Chương 35:
chương này là hiện tại, nối tiếp tình tiết chương 1, không còn nhớ thì quay lại đọc nha =))))
Yên Chi chỉ hôn mê nửa khắc rồi dần tỉnh. Nàng đang ở trong xe ngựa.
Xe ngựa chạy chầm chầm về phía trước, mưa đã tạnh. Diệp Dung Chi đang ngồi trong xe ngựa, hơi cách xa nàng.
Nàng sờ soạng xiêm y phía dưới, là đồ mới, hiển nhiên là Diệp Dung Chi đã thay đồ cho nàng.
Trong lòng Yên Chi cực kì buồn bực nhưng lại không thể làm gì. Đổi cũng đổi rồi, còn nói được gì? Mà xiêm y này rất vừa người, giống như chuẩn bị riêng cho nàng. Yên Chi hơi kinh nghi, đến cả việc chuẩn bị sẵn xiêm y để nàng thay hắn cũng nghĩ đến, cục nghẹn ở yết hầu nàng không biết vì sao dần bình ổn, trôi xuống.
Bên ngoài xe ngựa vọng đến một tiếng kêu: "Sư phụ". Là tiếng của Lý Ngôn Tông.
Yên Chi vội vàng muốn đứng dậy nhưng xe ngựa dừng đột ngột, tay chân nàng vô lực, chỉ có thể ngã vào lòng Diệp Dung Chi. Giờ nàng mới biết, quần áo của hắn vẫn còn ẩm. Diệp Dung Chi vươn tay nâng nàng dậy: "Phu tử, cẩn thận"
Tay của hắn cực lạnh. Yên Chi khó hiểu, nếu hắn đã giúp nàng thay đồ, tại sao bản thân lại không?
Lý Ngôn Tông kéo phu xe xuống, vén rèm xe lên. Hắn thấy nàng bình yên vô sự thì thở phào nhẹ nhõm. Hắn cả giận nói với Diệp Dung Chi: "Diệp Dung Chi, ngươi mau thả sư phụ ra, giờ tự thân ngươi khó bảo toàn, đừng liên lụy sư phụ"
"Lý huynh nói cái gì, tại hạ nghe không rõ." Diệp Dung Chi ôm Yên Chi, đẩy nhẹ nàng vào trong góc xe ngựa, Yên Chi tựa như một đứa trẻ, ngã dúi vào đống gối mềm phía sau.
Lý Ngôn Tông thấy vậy nghẹn họng nhìn trân trối. Sư phụ ở trong suy nghĩ của hắn luôn là một vị bán tiên, hơn hẳn người thường, nào có bộ dạng suy yếu đến một chiêu cũng không thể chống đỡ như thế? Mất một lúc hắn mới hồi thần, cả giận: "Đồ vô liêm sỉ, không xem tôn trưởng ra gì!"
Lý Ngôn Tông tiến tới, tóm chặt lấy cổ áo của Diệp Dung Chi, lôi hắn xuống xe ngựa: "Ngươi chết đến nơi rồi, Quý tiên sinh đã thuê Nam Cương Thập Quỷ vốn hung danh tối thịnh đến lấy tính mạng của ngươi, dù ngươi có lên trời cũng không thoát được, tốt nhất là nên ngẫm lại cách xin tha đi!"
Diệp Dung Chi đứng bên xe ngựa; khóe miệng hắn cong cong, bàn tay chỉnh sửa lại xiêm y. Hắn đứng đó, bất động thanh sắc nhìn Lý Ngôn Tông. Lý Ngôn Tông thấy hắn không nói chuyện bèn nhân cơ hội lúc hắn chưa nghiêm túc mà leo lên xe ngựa, nâng Yên Chi dậy: "Sư phụ, chúng ta đi!"
Yên Chi thấy Diệp Dung Chi xuống xe dễ dàng như vậy, có chút không tin tưởng. Nàng không biết Diệp Dung Chi đang chơi trò gì, nàng dựa vào sức của Lý Ngôn Tông để đứng lên, nàng hỏi: "Ngươi nói thật?"
"Đương nhiên là thật, ta nghe lén được Quý tiên sinh thương lượng. Nam Cương Thập Quỷ không tốt lành gì, chúng ta mau đi thôi!". Vẻ mặt Lý Ngôn Tông hốt hoảng, hắn chưa chuẩn bị gì đã vội chạy đến, thật sự là sợ sư phụ sẽ bị Diệp Dung Chi liên lụy
Nghe lén? Yên Chi hơi hoảng. Quý phó là loại người nào? Nếu lão ta không muốn người khác biết thì tuyệt đối sẽ không để người khác nghe được điều gì, dù chỉ là tiếng gió. Nếu vậy, hắn cố ý để Ngôn Tông nghe được.
Vì sao lão ta lại cố ý muốn dụ Ngôn Tông đến đây? Chẳng lẽ...
Khi nàng suy đoán được chân tướng cũng là lúc Lý Ngôn Tông gục xuống. Nàng bình tĩnh nhìn Diệp Dung Chi, quả nhiên là hắn không hề kinh ngạc. Yên Chi không khỏi rúc về phía sau, lôi kéo vạt áo của Lý Ngôn Tông: "Ngôn Tông!"
Diệp Dung Chi bình thản tiến đến, kéo Yên Chi ra. Hắn ôm nàng xuống xe ngựa, phu xe ở cạnh vội đẩy Lý Ngôn Tông vào trong xe.
Yên Chi thầm nghĩ không tốt, muốn vươn tay kéo phu xe lại nhưng không được.
"Ngươi buông ta ra... Buông ra... Ngôn Tông, mau tỉnh, mau tỉnh dậy!" Yên Chi sống chết giãy dụa lại bị Diệp Dung Chi ôm chặt, chỉ có thể trơ mắt nhìn phu xe mang Lý Ngôn Tông đi xa.
Nàng dùng sức cắn bả vai của Diệp Dung Chi, giận dữ: "Ngươi muốn làm gì?"
Diệp Dung Chi ôm Yên Chi, chậm rãi đi vào trong rừng. Hắn dỗ: "Phu tử, không cần lo lắng, ta chỉ để Lý huynh bình an trở về thôi, hắn thật sự rất vướng bận"
"Ngươi nghĩ ta là ngốc tử sao? Đừng tưởng ta không biết ngươi đang nghĩ gì. Nếu ngươi dám làm hại tính mạng của Ngôn Tông, ta sẽ..." Yên Chi suy nghĩ một lượt mới phát hiện nàng vốn không có gì để uy hiếp hắn, đành nghẹn lời.
Diệp Dung Chi hơi vô tội cười cười, "Phu tử nghĩ đi đâu vậy, rõ ràng là Quý phó rắp tâm bất lương."
Yên Chi phát run: "Có ý gì?"
Diệp Dung Chi hơi ngừng bước chân, chỉnh lại tư thế ôm Yên Chi rồi tiếp tục tiến sâu vào rừng: "Quý phó dụ Lý huynh đến đây không phải là muốn giết cả ta lẫn hắn sao? Ta chỉ để phu xe đưa hắn đến nơi an toàn thôi"
Hắn nói dối, Yên Chi biết hắn có một thói quen. Khi hắn nói dối, đôi mắt đều hướng về phía trước, vô ý thất thần. Đến cả nói dối cũng có lệ như vậy đấy, không hề nghiêm chỉnh.
Quý phó muốn giết Ngôn Tông, hắn đoán được điều đó, cho nên hắn thuận tay đẩy Ngôn Tông đến trước mặt Quý phó, mượn tay Quý phó giết Ngôn Tông. Khi Ngôn Tông chết rồi, hắn sẽ để lại dấu vết cho Lý Gia. Lý Gia vốn coi trọng Lý Ngôn Tông, đương nhiên sẽ không để hắn chết oan uổng, tất sẽ bằng mọi giá trả nợ máu với Quý phó. Mà Quý phó cũng không phải là kẻ dễ đối phó, một hồi ác đấu diễn ra, kẻ làm ngư ông đắc lợi, há không phải Diệp Dung Chi và Ninh vương?
Yên Chi nghĩ vậy, trong lòng vừa vội vừa giận nhưng nàng vẫn giữ cho khuôn mặt bình thường. Nàng cắn đầu lưỡi đến mức bị thương để giữ mình thanh tỉnh rồi giả ý ho khan vài tiếng, bày ra bộ dáng thở hổn hển.
"Phu tử sao vậy?" Diệp Dung Chi thân thiết hỏi. Hắn thấy nàng không chịu trả lời mới vội khom lưng, để nàng ngồi xuống dưới gốc cây. Hắn định đỡ nàng ra khỏi bả vai để kiểm tra thân thể nàng một phen lại thấy hơi lạnh kề sát cổ.
Yên Chi nhìn hắn, ánh mắt rét run. Nàng nắm chặt chủy thủ trong tay, đầu lưỡi bị thương nên lời nói hơi hàm hồ: "Diệp Dung, không được động, nếu không ta nhất định sẽ giết ngươi"
Diệp Dung Chi nhìn thấy máu trong miệng nàng, không nói gì.
Yên Chi vội vươn tay, sờ soạng vat áo trước ngực hắn lại chỉ moi ra được một cây mộc trâm. Nàng hơi nhíu mày một chút rồi tùy tay ném nó sang một bên, đoạn tiếp tục mò mẫm ống tay áo của hắn. Quả nhiên, nàng lôi ra được hai bình thuốc nhỏ, có điều nàng lại không biết đâu mới là giải dược cho Lý Ngôn Tông. Nàng hỏi Diệp Dung Chi: "Đâu là giải dược?"
Diệp Dung Chi không để ý đến nàng, cũng không quan tâm đến chủy thủ đang kề sát cổ hắn. Hắn vươn tay nhặt lấy mộc trâm bị vứt bỏ, bởi vì động tác này mà cổ hắn bị cứa, chảy một đường máu.
Yên Chi đè tay hắn lại, Lý Ngôn Tông đang nguy cấp, nàng đã mất toàn bộ nhẫn nại. Nàng quát: "Diệp Dung, ngươi đừng tiếp tục đùa bỡn, mau nói đâu là giải dược"
Nhuyễn cân tán quá hiệu dụng, đau nhức nơi miệng lưỡi đã dần mất đi tác dụng. Yên Chi sót ruột, chủy thủ càng đè chặt vào cổ của Diệp Dung Chi, máu chảy nhiều hơn, minh chứng cho độ sắc bén của lưỡi dao, độ quyết tâm của người cầm.
Diệp Dung Chi như đã mất cảm giác. Hắn nhìn Yên Chi, đột nhiên hỏi: "Nếu phu tử trả lời ta muốn điều, ta sẽ nói cho phu tử". Yên Chi nhìn hắn, không đáp. Hắn vẫn tiếp tục nhẹ giọng hỏi: "Vì sao phu tử lại nhận Ngôn Tông làm đồ đệ?"
Vì sao?
Rốt cuộc là vì sao mười sáu năm qua không hề trở về liếc hắn một lần?
Chuyện tới nước này, Yên Chi không muốn tiếp tục dây dưa với hắn. Nàng cười nhạo nói: "Ngươi hỏi tại sao ta lại thu nhận Ngôn Tông làm đồ đệ, chẳng thà ngươi hỏi ta vì sao lại chỉ coi ngươi là một đệ tử bình thường"
Nàng nhớ lại bộ dáng trước đây của hắn, trong giọng nói có vài phần bi thiên: "Ta lấy chữ dung cho ngươi, hữu dung nãi đại, dung chính là mong đợi lớn nhất của ta đối với ngươi, nhưng ngươi lại làm ta thất vọng, ngươi trở thành một người hoàn toàn trái ngược. Ngươi mù quáng, trong lòng đều là oán hận khổ độc, ngươi nhìn được điều gì tốt đẹp không? Ngươi lấy gì để so với Ngôn Tông?"
Sắc mặt Yên Chi ôn hòa, lời nói lại cực kì tổn thương người: "Gia thế tướng mạo đã không thể so với hắn, buồn cười hơn nữa là ngay cả điều cơ bản nhất là chính trực lương thiện ngươi cũng không có, ngươi căn bản...không xứng làm đệ tử của ta"