Chương 2.2
Editor: Miklinh
Lần này đi hơn nửa ngày, gần đến hoàng hôn mới vào một thôn trang, từng mảnh ruộng khô vàng, người đi lại nhìn thấy nam hài liền trốn như trốn ôn dịch, mặt mũi kinh ngạc, không ngớt chỉ trỏ.
"Diệp gia không phải đã nói tên sao chổi đã chết bệnh rồi sao?"
"Ta nghe nói đã ném hắn trong khu rừng phương bắc rồi mà."
"Từ khi nhà bọn họ sinh ra con quái vật này, phiên thu hoạch của thôn chúng ta ngày càng không tốt, thật là nghiệp chướng a!"
"Diệp gia cũng không cần mặt, biết rõ nhà mình có cái sao chổi còn không chuyển đi, muốn chết còn muốn chúng ta chết cùng!"
"Sau này làm sao sống a!"
Yên Chi bay tới trước mặt tiểu nhi, đánh giá một phen: "Nhìn không ra ngươi là một cái sao chổi a, ngươi có năng lực gì a?"
"Bãi tha ma cũng có, nghe nói lúc còn sống là sao chổi, biến thành quỷ thì ngày một nghiêm trọng, phàm là hắn xuất hiện, nếu không là mưa phùn triền miên chính là mưa mùa hạ tầm tã làm hại mọi người không thể ngắm trăng, nghe khúc một chút."
"Nhắc đến nghe khúc, diêm vương làm hại ta liên tục trốn đông trốn tây, đã lâu không được nghe Thanh Y xướng khúc, Thanh Y kia tuấn tú, ta thấy không mấy ai có thể sánh bằng hắn, khuôn mặt như thế mà làm con hát, chậc chậc,..."
Nàng ở bãi tha ma đã lâu, vậy mà gặp được rất ít những con quỷ có thể tán gẫu cùng, hăng say đánh nhau thì không ít, nhưng có nhiều lúc nhàm chán chỉ đành tự lẩm nhẩm cho qua ngày.
Đến trước cổng một sân nhà, hắn đứng đó, bất động nửa ngày. Yên Chi nghe thấy bên trong có tiếng nói cười, một nam hài giọng thanh thúy: " Hôm nay chỉ có ta có thể đáp đúng câu hỏi của phu tử, phu tử còn khen ta sau này nhất định sẽ thành tài"
Giọng nữ đáp: "Đó là đương nhiên, Nhị Hổ nhà chúng ta thông minh nhất, còn cần phu tử khen sao, bảo bối của ta!" "Bẹp" một tiếng hôn, tiếng cười nổi lên bốn phía.
Tiểu nhi nghe hết mới đẩy cửa gỗ đi vào, Yên Chi cũng nhẹ nhàng đi vào, đập vào tai là một tiếng kêu sắc nhọn. Yên Chi tí nữa thì nghĩ rằng phụ nhân này trông thấy mình.
Phụ nhân mập tròn mặc áo tang khôi phục tinh thần, nhanh chóng hỏi nam nhân bên cạnh: "Không phải ném vào rừng rồi sao?"
Nam nhân kia trông thấy tiểu nhi cũng ngẩn người, rõ ràng khi ném hắn trong rừng, đã sắp tắt thở. Bây giờ đã trở lại rồi, thật đúng là một cái sao chổi. Hắn không nói lời vô nghĩa, xông lên phía trước, vung một cái tát: "Tiểu súc sinh, dám chơi lão tử, xem ta đánh chết ngươi"
Tác giả có chuyện muốn nói:
Yên Chi: "Bé như cái ngón chân đã âm trầm như thế, lớn lên còn thế nào? Công việc này ta không tiếp!"
Diệp Dung Chi nhoẻn miệng cười, nhỏ nhẹ hỏi: "Ngươi nói cái gì?"
Đan Thanh Thủ: "Yên Chi tự cầu nhiều phúc đi."
Yên Chi: "..."