Chương 5(42):
Editor: Miklinh
Nắng đã vào mùa chính thịnh, rất thích hợp để du hồ, chèo thuyền. Mặt hồ trong xanh, khí trời thoáng mát, gió nhẹ phả.
Đinh Lâu Yên đang cùng vài khuê tú thân thiết nói chuyện phiếm. Thuyền rộng rãi hoa mĩ, trong thuyền là những mĩ nhân quần áo lụa là, hoặc ngồi hoặc nằm, người người đều đẹp như tranh vẽ. Hai bên thuyền có treo những dải lụa mỏng, bởi gió thổi mà phấp phới linh động.
Xa xa, có tiếng sáo trúc từ thủy lâu truyền đến, xuyên qua tầng lụa mỏng vọng lại. Tiếng sáo tao nhã lịch sự khiến mọi người không khỏi lâng lâng.
Yên Chi cảm thán, thiên kim nhà giàu đúng là biết hưởng thụ. Ngày nào cũng sống thật thích ý, cái gì cũng chọn tốt nhất, to nhất.
Ở cách thủy lâu không xa là một du thuyền khác, phàm là nam nhân đều nhìn sang bên này, dù không thấy gì nhưng cũng muốn nhìn.
Yên Chi đứng cùng với các nha hoàn, đứng ở một bên nghe các tiểu thư nói chuyện phiếm. Nàng nhìn tình hình xung quanh mà không khỏi bật cười. Vị thượng thư thiên kim này đúng là túy ông chi ý bất tại tửu, không biết vị công tử nào đã lọt vào mắt xanh của nàng? ( là một câu thành ngữ, dịch thô là túy ông say không phải bởi rượi, hàm nghĩa là thượng thư tiểu thư bày hội du thuyền này vì muốn xem ai đó thôi nhưng viện cớ để che lấp, nhưng mọi người đều hiểu rõ cả)
Tổ chức buổi du hồ này cũng tốn không ít sức lực. Thế mới biết nàng ấy muốn truy( theo đuổi) nhưng vẫn phải luôn duy trì bộ dáng phong lưu phóng khoáng, dù sao cũng không thể cứ thế nhảy vào hồ mà bơi theo nha.
Ở trên thuyền, Yên Chi không đặc biệt chú ý đến vị thiên kim nhà ai cả, chỉ chú ý hai vị tiểu thư Tạ gia. Một người mặc xiêm y thanh nhã mộc mạc, khuôn mặt tú lệ, ngôn ngữ cử chỉ rất có bộ dáng của thế gia đại tộc. Người kia ăn diện rạng rỡ, dung nhan mĩ diễm tuyệt luân, cử chỉ lại có phần lấn át người khác, ấy là người mà nàng đã từng gặp ở Trà Chương tự (ở chương đầu), tứ tiểu thư.
Trên thuyền thật sự có quá nhiều mĩ nhân, thanh xuân ngời ngời, Yên Chi ngắm đến hoa cả mắt.
Thế nhưng dung mạo của Đinh Lâu Yên không hề chịu thua, nàng chẳng những không bị lu mờ, ngược lại càng thêm nổi bật.
Phàm là tình kiếp của Tạ Minh Thăng, vẻ ngoài không đệ nhất cũng là đệ nhị. Diễm phúc ấy nếu là nam tử khác đã sớm nguyện làm váy hạ chi thần, thế mà hắn lại không biết quý trọng.
Đời trước, giống như bản mệnh đã viết, Đoan vương trở thành hoàng đế. Kết cục giữa Lý Ngôn Tông và Thẩm Uyển cũng giống vậy, không thể đến được với nhau. Nàng chẳng thay đổi được điều gì, chỉ hại Diệp Dung Chi.
Đời này, bằng mọi giá, nàng sẽ bảo vệ Tạ Thanh Trắc, là nàng nợ hắn, vốn chưa kịp trả đã nợ lại thêm nợ.
Yên Chi đang suy nghĩ, lại thấy tiếng nói chuyện náo nhiệt dần nổi lên.
Người đang ngồi ở chính giữa là vị khuê tú ít tuổi nhất. Nàng chớp đôi mắt to ngập nước, bộ dáng thiên chân hồn nhiên, không rành thế sự, khiến người ta vừa nhìn đã thích. Nàng thanh thúy nói: " Ta nghe ca ca nói hôm nay bọn họ cũng đến du hồ Bắc, không chừng sẽ gặp đấy"
Câu nói này đúng là cọng pháo ném vào biển sâu, nổ một cách âm thầm. Mặt trên sóng yên biển lặng nhưng bên dưới đã sớm long trời lở đất. (Thấy cách so sánh hơi buồn cười)
Hầu hết mọi người đều vui sướng chờ mong nhưng phần lớn đều giấu rất kĩ, chỉ để đôi tai vểnh lên.
Thế tử gia phủ Quảng Lăng vương hay giao tế với vị công tử nào, các nàng cũng đã nghe nói. Gia thế bọn họ đương nhiên không cần phải nói, dáng vẻ tướng mạo đường đường( đẹp) cũng không ít. Không biết chừng phu quân tương lai của các nàng cũng có mặt ở đó. Chỉ nghĩ đến đây thôi, các nàng đã không kiềm chế được trái tim đập như thỏ nhảy.
Thiên kim nhà thượng thư trong lòng hiểu rõ. Đôi mắt đẹp của nàng hơi cong, nàng cười đoan trang dịu dàng, khẽ chọc nhẹ chiếc mũi nhỏ xinh của người vừa nói: "Ngươi đấy, phong cảnh đẹp đẽ ở trong mắt ngươi hóa ra chỉ là vật bài trí, ở cùng chúng ta lại còn nghĩ sang chuyện của ca ca ngươi"
Tiểu mỹ nhân cười hì hì né tránh. Nàng bướng bỉnh: "Chẳng phải vì ta muốn tốt cho các tỷ tỷ sao! Các tỷ tỷ nhìn hồ cũng chán, ngắm các công tử ngọc thụ lâm phong chẳng hơn sao?"
Nhóm khuê tú thấy nàng càng nói càng kỳ, vội ra vẻ muốn bịt kín miệng của nàng. Nhất thời, oanh oanh yến yến chơi đùa náo nhiệt, tiếng cười đùa thanh thúy lan khắp hồ, càng khiến người ta muốn vén mành lụa, ngắm cho kĩ.
Yên Chi đứng cùng các nha hoàn khác thành một nhúm, tựa như những khối đá. Mắt nàng lim rim, khuôn mặt cứng ngắc. Sức khỏe của người trẻ tuổi đúng là tốt thật, nói chuyện hơn ba canh giờ cũng không biết mệt!
Thật vất vả chờ các nàng chơi chán, ai ngờ các nàng lại người một câu ta một câu đàm luận chuyện phong nhã.
Yên Chi: "..."
Nếu đời tiếp theo Phán quan còn muốn để nàng làm nha hoàn, nàng nhất định sẽ trăm phương ngàn kế để Phán quan nếm thử cảm giác tựa thái giám bên cạnh Diêm vương.
Bỗng nhiên, Yên Chi nghe thấy các nàng nhắc đến Tạ Thanh Trắc, vội vàng chú ý lắng nghe.
Các nàng thảo luận, trong các vị công tử, ai có tướng mạo tốt nhất. Có người nói là Đỗ Cảnh, có người cho rằng là Tạ Minh Thăng. Tất cả thế gia công tử có tưởng mạo tốt đều được xếp hạng, chỉ trừ người nào đó là không được nhắc tới.
Người vừa nhắc tới tên người đó hơi không hiểu: "Tại sao mọi người lại không nhắc đến Thanh Trắc ca ca? Vẻ ngoài của hắn đến cô cô vốn soi mói của ta cũng phải khen đấy!" Cô cô của nàng là đương kim hoàng hậu, ca ca nàng là Đỗ Cảnh cũng giao hảo với Tạ Thanh Trắc, nên nàng mới không giống những người khác, chỉ xem gia thế bối cảnh.
Các khuê tú nhìn nhau, đặc biệt là hai vị tiểu thư Tạ gia lại càng xấu hổ. Xuất thân của Tạ Thanh Trắc thật sự khiến người ta khó mở miệng.
Vẻ ngoài dễ nhìn thì sao? Các nàng, ai không phải là hòn ngọc quý trong nhà, nếu có một mẹ chồng như thế, lại kèm thêm một cha chồng phong lưu thành tính, như vậy mất mặt không chỉ là các nàng mà thể diện gia tộc cũng bị ảnh hưởng.
Nhưng đã nhắc tới thì không thể không nói, Tạ Thanh Trắc ấy à, nói không tiếc hận là giả. Rõ là một thế gia công tử nhưng lại bị cha nương liên lụy đến mức này, sau này muốn cưới vợ cũng là cao không thể với thấp lại chẳng thành. Thật khiến người ta thổn thức.
Câu nói bất ngờ khiến hai vị tiểu thư Tạ gia không thể xuống đài. Trông thấy tứ tiểu thư Tạ gia muốn nổi bão, thiên kim thượng thư đang muốn giảng hòa thì một vị giai nhân thanh tú đã xen vào: "Nếu nói đẹp thì quả thật là rất đẹp, nhưng nam nhi bất đồng nữ nhi, đẹp thì được lợi gì đâu? Vẫn phải so tài học mới đúng. Mà đã so tài học, Tạ gia đại lang mới là xuất sắc nhất!"
Nàng ấy nói không sai nhưng dẫm một người, khen một người cũng khiến tứ tiểu thư Tạ gia cảm thấy nửa vời, khó xử.
Nàng ấy nói lại có lý, nếu nàng phản bác, ấy chính là kéo thấp đại ca nhà mình, không phản bác, nhị ca lại bị hiểu sai.
Tứ tiểu thư Tạ gia âm thầm tức giận, sau khi cân nhắc thiệt hơn thì chỉ có thể không nói chuyện. Dù sao cũng không thể vì nhị ca mà đắc tội người có tiền đồ nhất nhà là đại ca được.
Thế nhưng vẻ mặt nàng vẫn buồn bực, lửa giận lại không thể phát. Đại tiểu thư ở bên cạnh nàng, nhẹ nhàng lôi kéo góc áo của nàng, nàng cũng rút tay về, cả người dán nhãn mất hứng.
Yên Chi không khỏi bật cười, tứ tiểu thư Tạ gia tuy kiêu căng nhưng cũng là người ngay thẳng đáng yêu.
Lát sau, khóe miệng cong cong của nàng hạ xuống. Dựa theo bản mệnh, đời này, tài học của hắn quả thật rất bình thường.
Tạ lão thái gia chán ghét Tạ Thanh Trắc, đương nhiên sẽ không tốn tâm tư bồi dưỡng. Hơn nữa hắn được thiếp thất nuôi lớn, tính ra thì học thức được nương hắn dạy vẫn đủ dùng ở nhà bá tính bình thường, nhưng nếu so ở Tạ gia vốn là thế gia trăm năm đại tộc, nói bình thường đã là khen. Lại thêm hào quang của Tạ Minh Thăng, hắn quả thực chẳng là gì.
Khi người ta nhắc đến công tử Tạ gia, người được gọi tên vĩnh viễn là Tạ Minh Thăng. Tạ Thanh Trắc sẽ không được ai nhớ đến, nếu có cũng chỉ là nhớ đến vẻ bề ngoài, mà đây lại là một loại châm chọc. Bởi cứ nhắc đến vẻ ngoài của hắn, người ta sẽ nghĩ ấy là nhờ mẹ ruột của hắn. Mà mẹ ruột của hắn lại có xuất thân như thế...ngay cả khi khí chất của hắn xuất chúng, người ngoài cũng sẽ xem nhẹ hắn.
Yên Chi ám thầm thở dài, đời nào hắn của hắn đều gian nan như vậy. Đời này, hắn lại còn là huynh đệ của long tử, một phàm nhân như hắn lấy gì để so cùng long tử? Hào quang nhân vật chính chắc chắn sẽ chèn ép Tạ Thanh Trắc, muốn song hành đúng là người si nói mộng.
Nàng nhìn về phía Đinh Lâu Yên, có chút lo lắng. Nàng rất hiểu tính tình của Đinh Lâu Yên. Thiên kim khuê tú nhiều như vậy nhưng chẳng ai coi trọng Tạ Thanh Trắc. Đối với người kiêu ngạo như Đinh Lâu Yên, ấy chính là một loại vũ nhục, thứ nàng thích, người khác lại chẳng cần, điều này sao có thể khiến nàng không bận tâm.
Yên Chi nhíu mày. Chân của Tạ Thanh Trắc, nàng muốn bảo vệ, thế nhưng bây giờ lại không có cách nào.
Từ phía xa, một trận huyên náo truyền đến. Yên Chi quay đầu nhìn, hóa ra những vị công tử trong câu chuyện của các vị tiểu thư đã xuất hiện.
Có vài vị đang đứng ở đầu thuyền, nhìn về hướng này. Yên Chi nhìn lướt qua, Tạ Thanh Trắc chưa tới.
Khuê tú trên thuyền thấy vậy đều vui mừng, không hẹn mà cùng, nhìn xuyên qua màn lụa, ra phía ngoài thuyền.
Không bao lâu sau, một chiếc thuyền nhỏ từ du thuyền ấy hạ xuống, tiến đến bên này. Đi tới là vài người hầu, trong số đó có người Yên Chi đã gặp ở Bát Bảo lâu, là người hầu của Đỗ Cảnh. "Tiểu Lộc nhi thỉnh an các vị tiểu thư, gia nhà chúng ta nói hôm nay du thuyền, thật may có thể xảo ngộ các vị tiểu thư nên sai tiểu nhân đến đây chào hỏi, thuận đường đưa đến vài món điểm tâm của Trân Quý lâu, trợ hứng cho các vị tiểu thư"
Món điểm tâm ấy tên là Trân Quý, chỉ cần ăn một lần sẽ nhớ mãi không quên, nếu muốn ăn tiếp còn phải đặt trước mấy tháng, thiên kim khó cầu.
Mà nay Đỗ công tử lại hào phóng như vậy. Vốn dĩ đã không thể soi mói hắn điều gì, xuất thân cao môn, thừa kế tước vị, ai mà không muốn làm Quảng Lăng vương phi?
Đỗ Cảnh đúng là dễ khiến người khác trở thành tù binh. Thế nhưng trong lòng Yên Chi chỉ nghĩ kế thay cho Tạ Thanh Trắc, muốn hắc rước được dâu về, con đường ấy còn lắm chông gai. Chẳng lẽ Tạ Thanh Trắc trời sinh có mệnh cô độc?