Khi Ân Lưu Minh và Diệp Thanh Thanh xuất hiện ở phòng bệnh của Triệu Tú Tú, cô đang núp trên giường mình, run lẩy bẩy.
Trên giường Thạch Khải Viễn chỉ còn dây trói, gã đã biến mất tăm.
Diệp Thanh Thanh lo lắng chạy tới đỡ Triệu Tú Tú: "Có chuyện gì thế chị?".
Triệu Tú Tú vò đầu bứt tóc, hai mắt vô hồn: "Ban, ban nãy có ma...".
Ân Lưu Minh đứng ở cửa, im lặng nhìn một vòng bên trong.
Hai bệnh nhân khác cùng phòng với Triệu Tú Tú là một người phụ nữ trung niên và một bà cụ. Bà cụ dựa lưng vào tường, đeo kính lão đọc báo, không quan tâm đến mọi chuyện xung quanh; còn người phụ nữ trung niên có vẻ sợ sệt, níu chăn nhìn sang phía này với ánh mắt đầy cảnh giác.
Được Diệp Thanh Thanh an ủi, Triệu Tú Tú thoáng tỉnh táo lại, bắt đầu miêu tả chuyện vừa xảy ra.
Ban nãy cô hỏi chuyện dì Trần – người phụ nữ trung niên kia – để lấy thông tin, vừa quay về giường ngồi suy nghĩ thì chợt thấy có một bàn tay ma trắng bệch đặt trên lưng Thạch Khải Viễn.
Tuy rất sợ, nhưng nghĩ tới việc Thạch Khải Viễn hẳn là kẻ có sức chiến đấu mạnh nhất trong căn phòng này, cô đánh bạo nhắc nhở gã – nhưng Thạch Khải Viễn không tin, thậm chí còn giơ tay định đánh cô. Ngay khi Triệu Tú Tú tưởng mình sẽ phải chịu một cú đấm, hai mắt Thạch Khải Viễn đột nhiên dại ra, cơ thể cứng ngắc, xông ra ngoài.
Diệp Thanh Thanh giật mình: "Quỷ nhập xác ư?".
Triệu Tú Tú che đầu, lắc đầu như điên: "Tôi cũng không biết! Bệnh viện này đáng sợ quá!".
Diệp Thanh Thanh nhanh chóng nhẹ giọng an ủi cô.
Ân Lưu Minh bước tới bên cửa sổ, liếc mắt nhìn ra ngoài.
Từ phòng bệnh của Triệu Tú Tú cũng thấy được rừng trúc.
Buổi tối, trong rừng trúc có ánh đèn đường, một cái bóng mơ hồ đang chầm chậm tiến sâu vào bên trong theo con đường nhỏ.
Ân Lưu Minh nhíu mày dời mắt, quay sang nhìn Triệu Tú Tú: "Trước đó các cô đã nói chuyện gì?".
Triệu Tú Tú bụm mặt, mái tóc rối tung: "Tôi sợ lắm, đừng tìm tôi... Hu hu... Tôi muốn về nhà...".
Có hỏi gì thì cô cũng chỉ đáp vậy. Nhìn dáng vẻ của Triệu Tú Tú chắc cũng chẳng cung cấp được gì.
Ân Lưu Minh hơi ngẫm nghĩ, bước tới cạnh giường bệnh của người phụ nữ được gọi là dì Trần kia, lễ phép hỏi: "Dì Trần ơi, dì có thể cho cháu biết trước đó dì và Triệu Tú Tú đã trò chuyện về điều gì được không?".
Dì Trần thò nửa cái đầu ra khỏi chăn, cẩn thận quan sát Ân Lưu Minh rồi mới nhỏ giọng đáp: "Bọn tôi chỉ nói về chút sự kiện kì quái trong bệnh viện này thôi... Chuyện ma quỷ trong thang máy, chưa bao giờ có bệnh nhân sống sót ra ngoài, đến tối cũng chẳng ai dám tới gần rừng trúc".
Về cơ bản thì cũng giống thông tin mà NPC trong phòng Ân Lưu Minh đã cung cấp.
Ân Lưu Minh suy nghĩ chốc lát, lại hỏi: "Dì có thấy tay ma trên người Thạch Khải Viễn không... cái gã to con kia ấy?".
Dì Trần sợ hãi rụt cổ lại, nhỏ giọng đáp: "Tôi ngồi xa, không thấy... Nhưng bệnh viện này vốn cũng quái quỷ mà, bao nhiêu chuyện ma quái đã xảy ra... Thằng to con đó đúng là không tốt tính, cứ to tiếng với Tiểu Triệu, còn định đánh con bé nnữa...".
Từ khi thấy hai bệnh nhân trong phòng mình nảy sinh phản ứng dữ dội với Thẩm Lâu, Ân Lưu Minh đã đoán được rằng trong bệnh viện từng có chuyện không sạch sẽ xảy ra.
Diệp Thanh Thanh dỗ dành Triệu Tú Tú, lau mồ hôi, nhỏ giọng hỏi Ân Lưu Minh: "Thầy Ân ơi, có nên ra ngoài xem không ạ?".
Tuy họ nói bệnh nhân buổi tối không được tới gần rừng trúc, nhưng tỉ lệ qua ải của giấc mơ này là 100% cơ mà! Diệp Thanh Thanh có cảm giác mạo hiểm một chút cũng được.
Ân Lưu Minh trầm ngâm: "Có thể tới bìa rừng xem".
Triệu Tú Tú nghe vậy thì hoảng sợ ngẩng đầu, túm lấy Diệp Thanh Thanh: "Không được! Hai người tới đó, lỡ có chuyện gì thì phải làm sao!".
Diệp Thanh Thanh an ủi cô: "Không sao đâu, thầy Ân mạnh lắm... Có khi bọn em có thể cứu Thạch Khải Viễn về đấy chị".
"Tên bạo lực kia có bị sao thì cũng đáng đời, còn hai người có chuyện thì phải làm sao!". Triệu Tú Tú bật thốt, rồi tỉnh táo lại, kéo ống tay áo. "Mai chúng ta đi xem thử được không?".
Diệp Thanh Thanh thấy lạ: "Chẳng phải mai đi thì muộn rồi hay sao?".
Mắt Triệu Tú Tú dần rưng rưng, cô nắm chặt tay Diệp Thanh Thanh: "Nhưng... Chị sợ lắm, chị không dám ở một mình...".
Diệp Thanh Thanh hơi do dự, nhìn Ân Lưu Minh: "Thầy Ân ơi, hay em ở lại đây với chị Tú Tú nhé?".
Ân Lưu Minh nhìn khuôn mặt tái mét của Triệu Tú Tú, khẽ nheo mắt, gật đầu: "Được".
Y bước ra cửa, dì Trần bỗng run giọng hỏi: "Này cậu trai, cậu định vào rừng trúc à?".
"Vâng".
Dì Trần định nói gì rồi lại thôi, ngoắc tay bảo y tiến tới gần, thấp giọng dặn một câu: "Nhớ kĩ này, đừng ra khỏi phạm vi chiếu sáng của những ngọn đèn ở lối đi... Tốt nhất cũng đừng đi bằng cái thang máy bên phải".
Ân Lưu Minh hỏi: "Thang máy có gì đặc biệt sao ạ?".
Dì Trần có vẻ sợ sệt: "Người sống không đi thang máy bên phải... Nó được dùng để đưa bệnh nhân từ phòng giải phẫu tới nhà xác. Lúc trước có người đi sai, gặp được con ma đã chết từ lâu, suýt thì sợ phát điên".
Ân Lưu Minh trầm ngâm chốc lát, cảm ơn lời nhắc nhở của bà.
Chẳng biết hai anh em Tư Thành và Tư Hòa ở trong phòng làm gì, những người mới khác cũng không dám đi ra, chỉ có Mễ An Bồi nhiệt tình hỏi có cần cậu chàng đi cùng hay không thì bị Ân Lưu Minh từ chối.
Y tới gần rừng trúc.
Rừng trúc của bệnh viện được trồng đều tăm tắp, mỗi cây cách nhau khoảng một mét, ngay ngắn như một tấm lưới được đo bằng thước thật tỉ mỉ.
Một con đường nhỏ uốn lượn lát đá hoa cương dẫn lối thẳng vào khu rừng sâu thăm thẳm, hai bên là đèn đường trắng ngà.
Ân Lưu Minh cúi đầu nhìn những viên gạch đá hoa cương ấy.
Không cần dùng thước đo cũng biết, chiều dài, chiều rộng và cả khoảng cách giữa chúng là giống hệt nhau.
Thẩm Lâu bay ra, bình luận: "Chắc kẻ tạo giấc mơ này phải mắc chứng OCD đấy nhỉ".
Cây trúc và gạch cùng đều tăm tắp, có lẽ trong hiện thực chẳng bệnh viện nào đạt được tới tiêu chuẩn này.
Ân Lưu Minh khẽ đáp: "Hẳn Trì Tịch thì không".
Y suy tư một chốc, cất bước vào rừng.
Càng đi, dường như ánh đèn đường càng ảm đạm thêm đôi chút.
Trừ con đường ấy, hết thảy xung quanh đều tối tăm và quạnh quẽ. Gió thổi qua rừng trúc, lá trúc xào xạc, âm thanh vừa đáng sợ vừa kì dị. Trên mặt đất bên ngoài con đường nhỏ có ánh huỳnh quang xanh nhạt, chẳng biết là rêu hay một lớp phản quang nào khác.
Ân Lưu Minh bỗng hỏi: "Anh có thấy quen quen không?".
Thẩm Lâu hiểu ý y, sờ cằm: "Có một chút".
Ân Lưu Minh ngồi xổm xuống, thử lấy chút bùn đất lên ngửi.
Đen kịt, xốp mềm, còn có mùi tanh mặn nhàn nhạt.
Nếu thay những cây trúc này bằng cây đại thụ, sắp xếp lộn xộn hơn...
Thì sẽ giống hệt rừng cây đầy rẫy hiểm nguy trong "Thị trấn nhỏ hiến tế cho biển sâu".
Nếu Trì Tịch được tái hiện trong giấc mơ của người khác, kẻ đó sẽ không biết về cảnh tượng trong "Thị trấn nhỏ hiến tế cho biển sâu".
Hơn nữa, khoảnh khắc cuối cùng của Trì Tịch đã trôi qua trong rừng cây ấy.
Nguyên nhân cái chết...
Ân Lưu Minh bước ra khỏi con đường nhỏ được ánh đèn soi sáng.
Trong đêm đen, một cái bóng im lặng tiến về phía y.
Khi nó sắp chạm tới gáy Ân Lưu Minh thì bị một cây giáo dài trông như đồ chơi chặn lại.
Bóng đen kia chưa kịp phản ứng đã bị mũi giáo đóng đinh xuống đất.
Ân Lưu Minh cầm sách minh họa, ụp vào người nó.
[Bóng trúc].
[Xuất xứ từ giấc mơ: Bệnh viện trắng luân hồi].
[Độ hiếm: ★].
[Sức mạnh: 10].
[Tính chất công kích: 10].
[Lí tính: 0].
[Mô tả: Quái vật vô tính ẩn trong bóng trúc, khi đêm xuống sẽ tấn công mọi vật sống trước mặt].
[Kĩ năng đã mở khóa: Sợ hãi LV1 (khiến con người nảy sinh cảm giác sợ hãi)].
Thẩm Lâu bật cười: "Thứ hàng phục chế này quá kém cỏi".
Dáng vẻ khi tấn công khá giống động vật thân mềm biển sâu, nhưng tốc độ, lực công kích và cả kĩ năng trong sách minh họa thì đều kém xa Tư Hòa.
Ân Lưu Minh đóng cuốn sách lại: "Kì lạ thật".
Động vật thân mềm biển sâu là thứ quái vật trực tiếp giết chết Trì Tịch, lẽ ra cậu phải có nỗi ám ảnh sâu sắc với khoảnh khắc trước khi lìa đời.
Theo như mối quan hệ giữa giấc mơ và kẻ tạo giấc mơ, giấc mơ của người chết sẽ mang cảm xúc không cam lòng và sợ hãi với cái chết. Lẽ ra hình tượng động vật thân mềm biển sâu phải được cường hóa trong giấc mơ này, giống với trận hỏa hoạn của Tề Tiểu Bắc và lòng biển sâu thăm thẳm của Ralph, là tai họa không thể tránh khỏi mới đúng.
Nhưng nó lại bị làm yếu đi, biến thành con quái vật một sao nhỏ nhoi không chút lí trí.
"Hoặc Trì Tịch này và cả cảnh tượng này đều là do người khác tưởng tượng ra". Thẩm Lâu nhíu mày. "Hoặc vẫn còn một kẻ tạo giấc mơ khác, gây nên ảnh hưởng".
Ân Lưu Minh cũng nhíu mày.
Giấc mơ này được Tư Thành lọc ra từ hệ thống, được chính tay y chọn lựa.
Chẳng lẽ y lại may mắn tới mức chọn trúng một giấc mơ sống chết đan xen nữa ư?
Hay giấc mơ này không phải của Trì Tịch, mà thuộc về một kẻ cũng đã tận mắt thấy Trì Tịch chết đi, đồng thời có cái nhìn khác về cái chết của cậu – Lôi Anh Triết?
Tạm thời không nghĩ ra đáp án. Ân Lưu Minh lại bước lên lối đi lát đá hoa cương, tiếp tục tiến vào.
Sâu trong rừng trúc có một hồ nước nhỏ, hai bên là các thiết bị tập thể dục ngoài trời.
Không thấy bóng dáng Thạch Khải Viễn.
Ân Lưu Minh đi một vòng quanh hồ tìm, vẫn không thấy.
Y nhìn mặt hồ trong trẻo dát ánh trăng, trầm ngâm chốc lát, định lặn xuống – nhưng nhìn bộ đồ ngủ heo con dễ thương màu hồng phấn trên người mình thì lại dừng bước.
Ân Lưu Minh liếc Thẩm Lâu.
Hắn vờ như không hiểu: "Sao thế? Em không thử xuống nước đi à?".
Ân Lưu Minh im lặng, thẳng thừng cởi sạch bộ đồ ngủ rồi gấp lại đặt trên tảng đá bên cạnh, chỉ mặc độc quần lót: "Trông quần áo giúp tôi".
Y quay người, thấy Thẩm Lâu đang ngồi trên xích đu, hắn nâng cằm, đôi mắt xanh thăm thẳm âm trầm tựa biển.
Ân Lưu Minh nhíu mày: "Nhìn gì đấy?".
Thẩm Lâu nheo mắt cười: "Không có gì, ta chỉ nhớ lại ngày trước lúc em thay quần áo còn đuổi cổ ta ra ngoài thôi".
Ân Lưu Minh hỏi: "Anh còn chưa nhẵn mặt cái cơ thể này chắc?".
Trong giấc mơ trước, hắn còn thay quần áo cho cơ thể y nữa mà.
"Tự sử dụng và bàng quan đứng nhìn là hai chuyện khác nhau chứ". Thẩm Lâu bay từ xích đu tới trước mặt Ân Lưu Minh, duỗi một ngón tay ra nâng cằm y, khóe môi cong nhè nhẹ. "Không sợ ta giở trò à?".
Ân Lưu Minh giơ tay xuyên qua cơ thể nửa trong suốt của Thẩm Lâu, biểu cảm mang nét mỉa mai: "À".
Thẩm Lâu: "...".
Y chẳng thèm đấu võ mồm với hắn nữa, quay lưng nhảy xuống hồ.
Thẩm Lâu lại bay về đu quay, nhìn bàn tay mình, nắm tay lại với vẻ tiếc nuối: "Không có cơ thể đúng là bất tiện thật".
Dưới yêu cầu tha thiết của Triệu Tú Tú, Diệp Thanh Thanh cũng chui vào trong chăn nằm cùng.
Thấy Triệu Tú Tú cứ mãi run rẩy, Diệp Thanh Thanh tốt bụng vỗ lưng cô: "Chị không cần sợ đâu".
Thực ra thông cảm đủ rồi thì cô nàng lại hơi hối hận – lẽ ra nên đi điều tra cùng thầy Ân mới phải.
Giấc mơ này có tỉ lệ qua ải 100%, dù Triệu Tú Tú có sợ sệt đến mấy thì cũng sẽ chẳng xảy ra chuyện gì... Cô nàng phải luyện tập, chứ không thể làm cục tạ cho thầy Ân gánh được!
Triệu Tú Tú tựa đầu vào vai Diệp Thanh Thanh, giọng khản như mất tiếng: "Nhưng chị sợ lắm... Từ bé chị đã sợ ma rồi. Thanh Thanh à, hay em nói chuyện với chị cho đỡ sợ đi".
"Vâng, nói chuyện gì ạ?".
Triệu Tú Tú hỏi: "Em không sợ ma sao? Hồi bằng tuổi em, đến tối là chị không dám ra ngoài một mình đâu".
Diệp Thanh Thanh cười hì hì: "Thật ra hồi trước em cũng sợ...".
Đó là nỗi sợ của Diệp Thanh Thanh thật, còn cô nàng thì từ sau khi tỉnh lại trong sách minh họa của Ân Lưu Minh là không sợ ma nổi nữa.
Dù sao đối với thế giới thực thì cô nàng chỉ là một bóng hồn hư vô, một xác sống không có lí trí, một con quái vật siêu mạnh hợp thể với dây leo ăn thịt người.
Nghĩ thế, Diệp Thanh Thanh thậm chí còn thấy Triệu Tú Tú nên sợ cô nàng, chứ không phải hồn ma chẳng biết có tồn tại hay không nhưng chắc chắn sẽ bị thầy Ân đánh một trận.
Triệu Tú Tú hỏi với vẻ ngưỡng mộ: "Thanh Thanh à, em với anh Ân quen nhau từ trước phải không? Chị thấy em toàn gọi anh ấy là thầy Ân, em là học sinh của anh ấy à?".
"Có thể coi là thế ạ, thầy Ân từng dạy em một buổi". Diệp Thanh Thanh hồi tưởng lại những trải nghiệm trong "Vườn trường cháy rụi đầy hoa tươi", chẳng mấy khi hơi xúc động. "Em chẳng quen nhiều người trong trò chơi Ác Mộng, nên cứ gọi thầy ấy là thầy Ân thôi".
Triệu Tú Tú nhỏ giọng: "Anh Ân dạy môn gì thế? Em nói cho chị nha?".
"Vật lí ạ".
Triệu Tú Tú ngẩn ra: "Vật lí?".
"Vật lí".
Rõ ràng Triệu Tú Tú chẳng tin, nên cô gượng cười: "Hay thật đó".
Hai người vòng vo một lúc lâu, dù Diệp Thanh Thanh không hiểu chuyện đời thì cũng dần ngộ ra vấn đề: Sao bà chị Triệu Tú Tú này quanh đi quẩn lại cứ gợi chuyện về Ân Lưu Minh thế?
... Không phải muốn bám đuôi thì cũng là muốn tán tỉnh thầy Ân!
Diệp Thanh Thanh chợt cảnh giác.
Trong mắt cô bé fan chân thành, một couple không thể đảo chiều và cũng không thể bị phá! Thầy Ân và anh Thẩm có duyên kiếp trước kiếp này, một đôi trời sinh, anh vì em mà hủy diệt thế giới, em vì anh mà tái kiến tạo thế giới, sao có thể để kẻ khác chen chân vào được!
Diệp Thanh Thanh uyển chuyển nói: "Thực ra thầy Ân lạnh lùng lắm, chị đừng nhìn thầy ấy quan tâm em mà hiểu nhầm, thực ra là tại thầy đã tạo ra em thôi".
Triệu Tú Tú: "... Em là con gái anh Ân á?".
Diệp Thanh Thanh hơi khựng lại, rồi kiên định đáp: "Cũng có thể nói là vậy ạ".
Triệu Tú Tú: "...".
Cô nghĩ một đằng, nói một nẻo: "Chắc mẹ em rất đẹp".
Diệp Thanh Thanh nhớ lại khuôn mặt Thẩm Lâu: "A, cũng đúng ạ".
... Nhưng sao cứ thấy ngược ngược kiểu gì...
Thấy Triệu Tú Tú vẫn còn định dò hỏi về Ân Lưu Minh, Diệp Thanh Thanh bèn lấy cớ: "Chị ơi, em hơi lo cho thầy Ân, em về phòng trước nhé".
Dứt lời, cô nàng vội chui ra khỏi chăn mà quay về phòng bệnh.
Triệu Tú Tú vén chăn ngồi dậy, nhìn bóng lưng Diệp Thanh Thanh, cắn môi dưới.
Khi Ân Lưu Minh quay về, Diệp Thanh Thanh lập tức mách lẻo: "Thầy Ân ơi, cái chị Triệu Tú Tú kia cứ dò hỏi về thầy mãi".
Y vừa trải chăn vừa gật đầu, tỏ vẻ đã biết.
"May mà em thông minh, phản ứng cũng khá nhạy... Biết thế đi ra ngoài cùng thầy Ân từ đầu. Thầy Ân có phát hiện mới nào không?".
Ân Lưu Minh lắc đầu: "Chỉ sưu tầm được thêm một vật phẩm cho sách minh họa, không tìm được Thạch Khải Viễn".
Diệp Thanh Thanh gãi đầu: "Chẳng lẽ ông ta bị ma bắt?".
Ân Lưu Minh không đồng tình: "Chưa chắc đã có ma thật".
Diệp Thanh Thanh ngớ ra.
"Đây là một giấc mơ cấp thấp an toàn. Dựa theo lời của y tá và bệnh nhân, chúng ta có thể xác định rằng chỉ cần ở trong phòng bệnh thì sẽ được an toàn". Ân Lưu Minh giải thích. "Trong khu an toàn mà giấc mơ đã quy định, tỉ lệ có chuyện ma quỷ giết chết người chơi ngay từ đầu không lớn lắm".
Ví dụ như trong "Thị trấn nhỏ hiến tế cho biển sâu", phu nhân Solari đã quy định phòng ăn chính là khu vực an toàn của người chơi, đến tận đoạn cuối Ralph mới dám hạ độc vào rượu họ uống... mà đó cũng chẳng phải đe dọa đến tính mạng, về cơ bản thì chỉ là một đòn tấn công tiền đề thôi.
Diệp Thanh Thanh nghĩ kĩ một lượt, phát hiện sự kiện ma quỷ kia có vẻ rất giả.
Chuyện ma ở phía họ hoàn toàn là bởi Thẩm Lâu gây ra hiểu lầm, còn chuyện ma bên Triệu Tú Tú thì: trong bốn đương sự, bà cụ lãng tai nên không thấy mà cũng không nghe được gì, dì Trần không nhìn thấy, chỉ mình Triệu Tú Tú thấy.
Kết quả là Thạch Khải Viễn một mình bỏ ra ngoài, sau đó mất tích.
Một kẻ lỗ mãng như Thạch Khải Viễn mà không mê tín, tự bỏ ra ngoài thì cũng hợp lí.
Diệp Thanh Thanh thấy hơi khó hiểu: "Nếu thế thì sao Triệu Tú Tú phải nói dối ạ?".
Ân Lưu Minh khẽ đáp: "Thế thì phải xem cô ta đóng vai trò gì trong sự kiện Thạch Khải Viễn mất tích".
Có lẽ Thạch Khải Viễn vốn không định bỏ chạy ngay khi được cởi trói, nhưng Triệu Tú Tú đã nói gì đó...
Triệu Tú Tú rất sợ người bạo lực như Thạch Khải Viễn, muốn đổi phòng bệnh cũng không được, sử dụng chút thủ đoạn để tự vệ thì cũng hợp lí thôi.
Nghĩ tới đây, Diệp Thanh Thanh lại khá cảm thông cho Triệu Tú Tú, cô nàng lẩm bẩm: "Nếu em ở cùng phòng với ông ta thì em cũng sợ".
Ân Lưu Minh nhướng mày, không đáp.
Chẳng biết ở hiện thực, Thạch Khải Viễn đã phải sống trong hoàn cảnh thế nào mà lại hình thành thói quen đe dọa người khác và dùng bạo lực để chứng tỏ bản thân mọi lúc mọi nơi.
Nhưng hiển nhiên, có khi đe dọa quá đà cũng không tốt.
Nếu gã không đe dọa Triệu Tú Tú, cô cũng sẽ không lén hại gã.
Ngược lại, Triệu Tú Tú có vẻ yếu ớt nhưng lại khá thủ đoạn. Ân Lưu Minh không mấy quan tâm tới chuyện của người khác, chỉ cần Triệu Tú Tú tập trung vào chuyên môn là được, dù sao cũng đỡ hơn mấy cô gái ngốc nghếch ngây thơ.
Khi kiểm tra phòng sáng hôm sau, bác sĩ Trì tập hợp các bệnh nhân – gồm cả người chơi lẫn NPC – lại cùng một chỗ, thân thiết nói: "Tôi có tin tốt cho mọi người. Phòng phẫu thuật của chủ nhiệm Tạ đã trống, một cuộc phẫu thuật mới sẽ được sắp xếp trong hôm nay".
Cậu vừa dứt lời, cả NPC lẫn người chơi đều biến sắc, không ai cười mà chỉ thấy nỗi sợ tràn lên gương mặt họ.
Bác sĩ Trì cười: "Mọi người vui lắm phải không? Giờ có thể bắt đầu đăng kí rồi... Có ai muốn được phẫu thuật sớm không ạ?".
Những bệnh nhân NPC đồng loạt lùi về sau một bước.
Những người chơi mới liếc nhau, cũng cẩn thận lui về sau nửa bước.
Ân Lưu Minh nhìn nụ cười của Trì Tịch, tiến lên một bước: "Tôi".
Nụ cười của Trì Tịch đông cứng lại.
Cậu cúi đầu lật sổ bệnh án, nhíu mày: "Anh Ân đúng không... Anh vẫn chưa được tĩnh dưỡng đầy đủ, tạm thời chưa đủ điều kiện phẫu thuật".
Những bệnh nhân NPC giật mình ngó sang.
Ân Lưu Minh nhìn Lưu Định Quốc bên cạnh mình: "Chú Lưu à, trước đây bệnh nhân cũng phải được điều dưỡng rồi mới phẫu thuật sao ạ?".
Lưu Định Quốc rụt cổ: "Không đâu... Bệnh nhân từng nằm ở giường cậu vừa nhập viện hai ngày đã được phẫu thuật rồi".
Ân Lưu Minh mỉm cười nhìn Trì Tịch: "Bác sĩ Trì, cậu xem...".
Trì Tịch đẩy kính, cười: "Tình trạng cơ thể mỗi bệnh nhân lại khác, phải nghe bác sĩ chứ".
"Nhưng tôi muốn được phẫu thuật sớm".
Những bệnh nhân NPC đều nhìn Ân Lưu Minh với vẻ khó nói, trên mặt viết rõ "chưa bao giờ thấy ai tích cực đi chịu chết thế này".
Trì Tịch cúi đầu im lặng một hồi lâu, rồi nhấn mạnh: "Không được, bệnh viện chúng tôi đặt tình trạng sức khỏe của bệnh nhân lên hàng đầu".
Cậu chỉ tay bừa vào một người: "Hôm nay anh này làm phẫu thuật đi".
Gương mặt Kha Học Gia thoắt cái trắng bệch.
Cậu ta kinh hoảng nhìn Ân Lưu Minh – Ân Lưu Minh tỏ ra hơi thất vọng, dường như rất bất mãn vì không được thế chỗ mình.
Phản ứng ấy lại khiến Kha Học Gia có thêm một chút dũng khí.
Nếu người chơi lão làng này tích cực muốn được phẫu thuật đến thế, thì hẳn công đoạn này sẽ có manh mối mấu chốt.
Cậu ta tự nguyện bước vào trò chơi Ác Mộng, không thể núp trong một góc hưởng sái được.
Kha Học Gia tự động viên mình, cố nặn ra một nụ cười: "Thế tôi cần chuẩn bị những gì thế bác sĩ Trì?".
Trì Tịch cười: "Lát nữa y tá sẽ kiểm tra sức khỏe cho cậu".
Ân Lưu Minh liếc nhìn cậu: "Bác sĩ Trì, tôi phải làm gì để điều dưỡng sức khỏe đây?".
"Rèn luyện nhiều, hít thở bầu không khí trong lành". Trì Tịch ho khan một tiếng. "Phải tích cực vận động nhé, anh gầy yếu quá, cơ thể khỏe mạnh thì mới phẫu thuật được".
Kha Học Gia vô thức nhìn sang Ân Lưu Minh.
Y mặc chiếc áo ba lỗ bó sát người, cơ ngực và cơ bụng đều lộ rõ, tuy không đô con như Thạch Khải Viễn nhưng vẫn ăn đứt loại sâu lười gà ốm như cậu ta.
Bác sĩ Trì đúng là nói dối không buồn chớp mắt.
Ân Lưu Minh gật đầu đột nhiên hỏi: "Vậy Thạch Khải Viễn cường tráng quá nên mới trở thành người đầu tiên bị bắt đi ư?".
Trì Tịch có vẻ ngơ ngác: "Cái gì?".
Ân Lưu Minh nhíu mày: Trì Tịch không biết chuyện Thạch Khải Viễn mất tích?
Lúc kiểm tra phòng thì y vẫn ở yên trong phòng mình, không biết Trì Tịch đã xử sự ra sao trong phòng Thạch Khải Viễn.
Đúng lúc Ân Lưu Minh định hỏi thêm vài câu nữa thì điện thoại cậu đột ngột reo vang.
Trì Tịch liếc màn hình, mỉm cười với vẻ hối lỗi: "Tôi bận một số việc, mọi người cứ tự do nghỉ ngơi đi".
Cậu vừa nhấc máy vừa đi mất.
Ân Lưu Minh khẽ xoa cằm.
Diệp Thanh Thanh nhích lại gần: "Em đã hỏi dì Trần rồi, sáng sớm hôm nay bác sĩ Trì đã đánh dấu vắng mặt cho Thạch Khải Viễn, nhờ Triệu Tú Tú chuyển lời cho Thạch Khải Viễn là nếu không có mặt trong hai lần kiểm tra phòng thì sẽ bị dừng thuốc".
Ân Lưu Minh khen ngợi Diệp Thanh Thanh, rồi cau mày: "Thuốc?".
"Vâng, dì Trần bảo những bệnh nhân mắc hội chứng Trúc Xanh như họ... à không đúng, như chúng ta, ngày nào cũng phải uống thuốc để giảm triệu chứng". Diệp Thanh Thanh gãi đầu. "Lúc trước có người không chịu uống thuốc hoặc gây sự rồi bị dừng thuốc, chẳng bao lâu sau là phát điên rồi mất tích luôn".
Ân Lưu Minh nhíu mày.
Xem ra có hai phương hướng điều tra chuyện bệnh nhân mất tích trong giấc mơ này.
Diệp Thanh Thanh rất có niềm tin với cơ thể xác sống của mình: "Thầy Ân ơi, để em điều tra theo hướng này nhé?".
Ân Lưu Minh nghĩ ngợi, rồi gật đầu: "Phải cẩn thận đấy!".
"Dạ!". Diệp Thanh Thanh gật đầu thật mạnh. "Thầy Ân định điều tra chuyện phẫu thuật thế nào?".
Ân Lưu Minh sờ cằm: "Tôi sẽ vào phòng phẫu thuật chung với Kha Học Gia".