Chương 20 (57)
Editor: Miklinh
Đạp một cước thống khoái, lửa giận trong lòng Tạ Minh Thăng cũng nguôi phần nào. Hắn rũ mắt nhìn Yên Chi, phân phó hạ nhân: "Phạt bốn mươi trượng, các ngươi cũng nhìn đó tránh tái phạm, nếu không, kết cục như nhau"
Cái kiểu phạt này, hoàn toàn là xem ý người đánh. Chủ nhân nếu không muốn ngươi chết, trăm trượng ngươi vẫn sống; nhưng nếu chủ nhân chướng mắt ngươi, vài trượng thôi cũng vong mạng. Mà theo tình hình hiện giờ, rõ ràng là Tạ Minh Thăng muốn đánh chết Yên Chi.
Đinh Lâu Yên cũng hiểu được, hành động của Tạ Minh Thăng còn hàm ý cảnh cáo nàng. Việc này nếu truyền ra ngoài, nàng không biết nên bưng mặt vào đâu. Hơn nữa Yên Chi là nha hoàn thân cận của nàng, sao nàng có thể khoanh tay đứng nhìn? "Tạ Minh Thăng, nàng là nha hoàn của ta, nên xử trí thế nào cũng cần ta đồng ý, nếu ngươi dám..."
Tạ Minh Thăng vẫn còn đang nóng, nghe được những lời này càng thêm tức. Hắn không đợi Đinh Lâu Yên nói hết câu đã cắt ngang: "Ngươi xem ta có dám hay không!"
Đinh Lâu Yên giận dữ: "Nàng là người Đinh phủ, nếu ngươi dám đụng, ta quyết không bỏ qua"
Không khí nhất thời giương cung bạt kiếm. Yên Chi cúi đầu, không ai biết nàng đang nghĩ gì.
Tạ Thanh Trắc lựa thời điểm thích hợp, mở miệng khuyên nhủ: "Tẩu tẩu nhân hậu, ai cũng hiểu, nhưng nô tì kia đã hại tẩu tẩu một lần, nếu còn giữ lại chẳng phải là để tồn một mối nguy sao?". Hắn ngừng một chút, nhìn Yên Chi, bâng quơ nói: "Người hầu hạ bên cạnh tẩu tẩu ít nhất cũng nên chính trực lương thiện, ngay cả bản tính cũng không thiện toàn, giữ lại có tác dụng gì?"
Chính trực lương thiện... Yên Chi vừa nghe đã run rẩy, trong lòng hơi khó chịu. Đúng là nhân quả tuần hoàn, trước đây nàng nói những lời này với Diệp Dung Chi, nay lại nàng phải hứng lại những lời ấy. Liệu có phải đây là báo ứng của nàng không?
Nàng nhìn thằng vào mắt Tạ Thanh Trắc, con ngươi ánh lên sự tự giễu, đùa cợt. Tạ Thanh Trắc không né tránh, đôi mắt càng lạnh nhạt, ẩn hiện vài phần sát ý.
Đinh Lâu Yên thấy hắn khuyên, không biết nói thêm gì. Hắn vì nàng, toàn tâm toàn ý suy nghĩ, không thể thẳng thừng bác bỏ hảo ý của hắn.
Tạ Minh Thăng nhìn nhìn Tạ Thanh Trắc, lại nhìn hạ nhân đang đứng trong sân, quát: "Còn không mau động thủ!"
Một mama bước lên phía trước, túm lấy khuỷu tay của Yên Chi, lôi nàng đứng dậy rồi ép nàng quỳ sấp xuống. Mama quen việc tay chân, sức lực cũng không phải vừa. Nàng bị ấn mạnh xuống đất, lồng ngực đau đến khó thở.
Một lát sau, gậy vung xuống. Yên Chi đau đến thắt cả người. Mình đau, tâm đau. Lực đạo này cũng thật tàn nhẫn, nàng e rằng không chịu nổi bốn mươi trượng. Nếu chết rồi xuống địa phủ, nhất định phải xin cải tảo mình đồng da sắt.
Yên Chi nghĩ nghĩ, gậy phía sau lại vung vài lượt. Mồ hôi tuôn ra như mưa. Nàng siết chặt tay, đốt ngón tay xanh trắng. Không được...nếu tiếp tục đánh, nàng cũng nát luôn, mà xuống địa phủ với bộ dáng này thì mất mặt lắm. Rõ ràng là một âm vật lại bị phàm nhân đánh chết, nếu để lũ cô hồn bãi tha ma biết được, chắc chúng cười hết tám trăm năm.
Yên Chi cố hít thật sâu, ngẩng đầu lên, hổn hển: "Đại công tử, nô tì có chuyện...muốn nói với ngài"
Yên Chi dẫu sao cũng mang bộ dáng thiếu nữ, nay bị đánh, tóc tai hỗn độn, khuôn mặt nhu nhược, yếu ớt, khiến người ta không khỏi mềm lòng. Tạ Minh Thăng nhìn nàng, lòng hơi mềm xuống, lại nghi hoặc không biết nàng muốn nói gì nên cho người dừng tay. Tuy nhiên, ngữ khí vẫn có chút khó chịu: "Ngươi còn muốn nói gì?"
Mồ hôi Yên Chi nhỏ giọt xuống nền, tóc dích sát vào gò má, cực kì đáng thương. Nàng suy yếu nhìn hắn, cố gắng ngồi dậy lại vô lực sụp xuống. Nàng thì thào, thanh âm cực nhỏ, không tới gần sẽ không nghe được. Tạ Minh Thăng hơi nhíu mày, tiền lên vài bước rồi ngồi xổm xuống. Hắn muốn nghe xem nàng còn muốn kêu ca gì.
Yên Chi thấy thế, nhanh tay túm lấy cổ áo của Tạ Minh Thăng, siết mạnh. Nàng tàn nhẫn nói: "Tạ Minh Thăng, hai năm nay ta luôn âm thầm giúp ngươi, nếu ta chết, sẽ không có kẻ nào có thể giúp ngươi nữa!"
Tạ Minh Thăng nghe vậy, đồng tử phóng đại. Lát sau, hắn ngẩng phắt đầu nhìn Yên Chi, không thể tin nói: "Là ngươi?"
Không ai nghe được cuộc đối thoại của hai người họ. Dưới tàng cây, Tạ Thanh Trắc trông thấy bộ dáng của Tạ Minh Thăng liền biết có chuyện xấu. Hắn hơi nheo mắt, mặt mày cố giấu sự ngoan lệ. Hắn bình tĩnh nói: "Đại ca, không còn sớm, chuyện này nên xử lí nhanh rồi hồi báo tổ phụ, để ngài an tâm"
Tạ Minh Thăng nhìn Tạ Thanh Trắc, lại nhìn những kẻ đang kinh ngạc xung quanh, nhất thời không biết làm sao. Nếu hắn không trách phạt Yên Chi, tổ phụ khó tránh khỏi việc nghi ngờ năng lực của hắn, mà uy tín của hắn với hạ nhân cũng sẽ chẳng sót lại gì. Nhưng nếu thật sự muốn mạng Yên Chi...nàng là người luôn giúp hắn. Hai năm nay, nếu không có nàng, chỉ sợ hắn đã sớm mất mạng. Hắn không hề hoài nghi Yên Chi lừa hắn, bởi vì việc này hắn chưa từng nói với ai.
Yên Chi đề phòng nhìn Tạ Thanh Trắc, không ngờ lại bị hắn bắt gặp. Nàng cắn răng, nói nhanh: "Cứ để bọn họ đánh, không chết không tàn là được". Đoạn, buông cổ áo của Tạ Minh Thăng.
Tạ Minh Thăng nhìn nàng, im lặng một lát. Vừa nãy, bọn họ như nước với lửa, nay bỗng dưng trở thành đồng minh, hắn nhất thời không thích ứng kịp. Nhưng nghĩ đến chuyện nàng đã giúp hắn rất nhiều lại không đành lòng xuống tay. Hắn thoáng trầm ngâm, cuối cùng vẫn theo cách của nàng. Hắn đứng dậy, phân phó: "Đánh đủ bốn mươi gậy rồi kéo xuống dưỡng thương"
Tạ Thanh Trắc nghe vậy, không tiếp tục khuyên bảo, chỉ lạnh nhạt nhìn Yên Chi. Tạ Lãm đứng bên cạnh, thay Yên Chi đổ mồ hôi. Thà nàng chết ngay lúc này, ít nhất còn có cái chết đơn giản, nhưng nếu làm công tử phật ý, chỉ sợ sống không bằng chết.
Hạ nhân Tạ gia biết ý chủ nhân, không thật sự nặng tay. Nhưng dù thế, Yên Chi vẫn phải chịu khổ. Cũng may là so với ăn đao của Ninh vương ngày trước, nàng vẫn còn hốt mạng về được.
Sau đợt trượng phạt, Yên Chi nằm liệt trên giường. Bởi vì nàng đột nhiên được tha, Đinh Lâu Yên liền nghi ngờ nàng và Tạ Minh Thăng có điều mờ ám. Vị trí của Yên Chi bị thay thế, nàng bị đẩy xuống làm nha hoàn thô sử. (nha hoàn làm việc nặng)
Tạ Minh Thăng vì biết Yên Chi là ân nhân của hắn nên làm lơ chuyện của Châu Đức Nhi, Yên Chi cũng không buồn giải thích. Nhưng giờ đây, nàng đã thua triệt để. Không chỉ bị thương, nàng còn mất sự tín nhiệm của Đinh Lâu Yên. Vốn dĩ nàng có thể ngăn cách Tạ Thanh Trắc và Đinh Lâu Yên gặp mặt, giờ thì rất khó. Cũng may Tạ Minh Thăng vẫn yên ổn, mấy ngày liền không ra ngoài; thứ nhất là vì chuẩn bị cho kì thi Hương, hai là để trấn an Châu Đức Nhi.
Yên Chi vẫn luôn thắc mắc, vì sao Tạ Thanh Trắc có thể thuyết phục Châu Đức Nhi dùng hài tử để hại nàng; cho đến khi Tạ Minh Thăng nâng Châu Đức Nhi làm thiếp, nàng mới tỉnh ngộ. Đổi một hài tử chưa sinh ra để trèo lên vị trí cơ thiếp, không cần bị đuổi ra thôn trang tự sinh tự diệt hơn nữa có Tạ Minh Thăng trấn an, thương tiếc, còn sợ không lại mang thai?
Yên Chi nghĩ đến đây, rùng mình. Một hài tử chưa xuất thế cũng trở thành con cờ để hắn hại người. Nếu Yên Chi nàng thật sự bị đánh chết thì không phải ngày hôm đó hắn đã lấy đi hai mạng người rồi sao? Ấy vậy mà hắn vẫn tỏ vẻ không liên quan.
Lòng Yên Chi thắt lại, đời này, lương tâm của nghiệp chướng kia cũng bị chó tha mất rồi.
Nàng bưng chậu quần áo đã được giặt sạch, đi dọc theo hành lang. Phía ngoài hiên, mây đen cuồn cuộn, sấm rền từng đợt, gió thổi mạnh. Không gian hoàn toàn vẽ ra cảnh trước khi bão đến.
Cả người Yên Chi bị gió đẩy về phía trước. Đến cuối hành lang, nàng nhìn thấy người kia. Nàng chậm bước chân, không nói lời nào, nhìn hắn. Vạt áo như mực của hắn theo gió phất bay, mái tóc đen không búi quan, chỉ cột giữa; tóc theo gió phất phơ, có phần hỗn độn mà phong độ thế gia trên người hắn lại không giảm nửa phần, bộ dáng chân chính danh sĩ quân tử.
Yên Chi thấy hắn chậm rãi bước tới, đôi mắt nhàn nhạt, nhìn nàng. Đây là lần đầu tiên hai người họ gặp nhau kể từ lúc chơi bài ngửa. Nàng rũ mắt, hạ người hành lễ: "Nô tì thỉnh an công tử"
Tạ Thanh Trắc nhìn nàng, không nói lời nào, lâu sau mới ý vị thâm trường nói: "Yên Chi, sau này tự giải quyết cho tốt."
Yên Chi khẽ run. Nàng giương mắt nhìn hắn. Lúc này, hắn đã không còn là Tạ Thanh Trắc thanh lãnh tựa trích tiên, khuôn mặt hắn đã nhiễm vài phần lệ khí.
Sét rạch ngang qua, sấm nổ một tiếng, mưa trút tầm tã, giọt giọt lách cách trên mái hiên. Gió nổi lên, thổi phất vạt áo của hai ngưởi.
Yên Chi nhíu mày, trong lòng chua xót.
Cuối cùng thì...bọn họ vẫn là địch thủ.
Tạ Thanh Trắc tiếp tục tiến về phía trước. Yên Chi thấy hắn lướt qua cạnh, cảm thấy vẫn nên cẩn thận, nếu không sẽ đâm đầu vào tử lộ. Nhưng chỉ cần nghĩ đến Diệp Dung Chi, nàng lại cực kì khó chịu. Nàng nhớ đến kết cục đời trước của hắn; nàng không quản được hắn, chỉ có thể hận tính cách của hắn, hận hành động của hắn. Yên Chi khó nén cảm xúc trong lòng, nói vọng với Tạ Thanh Trắc đã bước được một đoạn: "Đã như thế, nô tì cũng muốn nói với công tử một câu..."
Tạ Thanh Trắc nghe vậy, hơi ngừng lại bước chân; hắn nhíu mày, quay người nhìn về phía nàng.
Yên Chi cũng xoay người nhìn hắn, tròng mắt bi thương, giọng điệu lại giống một kẻ ngoài cuộc: "Ác giả ác báo, nếu công tử không muốn rơi vào kết cục xấu thì nên thu liễm hành vi, đừng để tương lai gặp phải quả báo"
Trời ban trưa nhưng cảnh sắc tối sầm. Mưa tầm tã, cuồng phong gào thét, vạn vật oằn mình trong mưa.
Tạ Thanh Trắc nhìn Yên Chi, không nói gì. Mãi lúc sau, người vốn thanh lãnh, lạnh nhạt nay lại nổi lên tiếu ý, thanh âm theo tiếng mưa truyền đến, không sót một chữ.
Hắn nói: "Còn có thể có quả bảo gì? Như vậy còn chưa phải quả báo?"
Sinh ra ở góc tăm tối nhất của thế gia, có lẽ không có ai nghĩ được, cuộc sống hắn đã trải qua...đáng cười cỡ nào!