Chương 2 (40):
Editor: Miklinh
Buổi chiều, hạ nhân Đinh phủ đều bận rộn, chạy đi chạy lại, chuẩn bị bữa tối cho chủ tử.
Yên Chi dọn bát đĩa ra bàn, Đinh Lâu Yên cũng vừa vặn bước ra khỏi phòng trong. Nàng là đích đại tiểu thư của Đinh phủ, chi phí cho ăn mặc đều đủ đầy. Nàng lại là hòn ngọc quý trong tay trưởng bối, so với tỷ muội khác trong nhà, quả thật là người trên trời kẻ dưới đất.
Bản thân Đinh Lâu Yên cũng rất biết cố gắng tranh đua, cầm kỳ thư họa không gì không giỏi, bất luận là tướng mạo hay dáng vẻ đều đạt đến độ kiệt xuất.
Nàng đi tới phía bàn, ngồi xuống, chìa bàn tay đẹp như nhành lan ra. Yên Chi cầm lấy đũa trên bàn, nhẹ nhàng đặt vào tay nàng rồi đứng sang một bên nhìn nàng ăn cơm. Động tác của nàng ấy, tao nhã không thể soi mói.
Nhưng Yên Chi nhìn mà có chút mệt mắt. Dựa theo tốc độ ăn này, chắc phải tiêu mất một canh giờ, Yên Chi chán đến mức đếm nàng ấy ăn mấy miếng. Không ngờ Đinh Lâu Yên chỉ tùy ý ăn mười miếng đã buông đũa.
Lưu ma ma vội thân thiết nói: "Tiểu thư sao vậy, là có chuyện gì phiền lòng sao?"
Đinh Lâu Yên trầm mặc một lát, khuôn mặt xưa nay lãnh như băng chợt hiện lên một tia xấu hổ: "Ma ma cảm thấy hai vị công tử hôm nay thế nào?"
Lưu ma ma nghe vậy cười, bộ dáng cảm khái cô nương nhà mình cuối cùng cũng đã trưởng thành: "Tạ công tử là trưởng công tử của Tạ gia, xử sự hào phóng. Hôm nay phu nhân gặp mặt, không ngừng khen ngợi, vừa nãy còn nhắc với lão gia đấy!"
Tuy rằng Đinh Lâu Yên hỏi là hai vị công tử nhưng Lưu ma ma trực tiếp bỏ qua Tạ Thanh Trắc. Dù cả hai vị ấy đều là công tử Tạ gia nhưng xuất thân của Tạ Thanh Trắc so với Tạ Minh Thăng mà nói thì đúng là khác biệt một trời một vực. Huống chi đích thứ khác biệt. Người đứng đầu Tạ phủ trong tương lai cũng chỉ có thể là Tạ Minh Thăng, có tiền đồ quang minh đương nhiên cũng là hắn.
"Cha ta nói thế nào?" Vẻ xấu hổ trên khuôn mặt Đinh Lâu Yên đã biến mất, quay trở về vẻ lãnh diễm như băng.
Lưu ma ma vội cười, thao thao bất tuyệt: "Lão gia nói, Tạ gia từ trước tới nay vẫn luôn là thế gia đại tộc thanh quý, dù rằng chữ thanh quý ấy nay chỉ còn thanh (có tiếng), không như ngày trước nhưng dù thế nào cũng là đại tộc. So với Tạ gia, nhóm tân thế gia không là gì cả. Hơn nữa Tạ lão thái gia vẫn còn, Tạ gia đương nhiên vẫn bình ổn. Lão gia còn nói, hắn nhìn Tạ Minh Thăng từ nhỏ đến lớn, cách xử thế và học thức đều rất tốt, ngày sau nhất định sẽ trở thành trụ cột của Tạ gia. Lão gia có tâm tư gả tiểu thư vào Tạ gia, như vậy không phải gả xa, tránh việc sau này bị ủy khuất cũng không kể được." Lưu ma ma là vú nuôi của Đinh Lâu Yên, bà ấy chăm sóc Đinh Lâu yên từ nhỏ tới lớn, luôn đối đãi nàng như sinh mệnh của chính bà. Nay, đến người kỹ tính như lão gia cũng khen trưởng công tử Tạ gia không dứt miệng, có thể thấy được đây là mối rất tốt, bà rất vừa lòng, chỉ hận tiểu thư không thể gả đi ngay ngày mai.
Đinh Lâu Yên nghe được chuyện này, trong lòng tự rõ ý tứ của trưởng bối trong nhà, cũng minh bạch quan hệ lợi hại sâu xa. Tuy khuôn mặt nàng không thể hiện điều gì nhưng người bên cạnh vẫn có thể cảm giác được nàng hơi rầu rĩ, không vui.
"Ân, việc này đều nghe theo trưởng bối an bài vậy" Nàng đứng dậy, đi vào phòng trong rồi ngồi dựa vào sạp bên cạnh cửa sổ.
Ở gian ngoài, Lưu ma ma phân phó người dọn bàn. Mệt nhọc cả ngày, bà tuổi lớn, chịu không nổi. Thấy bên cạnh tiểu thư có Yên Chi hầu hạ, bà tự giác lui xuống, nghỉ tạm.
Yên Chi là thiếp thân nha hoàn, đương nhiên là một tấc cũng không thể rời chủ tử. Chức nghiệp nha hoàn này, không phải người bình thường có thể làm mà, chủ tử đứng, ngươi cũng phải đứng; chủ tử ngồi, ngươi vẫn phải đứng.
Muốn thăng tiến, chính là so sức chịu đựng. Yên Chi bị ma luyện mười lăm năm, đã cực kì kiên nhẫn. Nếu là đời trước, chắc nàng đã học Diệp Dung Chi, kê đơn hết những kẻ này.
Bất chợt nhớ tới Diệp Dung Chi, trong lòng nàng lại sầu não, nhất thời lại muốn gặp Tạ Thanh Trắc, tính tình hắn tuy rằng không giống, nhưng dù sao vẫn là người đó a. (hơi mâu thuẫn chap trước nhỉ)
Nàng chợt nhớ tới khuôn mặt đạm mạc của Tạ Thanh Trắc khi để nàng đi trước dẫn đường, khi ấy nàng mới hiểu được hắn đi lòng vòng như vậy là bởi không tìm được đường ra ngoài, mới đi dưới mưa lâu như vậy.
Thật không ngờ đời này, hắn lại là một kẻ mù đường...đáng sợ là hắn lại cảm thấy tự hắn cũng có thể ra ngoài. Nếu không phải Yên Chi hỏi, chỉ sợ hai người phải đi thêm mười mấy vòng.
Yên Chi hơi hơi mỉm cười, trong nụ cười ấy có vài phần chua sót. Tư vị này quả thật khó có thể hình dung.
Nàng muốn thở dài một hơi, lại không ngờ có người than thở trước nàng.
Yên Chi nhìn Đinh Lâu yên. Nàng ấy cẩm y ngọc thực, không lo ăn mặc, lại còn được một âm vật uy chấn bãi tha ma là nàng hầu hạ, còn có gì chưa thỏa mãn chứ?
Đinh Lâu Yên nhíu mày, nhìn ra ngoài cửa sổ: "Ngươi cảm thấy Tạ nhị công tử thế nào?"
Yên Chi: "... Tạ nhị công tử?"
Đinh Lâu Yên nhìn nàng: "Phải."
Yên Chi thầm nghĩ: Cái này không đúng nha, theo bản mệnh, nàng ấy phải coi trọng Tạ Minh Thăng mới đúng.
Yên Chi cười thăm dò, nói: "Tạ nhị công tử thoạt nhìn có vẻ quạnh quẽ, nhưng khi nô tì đi đưa ô, ngài ấy còn bảo nô tỳ chuyển lời cảm ơn đến tiểu thư, lời nói có vẻ có tình ý"
Đinh Lâu Yên nghe vậy, đôi mắt đẹp hơi cong. Nàng mặc dù cẩn trọng lại lãnh đạm nhưng tuổi vẫn còn nhỏ, chưa đủ thành thục, dễ dàng bại lộ tâm tình qua ánh mắt: "Ngươi thật sự không nghe lầm?"
Yên Chi nhìn vào mắt nàng, một lời hai ý, nhẹ nhàng khẳng định: "Không sai được."
Đinh Lâu Yên a, xác thực là để ý Tạ Thanh Trắc.
Chuyện này tuy rằng không giống như những gì bản mệnh viết nhưng chưa đến mức nói không thông.
Bản mệnh ghi rõ, Tạ Thanh Trắc là thứ tử nhị phòng, từ nhỏ đã không được yêu thích.
Tạ lão thái gia tung hoành ở quan trường hơn mười năm. Khi còn trẻ, ông ta có hai con trai. Người con lớn có dũng có mưu, dũng mãnh thiện chiến; nhưng bởi một trận thảm bại, chết ở chiến trường, vĩnh viễn không quay về.
Còn người con thứ hai, không có tiền đồ, chỉ yêu mỹ nhân, lại còn nạp hai thanh quan kỹ lâu làm thiếp, chuyện này đã trở thành trò cười lâu dài cho mấy đại thế gia chốn kinh đô.
Nếu không phải vì Tạ lão gia chỉ còn có đứa con trai này, có lẽ ông ta đã giết tên bất hiếu bại hoại gia phong này rồi không biết chừng.
Mà Tạ Thanh Trắc chính là thanh quan kia sinh, cha hắn lại đắm chìm trong vạn bụi hoa, rất đa tình. Khi ông ta nạp thanh quan kia, cũng có chút thật tình, nhưng mảnh chân tình này cũng chẳng duy trì được bao lâu. Tạ Thanh Trắc vừa mới ra đời được một thời gian, nương hắn đã thất sủng.
Không có cha ruột che chở, Tạ lão thái gia lại căm hận mẹ ruột Tạ Thanh Trắc cẫu dẫn nhi tử của mình, lại ghét bỏ xuất thân đáng hổ thẹn của nàng nên đương nhiên cũng không thích Tạ Thanh Trắc. Hơn nữa, có đích tôn Tạ Minh Thăng ở đó, cuộc sống của Tạ Thanh Trắc khổ sở thế nào, không cần nghĩ nhiều cũng biết.
Với hoàn cảnh sống như thế, Tạ Thanh Trắc khi trưởng thành đã được mặc định là một kẻ tiểu nhân lòng dạ hẹp hòi, luôn rụt rè sợ hãi, không lên được mặt bàn.
Theo bản mệnh, Tạ Thanh Trắc được mẹ ruột nuôi lớn. Bản tính mẹ hắn vốn chanh chua, tính toán chi li, cả người tục khí; Tạ Thanh Trắc nhìn quen, cũng học theo một hai phần. Theo lí này, ngày hôm ấy, giữa một kẻ không lên được mặt bàn, nhìn chỗ nào cũng hẹp hòi tục khí với Tạ Minh Thăng là trưởng tử, quang minh lỗi lạc, chỉ cần không mù đều sẽ biết nên chọn ai.
Nhưng mà chuyện lại không giống vậy. Bộ dáng Tạ Thanh Trắc hoàn toàn khác so với những gì mà bản mệnh miêu tả. Người này, nhìn thế nào cũng là một quân tử thanh lãnh, dung mạo xuất chúng, chỉ cần liếc hắn một cái cũng đủ khiến người ta nảy sinh chấp niệm. Hơn nữa, tướng mạo ấy không chỉ thu hút người khác, khi đứng chung với Tạ Minh Thăng khôm bị lấn áp mà còn nổi bật hơn.
Cho nên Đinh Lâu Yên coi trọng Tạ Thanh Trắc cũng không kỳ quái.
Nghe được câu trả lời đầy khẳng định của Yên Chi, trái tim Đinh Lâu Yên đã đập nhanh nửa nhịp, nhưng lát sau, nghĩ đến xuất thân của hắn, trái tim lại băng giá.
Tạ Thanh Trắc tốt thì sao? Hắn chẳng phải là đích trưởng tử của Tạ gia, lại xuất thân như thế...
Ngày còn bé, nàng cũng từng đến Tạ phủ một thời gian, cũng biêt được Tạ lão thái gia không thích Tạ Thanh Trắc đến mức nào, thậm chí ông ấy còn trách cứ hắn trước mặt bao người. Hắn cũng thường xuyên bị lão thái gia phạt quỳ ở từ đường.
Khi đó ma ma đã nói với nàng, nên ít tiếp xúc với thứ tử nhị phòng, đừng tự hạ thấp thân phận của mình.
Khi đó nàng cũng không quá để ý hắn, có nhiều chuyện cũng không rõ ràng. Nay, với tình cảnh như vậy, nhị phòng muốn lấn lướt đại phòng là chuyện không thể.
Đôi mắt đẹp của Đinh Lâu Yên hàm chứa một tia sầu não. Đành chặt đứt ý niệm này thôi, đừng để ngày sau chịu khổ, để người khác khinh thường.
Dù Tạ Thanh Trắc hắn có tốt, nàng cũng không dám gả.
Đinh Lâu Yên hơi hơi nhắm mắt lại, không tiếp tục suy nghĩ, lại không biết nàng đã làm Yên Chi loạn cả lên.
Yên Chi âm thầm hình dung, cục diện mà nàng phải đối mặt hình như là thế này...
Tạ Minh Thăng thích Đinh Lâu Yên, Đinh Lâu Yên thích Tạ Thanh Trắc, Tạ Thanh Trắc theo bản mệnh thì cũng thích Đinh Lâu yên, nhưng mà Đinh Lâu Yên sẽ gả cho Tạ Minh Thăng.
Yên Chi: "..."
Yên Chi: "Ta muốn chửi cả nhà ngươi a, tử cục!"