghe máy.
“Alo, sao lại gọi cho em thế này? Không phải bận rộn dỗ dành em gái của em à?”
Nghe thấy giọng chị ta thản nhiên như không có chuyện gì, hắn cắn răng, bực bội không có chỗ phát tiết. Chỉ đành cố gắng giữ bình tĩnh hết sức có thể, hỏi:
“Đó là chuyện của anh, không liên quan gì đến em. Tại sao hồi nãy em lại gửi tin nhắn như vậy cho anh? Anh đã nói rất nhiều lần với em rồi, giữa chúng ta không còn gì nữa cả, tại sao em vẫn cố chấp như vậy?”
Chị ta có chút không kiên nhẫn ngắt lời hắn.
“Em gửi cho vui, trêu đùa anh chút thôi. Nói như vậy là được rồi chứ gì? Vậy nha, em đang có chút việc bận. Bye bye, nói chuyện sau.”
Đây chính là điển hình của loại người không hề chịu trách nhiệm với lời nói của mình. Chị ta gửi một tin nhắn sai sự thật, phá hoại chuyện tốt sắp thành của người khác, sau đó khi bị hỏi tội lại thản nhiên như không.
Bên kia, sau khi Dương cúp máy, Yến quay sang nhíu mày.
“Cậu nói như vậy không sợ anh ấy sẽ tức giận à? Nhỡ anh ấy làm gì cậu thì sao?”
Đáp lại cô ta là điệu cười nửa miệng của Dương.
“Tớ hiểu tính của anh ấy, có thể sẽ tức giận, nhưng anh ấy rất nhanh quên. Sớm muộn gì anh ấy cũng nhớ lại những chuyện ngày trước giữa chúng tớ, sau đó bỏ qua chuyện ngày hôm nay thôi.”
Thấy chị ta trả lời có vẻ chắc chắn, Yến cũng không nói gì nữa. Thật ra trong lòng cô ta mong bạn thân của mình làm càng quá đáng càng tốt, tốt nhất là khiến cho Hoàng không nhịn được ra tay xử lý chị ta luôn.
Như vậy cô ta mới có cơ hội.
Hiển nhiên câu trả lời cho có lệ của chị ta càng khiến hiểu lầm giữa Tâm và Hoàng sâu hơn. Hắn có khổ cũng không nói nổi, còn cô lại càng không thể tin tưởng được đó đều là chị ta dựng chuyện nói linh tinh.
“Anh còn gì để nói nữa không? Cố chấp muốn gọi đi, nhưng đến khi gọi đi đối phương lại không phối hợp diễn trò.”
Hắn vội vàng cầm lấy tay cô, nói:
“Tin tưởng anh một lần thôi, xin em đấy. Coi như anh cầu xin em. Anh chỉ yêu một mình em thôi, tuyệt đối không hề có tình cảm gì vượt qua giới hạn với bất kì người nào khác, kể cả Dương. Nếu nói dối em, anh ra đường sẽ bị sét đanh chết.”
Cô cười khẩy:
“Anh thề độc như vậy, không sợ ra đường thật sự bị sét đánh à?”
Đùa đấy à? Cô còn chưa ngu ngốc đến nỗi bị thuyết phục bởi một hai lời thề độc. Lần này cho dù hắn nói thế nào, cô cũng quyết không dễ dàng tin tưởng nữa, tin tưởng hắn luôn luôn là sai lầm của cuộc đời cô.
“Em muốn anh làm thế nào thì em mới chịu tin tưởng rằng anh thật lòng yêu em?”
Cô rút tay ra khỏi tay hắn, trả lời:
“Không làm thế nào cả. Anh có yêu tôi hay không tôi cũng chẳng quan tâm. Dù sao tôi cũng không cần tình cảm của anh, bởi vì tôi đã dành tình cảm cho người khác rồi.”
Hắn thật sự không ngờ tới cô lại đáp trả bằng một câu như vậy. Thích người khác rồi là sao? Tức là tất cả những gì hắn làm đều là vô nghĩa, kể cả cố ý lấy lòng cô, giải thích, rủ cô đi hẹn hò… tất cả đều vô nghĩa.
Nhưng nghĩ lại, phản ứng của cô không thể nào là giả được. Hắn vẫn nửa tin nửa ngờ đối với chuyện cô nói rằng cô thích người khác, vì hôm nay khi đi xem phim cùng nhau, trông biểu hiện của cô không giống không hề có tình cảm gì với hắn.
“Em nói gì cơ? Em không thể thích người khác được.”
Hắn tuyệt đối không tin tưởng.
Cô đứng dậy khỏi ghế.
“Anh tin hay không thì tùy, tôi thật sự đã dành tình cảm cho người khác. Nên anh và chị ấy như thế nào tôi thật sự không có hứng thú tìm hiểu. Hai người yêu nhau cũng tốt, không yêu nhau cũng tốt, đến bên nhau cũng tốt, mà ghét bỏ nhau cũng chẳng sao, đều không phải việc mà tôi quan tâm. Tôi chỉ quan tâm duy nhất một vấn đề, là anh ấy có yêu tôi hay không thôi. Còn anh, tình yêu cua anh là cái gì chứ?”
Lúc này hắn mới cảm thấy đau lòng. Biết đâu… cô thật sự thích người khác thì sao?
Nhớ tới những bức ảnh mà Dương gửi đến ngày hôm qua, không phải lần đầu tiên hắn nhìn thấy cặp bố con đó xuất hiện bên cạnh cô. Cô ở trong ảnh cười tươi như vậy, vui vẻ như vậy, người đàn ông ở trong ảnh quan tâm đến cô như vậy.
“Là hắn phải không? Là tên bác sĩ đó, người đã đi chơi với em cả một ngày hôm qua?”
Hắn hỏi cô, nhưng ngữ điệu lại là khẳng định. Như đã nói, hắn từng nhìn thấy cặp bố con đó xuất hiện bên cạnh cô không chỉ một lần. Ánh mắt đứa nhỏ nhìn cô hết sức thân thiết, còn ánh mắt của bố nó nhìn cô, lại có chưa tình cảm quyến luyến không rời.
Hắn làm sao có thể nhìn nhầm được.
Cô không thừa nhận, cũng không phản bác, chỉ mất tự nhiên liếc sang một bên.
“Không phải việc của anh. Nếu tôi nói cho anh biết anh ấy là ai, tôi cũng chẳng dám khẳng định anh sẽ không gây bất lợi cho anh ấy.”
Thật ra vì cô không muốn kéo người khác xuống nước, vì một cái cớ cô tùy tiện lấy ra mà để một người bạn tốt bị hắn nhằm vào, không đáng.
Nhưng thái độ này của cô vào mắt hắn lại có vẻ giống như bị hắn nói trúng tim đen nên muốn bảo vệ người tình.
“Anh có gì kém hơn hắn đâu chứ? Em nói đi, hắn có gì mà anh không có, anh sẽ sửa. Anh có thể sửa tất cả mọi tật xấu của mình, chỉ cần em tin tưởng anh, ở bên cạnh anh một lần nữa. Cái gì anh cũng có thể sửa được.”
Hắn đã yêu cô đến phát điện, chỉ cần cô muốn, hắn có thể làm mọi thứ.
Cô lắc đầu, cười nhạt.
“Đến bây giờ anh vẫn chưa chịu hiểu, thứ tôi muốn chưa bao giờ là một lời “cái gì cũng có thể sửa được” của anh. Tôi muốn, là một người bầu bạn với tôi, yêu thương tôi, trân trọng tôi, ngoài tôi ra không hề có người khác. Tất cả những cái này anh đều không làm được, nhưng anh ấy thì có. Quan trọng là anh ấy cho tôi cảm giác an toàn, ở bên cạnh anh ấy, tôi sẽ không bao giờ phải lo được lo mất.”
Khi cô nhắc tới người đàn ông trong mộng của mình, nét cười nhạt nhẽo bên khóe môi đã chuyển thành nụ cười nhẹ nhàng, nhìn qua quả thực rất giống một cô gái nhỏ đang sống trong tình yêu.
Nói nói, suýt nữa cô cũng bị chính mình thuyết phục, tưởng rằng mình thật sự có một người yêu trong mơ như vậy.
“Tất cả những điểm đó, nếu em muốn anh đều có thể thỏa mãn em được…”
Ngắt lời hắn, cô lắc đầu:
“Kể cả như vậy cũng không được. Vì anh là anh, không phải là anh ấy. Trái tim của tôi hiện tại chỉ chấp nhận một mình anh ấy mà thôi.”
Một tuyên ngôn tình yêu cảm động biết bao nhiêu, nếu như đối tượng là hắn, thì hắn sẽ cảm thấy lâng lâng hạnh phúc. Nhưng đáng tiếc, người đang đứng trước mặt hắn lại đang bày tỏ tình cảm dành cho người khác.
Hắn cảm thấy trong lòng đau đớn, những lời cô nói ra dường như không còn là lời nói đơn thuần mà là từng nhát dao đâm thẳng vào trái tim của hắn. Từng nhịp từng nhịp đập, lưỡi dao ấy đều nhẹ nhàng cứa vào trái tim. Cả động tác hít thở cũng khiến lồng ngực đau nhói.
Dường như hắn không còn điều khiển nổi bản thân mình. Ý thức của hắn đang lơ lửng, nhìn thấy chính mình ép chặt cô vào tường, giọng khàn khàn:
“Nhất định phải như vậy sao?”
Hắn nhìn thấy cô gật đầu khẳng định.
“Nhất định.”
Sau đó, hắn còn nhìn thấy mình như phát điên bật khóc trước mặt cô, như phát điên hỏi cô hết lần này đến lần khác:
“Tại sao lại như vậy? Em nói đi, là giả đúng không? Tất cả những lời em nói nãy giờ đều là giả, không có gã đàn ông nào hết, thật ra trong lòng em chỉ yêu anh thôi, đúng không? Làm sao em có thể yêu người khác được chứ. Nếu em thực sự yêu người khác… thì anh phải làm sao…”
Hắn từng nghĩ tới rất nhiều khả năng, rất nhiều cách để theo đuổi lại cô. Chỉ chưa từng nghĩ tới khả năng cô có thể dành tình cảm cho người khác. Thật không biết nên nói rằng hắn quá tự tin hay quá ngây thơ.
Những lời hắn nói đều là sự thật. Cô yêu hắn, thậm chí đến bây giờ vẫn còn yêu hắn, gã đàn ông trong mơ nào đó, đúng là cô chỉ tùy tiện bịa ra để lừa gạt hắn mà thôi.
Nhưng cô tuyệt đối không thừa nhận.
“Anh nói mấy lời vớ vẩn gì vậy? Có lừa mình dối người thêm nữa cũng chẳng giải quyết được vấn đề, càng không thay đổi được sự thật. Sự thật là tôi không hề yêu anh, vậy thôi.”
Giống như một con rối gỗ bị đứt dây, một con rô bốt đồ chơi bị hỏng điều khiển, hắn cảm thấy mọi khớp xương của mình đều rệu rã, cả người từ trên xuống dưới đều không còn hoạt động.
Hắn buông cô ra, gật đầu, không biết là tự nói với mình hay đang nói với cô.
“Được, được lắm, em đã nói như vậy rồi, làm sao anh còn có thể nghi ngờ được nữa. Em nghỉ ngơi đi, anh lên phòng trước.”
Đợi hắn đi rồi, cô mới một mình ngồi thụp xuống ghế sofa. Đối mặt với người mình yêu, với cảm xúc mãnh liệt như muốn nuốt chửng mọi thứ của hắn mà tỏ ra thản nhiên nói dối, cô không ngờ mình lại có thể làm một việc như vậy.
Việc này cũng khiến cô mất rất nhiều sức lực. Nên lúc này cô chỉ có thể ngồi yên ở đó, cả thân thể lẫn đầu óc đều vô cùng mệt mỏi.
Dường như các tế bào não của cô đã muốn chết đi, cô không muốn suy nghĩ điều gì nữa.
Đột nhiên, chuông điện thoại reo vang, là đầu sỏ gây ra mọi chuyện, người “chị gái tốt” của cô. Cô mím môi nhìn chằm chằm cái tên hiện lên trên màn hình điện thoại.
“Xem xem chị ta lại định giở trò gì nữa.”
Dù sao cô cũng chẳng còn gì để mất, nghe thêm một cuộc điện thoại của chị ta cũng chẳng sao.
“Alo.”
Đầu dây bên kia, có vẻ như tâm trạng của Dương rất tốt, chị ta cười khúc khích, nói với cô:
“Hỏa khí có vẻ lớn quá nha. Lại ai không có mắt chọc phải phu nhân nhà họ Lục vậy? Lỡ như để phu nhân không vui, lại thổi gió bên gối, để chồng diệt trừ chướng ngại vật thì chết.”
Lời nói ra vừa châm chọc vừa chế giễu, kết hợp với tin nhắn và cuộc điện thoại ban nãy, rõ ràng là đang cười vào mặt cô.