Tuy nhiên, người trong cuộc có những lý lẽ riêng của họ.
Có thể cô là người ngoài nhìn vào, lại nghiêng về chị em thân thiết của mình, sẽ.."Cô chưa nói hết đã bị Lan ngắt lời:"Thanh Tâm à, cô không hiểu được cảm xúc của tôi đâu.Có những chuyện, phải trực tiếp trải qua rồi mới hiểu được.
Kẻ thứ ba này vô cùng trơ trẽn, đã xen vào tình cảm của người khác rồi còn ra vẻ đạo đức.
Lúc nào cũng như cô ta đang chiếm lý vậy.
Cô nói xem, đã biết người ta là đàn ông có chủ rồi, nhưng vẫn nhân lúc sơ hở để chen một chân vào, không phải kẻ thứ ba thì là gì? Lại còn dùng thủ đoạn để người đàn ông kia phải cưới cô ta...!Tôi chưa thấy ai ghê tởm như vậy.
À, nói mới nhớ, cô ta cũng giống như cô Thanh Tâm, công việc chính là lắng nghe tâm sự, khuyên bảo người khác đấy.
Đúng là miệng nói đầy đạo lý nhưng nhân cách thì như giẻ rách."Bàn tay Tâm vô thức siết chặt thân cốc trà.
Bị một kẻ không liên quan chế giễu như vậy, đổi lại là ai cũng sẽ tức giận thôi.
Cô liền cứng rắn lên tiếng đáp trả:"Hiện tại, bạn đang đứng trên lập trường đạo đức cá nhân để xem xét vấn đề.
Trên thực tế, chuyện này từ đầu đến cuối đều là bạn thấy vậy và bạn nghĩ vậy, chứ chưa chắc đã là sự thật.
Bạn chưa tìm hiểu rõ ràng sự thật đã vội vàng kết tội và không ngừng nhục mạ người khác.
Đó không phải là việc mà một người văn minh, lịch sự nên làm.
Thêm nữa, bạn chỉ là người ngoài cuộc.
Giống như uống nước, ấm lạnh tự biết, chuyện tình cảm giữa ba người họ, không phải do bạn phán định đúng sai.
Suy cho cùng, bạn chỉ là người ngoài, không có tư cách xen vào chuyện riêng của họ.
Tôi nghĩ bạn nên xem xét lại sự việc, suy nghĩ thấu đáo hơn, và ít nhất là đừng nhục mạ người khác như vậy."Lan thấy cô đáp trả lại mạnh mẽ như vậy thì định lớn tiếng cãi cọ, nhưng vừa nói “Cô." đã nghe thấy một tiếng “Hừ" lạnh lùng từ người đàn ông bên cạnh.
Lúc bấy giờ cô ta mới nhớ ra bản thân đang không ở một mình, mà còn có một người khác nữa.
Thấy thái độ của Hoàng giống như sắp nổi bão đến nơi, cô ta sợ hãi cúp ngang điện thoại.Hoàng với tay tắt radio.
Đàn bà cãi cọ, thật sự quá phiền.Một phần là vì thế, phần khác, là vì hắn không muốn nghe thấy giọng nói của Tâm nữa.
Để xua đi sự bực bội vô cớ, hắn kéo Lan về phía mình, lần nữa gặm cắn cần cổ trắng nõn và xương quai xanh xinh đẹp.Lan cúp điện thoại khiến Tâm âm thầm thở dài, cô đã nghe thấy tiếng hừ rõ ràng là của đàn ông phát ra từ phía bên kia đầu dây.
Cô còn biết, đó là Hoàng.
Nói ra thì thật đáng chê cười, cô là vợ hắn, nhưng âm thanh của hắn mà cô quen thuộc nhất lại là tiếng “Hừ" như âm thanh truyền vào màng nhĩ cô ban nãy.Sau khi nói xong lời kết, cô vội vàng rời khỏi phòng thu, chạy vào nhà vệ sinh.
Vốc một vốc nước lạnh hất lên mặt, cô lắc đầu, cố gắng duy trì sự tỉnh táo lúc này.
Phải, cô đã cứng rắn đáp trả những lời chế giễu, nếu chỉ nhìn sự việc hôm nay, có lẽ là cô thẳng rồi.Nhưng thực tế thì sao? Đâu có đơn giản như vậy.
Chẳng phải cô ta đã nói ra những điều mà bấy lâu nay cô tự lừa mình dối người, trốn tránh không nghĩ đến hay sao? Cô mang danh nghĩa là vợ của Hoàng, người vợ được cưới hỏi đàng hoàng, được gia đình hắn công nhận.
Nhưng cô cũng chỉ là kẻ thế thân.
Vì cứu lấy cơ nghiệp của cha ông mà nhận lời gả cho anh rể tương lai.
Điểm khởi đầu của hai người đã là sai trái.
Nên ngay từ lúc đặt bút kí vào giấy đăng kí kết hôn, cô đã biết mình không có tư cách đòi hỏi bất kì sự yêu thương và tôn trọng nào từ phía người đàn ông ấy.Sau này, khi chị gái quay lại, cô sẽ lui một bước về phía sau, trả chồng cho chị.
Hạnh phúc đi trộm được vốn chẳng thể vững bền, huống hồ, cả cô và anh ta trong cuộc hôn nhân này đều không hạnh phúc.Quay lại bàn làm việc dọn dẹp đồ để chuẩn bị ra về, cô mở kẹp tài liệu ra, định cất kịch bản vừa dùng xong thì chợt thấy tờ đơn ly hôn ở ngay trên cùng đám tài liệu.
Chậc lưỡi một cái, cô lắc đầu.
Đãng trí thật, sao lại đặt ngay trên đầu thế này.
May mà để trên bàn làm việc cá nhân nên không ai đụng tới.
Nếu không, không biết người ta sẽ nghĩ gì khi chứng kiến trò cười này đây.Là phát thanh viên nổi tiếng, có chuyên mục riêng ở đài, được gả vào nhà giàu, cuộc sống vui vẻ không lo cơm áo, trước giờ cô vẫn luôn được coi là người thắng cuộc trong nhân sinh.Cả công việc lẫn gia đình đều khiến người ta ngưỡng mộ.
Cô không dám tưởng tượng, nếu đồng nghiệp ở đài biết chuyện, thì họ sẽ nhìn cô với ánh mắt thế nào.
Ái ngại, đồng tình, thương hại, hay trêu cợt, nhạo báng?"Chị Thanh Tâm chưa về ạ?"Cô bé kĩ thuật viên ló đầu vào cửa, cười cười với cô.
Ở đài phát thanh này, hầu hết mọi người đều muốn giữ quan hệ hòa hợp với cô.
Người vừa xinh đẹp vừa giỏi giang, lại có hậu thuẫn như vậy, sớm muộn gì chẳng có chỗ đứng vững chắc trong ngành.
Làm quen trước không thiệt.Cô ngước mắt lên, mỉm cười nhìn cô bé:"Ừ, chị đang dọn dẹp nốt đồ đạc rồi về ngay đây.
Em cũng chưa về à?"Cô bé nhìn quanh một vòng rồi lắc đầu."Đạo diễn, biên tập về trước rồi, em ở lại tắt thiết bị với đóng cửa sổ, đang chuẩn bị về thì thấy trong này sáng đèn nên vào xem sao.
Không ngờ lại thấy chị.
May mà có chị ấy, không thì em sợ chết mất, mấy lần ở lại đài một mình mà em chẳng dám đi ra, toàn chạy thôi."Bật cười vì sự ngây ngô của cô bé, Tâm đứng dậy, một lần nữa xếp gọn đám tài liệu trên bàn, rồi xách túi đi ra."Đi nào, hai chị em mình cũng về thôi, muộn rồi."Cô bé “Vâng" một tiếng rồi xốc xốc ba lô trên vai, chạy theo cô ra ngoài, không quên tắt điện và đóng cửa cẩn thận.
Ra đến cổng đài phát thanh, cô bé vẫy tay."Em về trước đây chị, bạn trai em đợi ở bên kia rồi.
Em bảo không cần nhưng chắc biết em sợ nên hôm nào cũng đến đón.Hì, chồng chị có vẻ bận nhỉ, em chẳng bao giờ thấy anh ấy đến đón chị cả."Người nói vô tâm, người nghe lại thấy có chút mất mát trong lòng.
Cô gật đầu ừ cho qua chuyện, nhưng lại thầm tự giễu.
Chồng cô à, anh ta còn đang đợi cô kí vào đơn ly hôn giải thoát cho anh ta kia kìa, đâu có rảnh rỗi mà đến tận đây đón cô tan làm chứ.Cô bé kĩ thuật viên cũng không nhận ra sự khác thường từ thái độ gượng gạo của cô, chỉ cho rằng cô không muốn kể quá nhiều về chồng.
Người giàu mà, họ không thích soi mói đời tư.Cô bé chậc lưỡi một tiếng, lần nữa vẫy vẫy tay, rồi chạy thật nhanh về phía bạn trai đang đợi.Không biết hai người nói gì với nhau, cậu bạn trai cưng chiều xoa đầu, đội mũ bảo hiểm cho bạn gái.
Cô bé trèo lên yên sau của chiếc xe máy cũ, ôm eo bạn trai.
Chẳng mấy chốc, ánh đèn vàng vọt của chiếc xe đã bị màn đêm nuốt chửng.Tâm lắc đầu cười một tiếng, không biết đang cười tuổi trẻ hay cười chính bản thân mình.
Cô lững thững bước từng bước về phía bãi đỗ xe.Mười một giờ đêm, cả thành phố đang chìm trong tĩnh lặng.Ánh đèn đường leo lét, và những con người đang vội vàng tìm về với tổ ấm bình yên.
Chỉ có những ai có người chờ đợi sau cánh cửa căn nhà ấm, mới cần phải vội trở về.
Còn cô, có, cũng như không.
Công việc, tình yêu, gia đình...!tất cả đều là gánh nặng đè trên đôi vai mảnh mai của cô gái trẻ.Trở về, cũng chỉ có mình cô, với ngôi biệt thự rộng lớn không chút hơi người.
Đi không ai hỏi, về không ai trông.
Cũng có lúc, cô khát khao thứ hạnh phúc bình dị và an nhiên như những cô gái khác, hai vợ chồng cùng cố gắng, cùng làm việc, cùng xây đắp gia đình.
Nhưng chỉ trong giây lát thôi.
Vì cô cần sống cho hiện thực, hơn là mơ ước một thứ gì đó xa vời.Rồi chị gái cô sẽ trở về.
Chỉ cần như vậy, cô sẽ tự nguyện rút lui, đi thật xa, không để sự tồn tại của mình khiến chị nhớ đến những sai lầm trong quá khứ.
Tất cả những chuyện hôm qua, hôm nay, rồi sẽ qua hết vào ngày mai.
Chị gái sẽ sống hạnh phúc, với người đàn ông dành cho chị tất cả yêu thương, như vậy là quá đủ.Còn cô, đau lòng, xót xa, tội lỗi..
hay tất cả những cảm xúc hỗn độn không thể gọi tên suốt bấy lâu nay dai dẳng đeo bám, cô sẽ từ từ hòa tan, từ từ gột rửa.
Một ngày, hai ngày, hay một năm, hai năm, mười năm nữa, rồi cô sẽ tìm được hạnh phúc thuộc về chính bản thân mình, sẽ không phải sống nương nhờ vào những gì trộm được từ người khác nữa.Đường từ đài phát thanh về biệt thự có chút xa, gần như đi cả nửa vòng thành phố.
Hai người kết hôn quá vội vàng, lại là cuộc hôn nhân mà người chồng không coi trọng, nên nhà tân hôn cũng chọn bừa trong số bất động sản đứng tên hắn.
Chọn một ngôi biệt thự vừa lớn, vừa đẹp, vừa sang trọng khí phái, và hiển nhiên, không gần trung tâm thành phố.Sau khi kết hôn, số ngày Hoàng sống trong biệt thự có thể đếm được trên đầu ngón tay, chỉ có cô vẫn ngày ngày đi đi về về.
Mỗi lần đi làm là một lần lái xe hóng gió, ngắm cảnh toàn thành phố.Cô với tay tắt âm thanh, tiếng nhạc du dương trong xe im bặt.
Đã về gần đến nhà rồi.Lái xe tiến về phía garage, cô thấy có gì đó không giống thường ngày.
Chiếc Ferrari đen nhám chễm chệ chiếm lấy một góc garage.
À, người đàn ông vắng mặt cả tháng nay lại nhớ ra mình có một căn nhà cơ đấy..