Chương 26:
Editor: Miklinh
Yên Chi mới phục hồi sau trọng thương nên chỉ đứng một lát đã cảm thấy hơi mệt. Nàng nhấc làn váy đi lên phía trước vài bước rồi ngồi xuống một tảng đá bên bờ suối. Nàng nhìn dòng suối chảy, lát sau mới hỏi: "Ngươi ở chỗ Quý tiên sinh thế nào? Mọi chuyện vẫn ổn chứ?"
Hai mắt Lý Ngôn Tông sáng ngời, hắn vội vã tiến lên, ngồi xuống trước mặt Yên Chi, hưng phấn nói: " Sư phụ, ta gặp được Đoan vương ở chỗ Quý tiên sinh"
Hắn dừng một chút, vừa ngượng ngùng vừa tự hào: "Không biết Đoan vương sao lại biết ta, cực kì tán thưởng ta. Quý tiên sinh cũng nói ngày sau ta nhất định sẽ thành châu bảo"
Yên Chi hơi bất an. Đoan vương xuất hiện quá sớm. Bản mệnh đã viết rằng Lý Ngôn Tông luôn đi theo Quý phó, đến tận khi Đoan vương nhờ có Quý phó nâng đỡ đăng cơ rồi, hắn mới biết được mình là người theo phe Đoan vương.
Yên Chi nhíu mày hỏi: "Đoan vương sao lại biết ngươi? Là có người nhắc đến?"
Lý Ngôn Tông chần chờ nói: "Hình như là ngài ấy nghe người khác thảo luận mấy chuyện đồ nhi làm." Lý Ngôn Tông hơi lo lắng bởi kỳ thực nhiều chuyện đều là sư phụ ra chủ ý, hắn chỉ thực thi thôi.
Yên Chi gật gật đầu, tuy rằng trong lòng vẫn còn lo lắng, nhưng sau khi trải qua nhiều chuyện, nàng đã không còn quá tin vào bản mệnh, chút chuyện chệch hướng có lẽ không cần quá để ý, chỉ cần kết quả không thay đổi là ổn.
Lý Ngôn Tông suy nghĩ một chút, lại có chút khó xử, "Nhưng có lẽ Quý tiên sinh đưa ra lựa chọn quá sớm, thế cục hiện nay chưa rõ ràng, ta lo lắng lỡ như Đoan vương..."
Yên Chi tùy tay nhặt một hòn đá ném xuống suối làm mặt nước tỏa ra những vòng nước nhỏ. Nàng không quan tâm nói: "Không cần lo lắng chuyện này, chỉ cần nghe Quý tiên sinh là được"
"Ý của sư phụ là.." Lý Ngôn Tông lộ vẻ nghi hoặc. Thực ra hắn cũng ngầm đoán được ý tứ của sư phụ nhưng lại không dám biểu hiện ra. Dù sao hiện giờ đương kim thánh thượng vẫn khỏe mạnh, đến thái tử cũng chưa lập, đưa ra lựa chọn quá sớm chỉ sợ tự mình chặn đường mình.
Yên Chi từ chối cho ý kiến, quay đầu nhìn hắn, ánh mắt khẳng định, nói: "Ngươi chỉ cần nhớ tuyệt đối không được đắc tội Đoan vương, biểu hiện lòng trung thành và thực lực, một thứ cũng không thể thiếu." Nếu không ngày sau hắn đăng cơ thành đế, nhớ Lý Ngôn Tông đứng ở vị trí trung lập, chỉ ở một bên không chịu xuất lực, làm sao còn có thể trọng dụng hắn, cho dù có Quý phó là sư phụ, Lý Ngôn Tông cũng sẽ thành khí tử (con cờ chết)
Lý Ngôn Tông không khỏi lo lắng, "Đoan vương tuy có khả năng, nhưng cũng không thể khinh thường Ninh Vương. Vài ngày trước hắn trừng trị tham quan. Lập được đại công, đến thành thượng cũng khen ngợi hắn, Đoan vương cũng vì việc này mà phải gặp Quý tiên sinh thương thảo vài lần"
"Ninh Vương?" Yên Chi nhẹ giọng thì thầm, hơi nhíu lông mày.
Lý Ngôn Tông đang định nói sơ qua về con người Ninh vương cho Yên Chi, Yên Chi đã mở miệng trước: "Ninh vương dễ giận lại hiếu chiến, trời sinh thích làm bậy, không phải thời loạn thế, một vị quân chủ hiếu chiến là không cần thiết. Quan trọng nhất là Ninh vương không thông minh, một người nông cạn, không có gì đáng e ngại." Thẩm Uyển nghe hai người nói vương nọ vương kia, nghe đến buồn ngủ. Trước giờ nàng chỉ biết một kiểu vương, ấy chính là vương bát đản. Tuy rằng bộ dáng nghiêm cẩn thảo luận chuyện triều chính của Lý Ngôn Tông rất mê người nhưng nàng thực sự chẳng có hứng thú, đành kéo con ngựa, mang nó đi chăn.
Lý Ngôn Tông kinh ngạc không thôi, sư phụ nói ra những lời này khiến hắn hoàn toàn minh bạch, nếu không hiểu chỉ sợ chỉ có gỗ mục. Sư phụ hắn là bán tiên, há lại nói vô căn cứ? Nghĩ nghĩ, trong lòng hắn dâng một trận kích động, sư phụ hắn thông thấu mọi sự, lại tính toán chu toàn như vậy, hắn còn có gì phải sợ?
Lý gia sau này sợ gì mà lại không thể trở thành thế gia đại tộc của kinh đô?
Lý Ngôn Tông đắm chìm vào hùng tâm tráng chí của riêng mình, thật lâu sau cũng không thể hoàn toàn bình tĩnh.
Diệp Dung Chi thong thả trở về từ phía xa. Đến gần, hắn mới cười, đưa một bó hoa dại được buộc khéo léo từ sau lưng ra. Chỉ là một bó hoa dại bình thường, chả có gì lạ, ở trong tay hắn lại có một loại mỹ cảm khó tả, làm cho người khác thích thú.
Diệp Dung Chi đưa hoa tặng cho Yên Chi. Ống tay áo màu xanh, ngón tay thon dài, sạch sẽ được bó hoa tô điểm càng khiến cho người ta muốn đui mù. Hắn cười nhẹ, nói: "Phu tử, người xem, có phải ta đã bó đẹp hơn nhiều so với trước đây không?"
Yên Chi nhìn chằm chằm bó hoa dại trước mắt. Dù sao cũng là một âm vật từng sống trong bãi tha ma, nhìn vật chết đã quen nên chỉ cần đồ vật có sinh khí lại minh diễm nàng đều thích. Nàng nhận lấy bó hoa trong tay hắn, cẩn thận ngắm, lát sau mới chế nhạo: "Quả thật là đẹp hơn nhiều, khi đó hoa ngươi kết đến cẩu cũng ghét bỏ" (Nói "đến chó cũng ghét" thì nặng quá nên để nguyên:v)
Thôn Bách Trúc có một tập tục, mỗi khi hết tiết (ngày xưa chia mùa theo tiết) đều phải quét dọn giường chiếu, kết hoa làm lễ nhưng mỗi lần, Diệp Dung Chi đều bị trưởng bối đuổi ra khỏi nhà, miễn cho khách nhân nhìn thấy hắn lại cảm thấy xui xẻo.
Yên Chi quá tức giận nên đem gần hết hoa dại ở thôn Bách Trúc chuyển đến sau núi để Diệp Dung Chi kết cho thoải mái. Đám cô hồn dã quỷ ở đó cũng vui vui vẻ vẻ kết rất nhiều hoa, chẳng qua hoa bọn chúng kết cũng giống hệt khuôn mặt của bọn chúng, một lời khó nói hết...
"Dù sao trước kia vẫn là A Dung kết đẹp nhất, so với đám trong núi kia..." Diệp Dung Chi cố tình lườm Lý Ngôn Tông một cái, đoạn cười nói: "So với đám lười kia, tốt hơn gấp mấy lần"
Yên Chi bật cười. Đám quỷ lười kia kết hoa, nàng cũng tận mắt thấy. Cái thứ hoa loạn thất bát tao muốn chọc mù hai mắt người nhìn kia thật sự rất khó quên. Nàng không khỏi mỉm cười: "Bọn chúng lười như thế, chịu kết hoa đã là khó, dù sao cũng tốt hơn chỉ biết rầm rì suốt ngày"
Lý Ngôn Tông thấy hai người nói chuyện với nhau cực kì vui vẻ, lại đúng chủ đề hắn không biết, trong lòng không thoải mái.
Hắn đột nhiên ý thức được, trong mắt sư phụ không chỉ có một đồ đệ là hắn, nàng còn có một đệ tử xuất hiện sớm hơn mình mười mấy năm. Đệ tử ấy nay lại biết xử sự mộc tựa xuân phong, khí độ lễ tiết hiếm người bì kịp. Hắn nghĩ mà khó chịu nhưng vẫn miễn cưỡng tươi cười.
Diệp Dung Chi liếc nhìn Lý Ngôn Tông, tròng mắt ánh lên một tia hung ác nham hiểm nhưng nhanh chóng nhiễm lại ý cười, tựa như chứa ngũ quang thập sắc, làm nổi bật dung sắc bức người.
Lý Ngôn Tông trông thấy Diệp Dung Chi lại nghĩ đên cái quạt xếp, lòng hắn trầm xuống. Cũng không biết người kia ở nơi nào?
Hắn suy nghĩ một chút, cuối cùng vẫn áp chế trong lòng rồi lo lắng nói: "Sư phụ, ta bảo Lý Thư đưa xe ngựa đến, ngày mai là có thể trở về, hay là sư phụ theo ta đến Quý phủ, để sư phụ một mình ở lại khách điếm, Ngôn Tông thật sự không yên tâm"
Yên Chi đương nhiên không đồng ý. Ở lại Quý phủ an toàn thật nhưng không phải là kế lâu dài. Lai lịch của hắc y nhân chưa tra rõ ngày nào, ngày ấy nàng chưa thể lơi lỏng. Nhưng dù sao nàng không thể ngày ngày phòng bị, lo lắng.
Diệp Dung Chi ôn hòa nói: "Lý huynh phải đọc sách, không tiện chiếu cố phu tử, tốt nhất vẫn nên để phu tử ở chỗ ta dưỡng thương, ta tiện chăm sóc. Ta sẽ đến chố khách nhân (người mà mọi người nghĩ DDC đang làm quản sự cho) mượn hộ vệ bảo vệ phu tử, như vậy mới vẹn toàn"
Lý Ngôn Tông nghe vậy, đang muốn cự tuyệt, Yên Chi cũng đã gật gật đầu nói: "Như vậy cũng tốt." Nàng nhìn Lý Ngôn Tông: "Ngươi phải học tập Quý tiên sinh, sao có thể để chuyện này phiền đến ông ấy? Đừng để ông ấy thấy ngươi phiền toái" Đến Quý phủ không đễ dẫn dụ hắc y nhân, trốn ở một nơi bí mật quan sát mới là đúng.
Lý Ngôn Tông nghe vậy cũng chỉ có thể cười khổ đáp ứng, nay hắn ở Quý phủ cũng quả thật cẩn thận từng bước, e sợ một bước đi nhầm lại chọc được Quý tiên sinh mất hứng. Kì thật cũng là hắn lo mình chưa đủ tốt, sợ Quý tiên sinh không còn coi trọng mình.
Hắn ngẩng đầu, chắp tay với Diệp Dung Chi: "Vậy làm phiền Diệp huynh, sau này có gì cần giúp đỡ, Ngôn Tông nhất định không chối từ"
Diệp Dung Chi mặt mày nhiễm ý cười: "Chiếu cố phu tử vốn là bổn sự, Lý huynh không cần quá mức khách khí."
Editor: Xin lỗi vì lâu không ra chương nhé, vừa bận mà vừa bị con bạn lôi kéo đọc mấy bộ. Thấy hay muốn edit mà tự nhiên nhớ ra là mình còn ôm một hố chưa đâu vào đâu:v
Mà mọi người đã biết gia đình phức tạp nhiều còn, đứa nào cũng tranh tài sản, Diệp Dung Chi làm cho một người trong số đó là gia đình nào và người đó là ai chưa? Anh không phải là tiểu quản sự nhé =)))