• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:


Edit: Ryal
"Đệch!".

Đinh Bồi An chửi tục một câu, rồi nhanh chóng quay người chạy thẳng.

Mấy người còn lại sửng sốt một lúc mới phản ứng lại mà đuổi theo sát gã.

Gần như ngay lập tức, đám thi thể thối rữa không ngừng gào thét cũng điên cuồng nhào ra.

Phần đầu gối và mắt cá chân đã mục nát có vẻ chẳng hề ảnh hưởng gì tới tốc độ của chúng, chúng vừa khàn giọng tru lên vừa vọt tới chỗ những người chơi.

Dường như trong không khí còn có mùi buồn nôn tanh tưởi.

Đèn lắp trên trần hành lang cũng nổ tạch tạch, màu cam ấm dần đổi thành xanh lét, dát một tầng ánh sáng xanh mượt lên những sứ giả của thần chết, khiến chúng trông càng đáng sợ hơn.

Tuy Trì Tịch còn trẻ nhưng thể lực thì hơi đuối, chạy được mấy tầng đã tái cả mặt, đôi chân cũng chạy chậm lại.

Gần tới lầu một, cậu lảo đảo ngã cái "rầm" xuống từ cầu thang.

Tới khi cậu hoa mắt chóng mặt giãy giụa đứng lên, đám xác sống với những ngón tay vàng quắt queo và đôi môi chảy mủ đã ở ngay trước mắt.

Những người khác còn đang chạy thục mạng, chẳng ai quan tâm.

Đầu óc Trì Tịch trống rỗng, cậu há miệng đầy tuyệt vọng, đồng tử co lại chờ đợi cái chết.

Một giây sau, đám học sinh xác sống trước mặt đột nhiên biến mất, một luồng sức mạnh túm bả vai cậu kéo đi.

Cậu thoát chết chỉ trong nháy mắt.

Trì Tịch há miệng thở dốc, nhìn người bên cạnh: "Ừm...".

"Chạy trước đã".

Ân Lưu Minh đang túm theo một người mà sắc mặt vẫn bình thản, tốc độ xông ra ngoài không hề giảm sút.

Trì Tịch khẽ nghiến răng, cố cử động hai chân xụi lơ đuổi theo y.

Cuối cùng hai người cũng chạy ra khỏi tòa nhà.

Chẳng hiểu sao đám xác sống lại dừng ngay cửa, chỉ đứng đó gào thét không ngừng.

Những người chơi chạy được đến nơi trống trải, thấy đám xác sống không đuổi theo nữa thì tạm thời dừng lại nghỉ ngơi.

Ân Lưu Minh thả Trì Tịch ra, cậu lập tức nằm xụi lơ trên đất, gương mặt tái mét, há miệng thở hồng hộc.

Hai người chơi lão làng là Đinh Bồi An và Ninh Viện Viện không có vấn đề gì, hai người mới khác cũng mềm xèo cả người, mặt trắng bệch.

Người đàn ông trung niên tên Ngụy Tử Long cứ mãi nôn khan, thanh niên trông có vẻ phúc hậu tên Dương Giác cũng cúi đầu thở dốc không ngừng.

Lần đầu tiên nhìn thấy cảnh tượng kinh dị chỉ trong phim mới có, họ cực kì sợ hãi.

Một Ân Lưu Minh đứng ngó các lớp học với sắc mặt bình thản trở nên nổi bật vô cùng.

Đinh Bồi An và Ninh Viện Viện đều nhìn y mấy lần.

Chỉ là trong mắt một người đầy sự không cam lòng, còn người kia lại hơi tỏ vẻ khen ngợi.

Một lúc lâu sau Trì Tịch mới bình tĩnh lại, mặt dần hiện sắc máu.

Cậu cố bò dậy, thấp giọng nói với Ân Lưu Minh: "Anh Ân à, cảm ơn anh".

Ân Lưu Minh chẳng để ý mấy: "Chuyện dễ như ăn cháo ấy mà".

Ngụy Tử Long lau khóe miệng, sợ hãi nhìn đám xác sống: "Hay trốn ra chỗ nào đó xa hơn chút đi?".

Ai biết đám xác sống này sẽ xổng ra lúc nào?

Ân Lưu Minh dời tầm mắt khỏi tòa nhà dạy học: "Hình như đám học sinh bị bồn hoa kia chặn lại".

Đám xác sống dừng lại vừa đúng ở ngay trước chậu hoa, không đứa nào dám đi qua thứ đồ thoạt trông chẳng có chút uy hiếp nào ấy.

Ngụy Tử Long hơi sửng sốt, liếc phía kia một cái rồi bị đám xác sống dữ tợn dọa cho lùi về sau một bước.

Gã không nhịn được mà thoáng mừng: "Lẽ nào mấy bông hoa đó có thể khắc chế xác sống?".

Gã dùng ánh mắt hâm mộ nhìn Ân Lưu Minh và Trì Tịch.

Nếu vậy, chẳng phải những kẻ được đám hoa chủ động tìm tới như Ân Lưu Minh và Trì Tịch sẽ có thêm một lá bùa hộ mệnh ư?
Thậm chí gã còn suy tính xem giờ đi hái hoa thì có kịp hay không.

Đinh Bồi An lạnh lùng mở miệng: "Nếu hoa thực sự có thể giải quyết đám xác sống thì hai người họ đã không bị tấn công rồi".

Ngụy Tử Long nghe vậy bèn ngượng ngùng: "Vâng, anh Đinh đúng là sáng suốt".

Trì Tịch nhút nhát hỏi: "Vậy phải làm sao bây giờ?".

"Kẻ tạo giấc mơ cũng biến mình thành xác sống ư? Nhiệm vụ yêu cầu chúng ta giúp đám học sinh vượt qua kì kiểm tra...!Giúp đám xác sống đó học ư?".

Ngụy Tử Long tái mặt.

"Liệu chúng nó có hiểu tiếng người không?".

Đinh Bồi An và Ninh Viện Viện liếc nhau, nhíu mày, hiển nhiên là cũng chẳng có manh mối gì.

Ân Lưu Minh bỗng lên tiếng: "Bảy giờ còn phải dạy bổ túc cho học sinh một tiết nữa".

Y giơ chiếc điện thoại trên tay: "Bây giờ là sáu giờ rồi".

Nhiệm vụ chính bắt buộc phải được hoàn thành.

Dạy bù cho đám xác sống một môn bất kì...!Chẳng phải ngang với đi chết à?
Mặt mấy người kia tái nhợt cả đi, nhìn sang phía Đinh Bồi An và Ninh Viện Viện theo bản năng.

Hai người chơi lão làng này tới để hướng dẫn họ, chắc cũng phải có cách gì chứ?
Đinh Bồi An im lặng chỉ sang tòa nhà: "Đáp án ở ngay kia còn gì? Ôm theo chậu hoa đó là được".

Mắt Ngụy Tử Long sáng lên: "Đúng rồi!".

Trì Tịch do dự một lúc: "Ta dời chậu hoa đó đi, thì liệu đám xác sống có lao ra không...".

Ân Lưu Minh lại nói: "Đó là hoa dâm bụt".

Trì Tịch phản ứng lại rất nhanh, cậu khẽ biến sắc: "Hoa dâm bụt ư?".

Có người hỏi: "Hoa dâm bụt thì sao?".

"Sau khi mặt trời lặn, cánh hoa sẽ khép lại.

Đến sáng sớm nó mới bung nở".

Trì Tịch nhìn sắc trời.

"Mặt trời sắp lặn rồi".

Không biết thời tiết trong giấc mơ này ra sao, nhưng có vẻ chẳng bao lâu nữa là màn đêm sẽ buông xuống.

Nếu hoa nở ngăn xác sống, thì sau khi mặt trời lặn, chúng rất có thể sẽ nhào ra...!
Sắc mặt mọi người cũng thay đổi.

"Đầu tiên phải trốn ra xa trước đã".

Mấy người vừa sợ tới mức xụi lơ cũng chẳng dám ở lại lâu, nhanh chóng bò dậy.


Sáu người cứ quanh quẩn, rồi quyết định đi tới tòa nhà văn phòng.

Chỉ mỗi nơi này không có hoa.

Theo thời gian biểu bình thường thì giờ này học sinh chuẩn bị ăn tối, lẽ ra phải nhộn nhịp vô cùng.

Nhưng ngoài tòa nhà số ba thì tòa nào cũng âm u đầy tử khí, như thể vốn không có người sống tồn tại.

Chỉ có hoa trong vườn nhẹ lay theo gió, khoe sắc dưới vệt nắng chiều.

Bầu không khí quái quỷ này khiến mấy người chơi rợn cả da đầu.

Ngụy Tử Long đứng ngay cửa tòa nhà văn phòng, nhìn Đinh Bồi An vẻ cầu cứu: "Anh Đinh à, lát nữa phải đi dạy học rồi.

Anh có cách gì không?".

Đinh Bồi An yên lặng một chốc rồi bỗng khoát tay, trong tay gã xuất hiện một con dấu tinh xảo: "Đây là bùa hộ mệnh, có thể đảm bảo mọi người được an toàn tuyệt đối trước mặt xác sống trong một khoảng thời gian".

Mấy người kia sáng mắt lên: "Anh Đinh à...".

"Nhưng không thể đưa cho mấy người miễn phí được".

Đinh Bồi An bỗng thu con dấu lại, lạnh lùng thốt lên.

"Cái này đổi bằng điểm tôi kiếm được, tự dưng cho không mấy người thì có ích gì?".

Mọi người nhìn nhau.

"Anh Đinh ơi, chỉ cần anh ra lệnh thì nhất định bọn em sẽ không chối từ!".

"Đúng thế, anh cứ thoải mái sử dụng tụi này đi!".

Đinh Bồi An hơi do dự, đợi đám người mới lo sốt cả vó lên mới thở dài: "Nếu mọi người có thể đồng ý một yêu cầu...".

"Anh cứ nói đi!".

"Nhất định tụi em sẽ đồng ý mà!".

"Hệ thống có thể giúp các người chơi kí khế ước với nhau".

Đinh Bồi An xoay tay, một cuốn sách cổ bằng da dê xuất hiện.

"Nếu mấy người chịu kí khế ước với tôi thì tôi sẽ đưa bùa hộ mệnh cho mấy người".

Gã giải thích qua về khế ước này.

Bên A và bên B có quan hệ "thuê mướn", sau khi các người chơi kiếm được điểm thì 10% trong số đó sẽ được tự động chuyển sang chỗ Đinh Bồi An.

Đương nhiên các người chơi cũng không phải không có lợi gì - quyền đổi đồ trong chợ của hệ thống phải được mở bằng cấp bậc của giấc mơ, mấy người mới chưa vượt được ải nào thì đến cổng chợ còn đóng kín mít.

Nếu kí khế ước với Đinh Bồi An thì họ có thể sử dụng ké cả quyền đổi đồ của gã, đổi lấy các loại đạo cụ có lợi sớm hơn.

Ngoài ra, họ còn được truyền cho những kinh nghiệm và kiến thức của Đinh Bồi An nữa.

Trừ Ân Lưu Minh, ba người chơi mới đều do dự.

Họ vừa bước vào trò chơi, còn chưa biết sau này có dễ kiếm điểm hay không, 10% đâu phải con số nhỏ gì - dù ở hiện thực, có mua cổ phiếu cũng khó mà nhận được lợi nhuận 10%.

"Tôi nói thật này, đám lính mới như mấy người chẳng biết sau này vượt được mấy ải, điểm mấy người thu thập được cũng kém xa số tôi có thể tự kiếm".

Đinh Bồi An lạnh lùng thốt.

"Tôi muốn tìm người chủ yếu là để đủ số đăng kí công đoàn thôi".


Dương Giác vốn ít lời cũng tò mò hỏi: "Trong trò chơi này còn có công đoàn nữa cơ à?".

"Còn nhiều thứ lắm, mấy người lên cấp rồi khắc biết".

Đinh Bồi An không nói nhiều về đề tài này, chỉ chép miệng với Ninh Viện Viện.

"Không tin thì hỏi cô này đi, lúc trước tôi cũng chẳng quen cô ta đâu, chỉ tình cờ chọn nhiệm vụ ở giấc mơ này thôi".

Ninh Viện Viện thấy họ nhìn mình thì chầm chậm gật đầu: "Cậu ta nói không sai".

Dương Giác hơi nghĩ ngợi rồi hỏi: "Khế ước có được kí nhiều lần không? Có được phép gỡ bỏ không?".

"Nếu là bên B thì mỗi người chơi chỉ được kí một khế ước thôi.

Khế ước thuê mướn là loại hợp đồng cấp thấp nhất, sau khi qua ải này thì mấy người sẽ được mở chợ, có thể dùng điểm để đổi đạo cụ gỡ bỏ khế ước".

Biểu cảm trên mặt Ân Lưu Minh bỗng trở nên là lạ.

Vừa nghe tới việc có thể gỡ bỏ là mấy người chơi mới gần như hết lo.

Nếu Đinh Bồi An tỏ vẻ thân thiết mời chào, có khi họ phải xoắn xuýt thêm một lúc nữa; nhưng từ đầu đến cuối thái độ của gã vẫn cứ là "thích thì mời không thích thì thôi", khiến họ cảm thấy gã không có ý định gì xấu theo bản năng.

Ngụy Tử Long là người đầu tiên đồng ý.

Dương Giác hơi do dự, rồi cũng bước tới cạnh Đinh Bồi An.

Đinh Bồi An nhìn Ân Lưu Minh vẻ mong ngóng, đợi y chủ động bước sang.

Ân Lưu Minh mỉm cười, chầm chậm nói: "Tôi từ chối".

Mặt Đinh Bồi An đen kịt, ánh mắt lạnh như băng nhìn y vẻ ép buộc.

Ân Lưu Minh cũng nhìn lại, chẳng hề sợ hãi.

Một cơn gió lốc vô hình nổi lên giữa hai người.

Lời từ chối của Ân Lưu Minh khiến Ngụy Tử Long và Dương Giác rất ngạc nhiên, Ninh Viện Viện thì tỏ vẻ hứng thú.

Y nở nụ cười ôn hòa mà không hề nhượng bộ: "Xin lỗi, cá nhân tôi khá là ghét mấy thứ ràng buộc thế này".

Đinh Bồi An lạnh lùng nhìn y, bỗng cười nhạo: "Tùy cậu thôi".

Gã liếc sang Trì Tịch.

Nam sinh viên cứ lí nha lí nhí từ đầu tới giờ hơi ngẩng đầu nhìn Ân Lưu Minh, lấy hết dũng khí mà nói: "Tôi, tôi cũng không...".

Đinh Bồi An sầm mặt: "Cậu chắc chứ?".

Từ đầu gã đã không ưa Ân Lưu Minh rồi, có lôi kéo được y hay không cũng chẳng sao - nhưng cái loại nhãi con dễ bắt nạt như Trì Tịch này chính là kiểu đàn em lót đường cực kì hoàn hảo!
Trì Tịch run run, cúi đầu: "Chắc".

Đinh Bồi An hít một hơi thật sâu, cố nín lửa giận.

Giờ mà bực lên thì mất giá quá.

Trong giấc mơ có rất nhiều mối nguy, có thể hai tên kia sẽ bị dạy cho một bài học ngay thôi.

Gã tính sổ món nợ này lên người Ân Lưu Minh, rồi quay đầu nói với Ngụy Tử Long và Dương Giác: "Giờ chỉ còn hơn bốn mươi phút, chúng ta thử hỏi thăm trong tòa nhà văn phòng xem".

Rồi gã lạnh lùng liếc Ân Lưu Minh và Trì Tịch một cái.

Ẩn ý hết sức rõ ràng - nếu họ không chịu vào đội của gã, thì cũng đừng đi theo.

Ninh Viện Viện là người cuối cùng cất bước, cô nhìn Ân Lưu Minh vẻ sâu xa rồi đột nhiên nói: "Cẩn thận đấy nhé".

Rồi cô cũng đi cùng Đinh Bồi An.

Ân Lưu Minh vẫn đứng im, y thờ ơ nhún nhún vai rồi nghiêng đầu nhìn Trì Tịch, khẽ nhíu mày: "Sao cậu không chấp nhận lời mời của Đinh Bồi An?".

Trì Tịch do dự, rồi vẫn lí nhí: "Em cứ có cảm giác gã ta không có ý tốt".

"Cũng phân tích từ biểu cảm mà ra à?".

Trì Tịch gật gật đầu, hỏi vẻ ngạc nhiên: "Sao anh Ân không kí khế ước với gã ta? Anh cũng thấy gã ta không có ý tốt ạ?".

Ân Lưu Minh híp mắt cười: "Tôi có lí do khác".


- Y đã kí khế ước với một người khác mất rồi.

Trì Tịch thấy Ân Lưu Minh không muốn nói nhiều thì thức thời đổi chủ đề: "Giờ mình đi đâu ạ?".

Chẳng hiểu từ bao giờ, theo bản năng cậu đã coi y như đội trưởng.

Ân Lưu Minh nhìn sang phía lớp học: "Tôi định quay về đó xem thử".

Trì Tịch nhớ tới đám xác sống đáng sợ thì run lẩy bẩy.

"Cậu sợ thì cứ ở lại đi".

Trì Tịch chỉ do dự hai giây rồi chốt: "Em đi cùng anh Ân".

Ân Lưu Minh nhíu mày, không khuyên thêm nữa.

Hai người quay về bằng đường cũ.

Sân trường vẫn rất im ắng, chỉ có tiếng gió thổi qua bụi hoa soàn soạt, lộ vẻ ngột ngạt kinh dị giữa sắc trời tối đen.

Tới gần tòa nhà dạy học, Trì Tịch bỗng sợ hãi kêu lên: "Anh Ân ơi, nó lại tới đây rồi này!".

Ân Lưu Minh quay đầu, thấy trên tay Trì Tịch có thêm một đóa anh túc đỏ trông rất quen.

Lần trước đi qua đây cậu cũng bị hoa "ăn vạ" nhưng không dám giữ lại, đành vứt hoa xuống.

Trì Tịch nhìn Ân Lưu Minh vẻ cầu cứu: "Anh Ân ơi, phải làm sao đây?".

Ân Lưu Minh hơi nghĩ ngợi: "Cứ giữ lại đi".

Trước mắt thì có vẻ đóa hoa này không có địch ý.

Trì Tịch cẩn thận đặt hoa vào túi áo.

Tới khi cậu ngẩng đầu lên, Ân Lưu Minh đã đứng ở cửa tòa nhà, giơ điện thoại chụp đám xác sống đang kẹt cứng.

Trời dần tối, hoa dâm bụt đã dần khép lại, lực uy hiếp với xác sống cũng yếu đi rất nhiều.

Trì Tịch tận mắt nhìn thấy có mấy con đã rụt rè thử đụng vào chậu hoa muốn xông ra ngoài.

"Anh Ân à, anh làm gì thế?".

Ân Lưu Minh cất điện thoại: "Xác nhận vài suy đoán thôi".

"Suy đoán gì ạ?".

"Tuy đám xác sống này rất đáng sợ, nhưng có lẽ chúng cũng chẳng đáng để ta coi là mối uy hiếp.

Ninh Viện Viện từng nói, giấc mơ được sáng tạo từ hoàn cảnh của kẻ tạo giấc mơ".

Ân Lưu Minh khẽ xoa cằm.

"Nếu là học sinh, thì cậu sợ nhất cái gì trong trường?".

Trì Tịch ngẫm nghĩ: "Giáo viên, học bài, thi cử?".

Ân Lưu Minh gật gật đầu: "Chắc đám xác sống này cũng thế - lúc trước nó xông về phía chúng ta đúng lúc chuông tan học reo vang.

Nói cách khác, có lẽ mấy đứa học sinh chỉ muốn hưởng thụ giây phút nghỉ ngơi thôi".

Trì Tịch ngơ ra một lúc mới hiểu được, cậu hơi giật mình: "Ý anh là lúc trước chúng ta không cần chạy ư?".

"Không, dĩ nhiên phải chạy chứ".

Ân Lưu Minh lắc đầu, cười nhạt: "Đừng quên là chuông tan học lúc sáu giờ cũng đồng nghĩa với việc đến giờ ăn tối...!Thực đơn của đám xác sống là gì, thì tôi chẳng cần đoán cũng biết".

Trì Tịch run rẩy.

Cậu bỗng nhiên ngớ ra: "Ý anh là, lát nữa lúc dạy học thì không phải sợ chúng sẽ ăn thịt mình ư?".

"Có lẽ vậy".

Ân Lưu Minh nhìn đồng hồ, lấy đóa hồng trên ba lô ra khẽ ngửi.

"Nhưng nhiệm vụ chính chắc chắn không đơn giản đến thế...!Còn phải chuẩn bị thêm chút nữa"..

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK