Beta: Ryal
Ánh mắt Nhiếp Quân để lộ chút mê man.
Thạch Khải Viễn cau mày đứng yên, không biết đang nghĩ gì.
Qua một lúc, gã đột nhiên đi tới chỗ Ân Lưu Minh.
Diệp Thanh Thanh tức khắc đứng chắn trước mặt y, nói với vẻ căm ghét: "Anh định làm gì?".
Thạch Khải Viễn nắm chặt hai tay, nhẫn nại một lát, đột nhiên quỳ xuống cái bộp: "Cậu cứu tôi với được không? Tôi không muốn bị người khác khống chế!".
Ân Lưu Minh vẫn chưa thoát khỏi trạng thái gắt ngủ từ tối qua, lạnh nhạt nói: "Thì sao?".
Thạch Khải Viễn nghiến răng: "Chỉ cần phá giải khống chế trên cơ thể tôi, cậu muốn tôi làm gì cũng được".
Ân Lưu Minh nhướng mày.
Thực ra chỉ cần gã rời khỏi giấc mơ, trùng Trúc Xanh trong cơ thể cũng sẽ biến mất.
Y chưa kịp nói gì, Diệp Thanh Thanh đã hưng phấn muốn thử: "Thầy Ân ơi, lần này thầy giao cho em giải quyết nhé?".
Ân Lưu Minh nhìn cô nàng.
Diệp Thanh Thanh tràn đầy tự tin: "Trước đây em điều tra chỗ thuốc mà những bệnh nhân đã uống, cộng thêm chuyện tối qua vừa gặp, bây giờ đã có chút đầu mối rồi".
Ân Lưu Minh nhìn Thạch Khải Viễn đang quỳ, suy nghĩ một lát, gật đầu: "Phải cẩn thận".
Diệp Thanh Thanh dạ một tiếng, hết sức phấn khởi.
Thạch Khải Viễn có vẻ không quá vừa lòng, nhưng cũng không hề cự nự.
Ân Lưu Minh nhìn về hướng cánh cửa khoa ngoại trú.
Lần này sẽ là vị bác sĩ nào đây?
Hệt như hai lần trước, họ đăng ký số bệnh án, được chia vào cùng một gian phòng bệnh và vẫn là những người bệnh cùng phòng như cũ.
Ân Lưu Minh ngồi trên giường bệnh, đợi bác sĩ tới kiểm tra phòng.
Cùng một mốc thời gian như hai lần trước, cánh cửa phòng bệnh bị đẩy ra.
Y tá bước vào: "Bác sĩ Lịch đến kiểm tra phòng".
Diệp Thanh Thanh thắc mắc: "Bác sĩ Lịch đâu cơ?".
Ân Lưu Minh nhìn chằm chằm vào lồng ngực y tá.
Một con mèo nâu to béo uể oải nằm dài trong vòng tay cô ta, cái đuôi đung đưa, mặc áo khoác màu trắng và đội một chiếc mũ bác sĩ khá ngộ nghĩnh trên đầu.
Nếu y nhớ không nhầm, Trì Tịch có một con mèo tên Hạt Dẻ [1].
[1] Nguyên văn: Lịch Tử, nghĩa là hạt dẻ.
Quả nhiên y tá nâng con mèo trong tay lên: "Đây chính là bác sĩ Lịch".
Diệp Thanh Thanh ngớ cả người: "Chị ơi, tay chị đang run kìa, con mèo béo này làm sao có thể là bác sĩ được".
Hạt Dẻ meo một tiếng, có vẻ bất mãn.
"Bác sĩ Lịch có trí nhớ rất tốt". Y tá cảnh báo. "Đừng đắc tội với nó".
"Trí nhớ tốt thì cũng chỉ là một con mèo thôi mà!".
Mèo mập nhảy xuống khỏi vòng tay y tá, chậm rãi bước tới mép giường Diệp Thanh Thanh quan sát thông tin trên tấm thẻ tên của cô nàng, một lúc sau lại lần lượt xem hết của những người khác rồi mới quay lại chỗ y tá.
Cô y tá cúi người, lấy danh sách ra.
Mèo mập bồm bộp ấn bốn dấu chân lên bảng danh sách.
"Kiểm tra phòng đã xong". Cô y tá lại bế con mèo mập lên, thản nhiên rời khỏi phòng bệnh.
Diệp Thanh Thanh ngớ cả người.
Ân Lưu Minh nhìn Lưu Định Quốc và Vương Đạm. Hai NPC bệnh nhân này tỏ vẻ bình tĩnh, có lẽ đã quen rồi.
Ân Lưu Minh hỏi: "Bác sĩ Lịch thường xuyên đến kiểm tra phòng sao?".
Vương Đạm đáp: "Lúc bác sĩ Trì và chủ nhiệm Tạ bận thì họ sẽ để con mèo đó đến kiểm tra phòng. Mèo đến kiểm tra phòng thì tốt".
Diệp Thanh Thanh kinh ngạc: "Tại sao thế ạ?".
"Lúc mèo kiểm tra phòng tức là không làm phẫu thuật". Lưu Định Quốc nâng tách trà uống một ngụm, chép miệng, vẻ mặt rất thư thái: "Cũng sẽ không gặp ma quỷ nữa. Nghe nói mèo có thể thông linh, biết đâu lại xua đuổi được tà ma".
Ân Lưu Minh cau mày.
Y cũng không ngờ rằng Trì Tịch và Tạ Kỳ Trúc đều trốn đi.
Ân Lưu Minh suy nghĩ chốc lát, đi tìm Tư Hòa.
Lúc trước Tư Hòa tời rừng trúc, khi giấc mơ bị tua ngược thì anh cũng bị đẩy về, lại được chia vào cùng phòng với Tư Thành.
Khi Ân Lưu Minh đẩy cửa bước vào, Tư Thành đang đè Tư Hòa ở trên giường bệnh chuẩn bị cởi quần áo anh.
Tư Hòa giãy giụa, nhìn thấy Ân Lưu Minh thì cứng đờ người, rồi quần áo bị xé rách một mảng với tiếng xoẹt rõ to.
Ân Lưu Minh ra vẻ tự nhiên như thường, lùi về sau chuẩn bị đóng cửa: "Làm phiền rồi, xin lỗi".
"Không phải đâu!". Tư Hòa đột nhiên hóa thành một bãi chất lỏng màu đen như mực, chạy khỏi Tư Thành rồi lại cô đọng thành hình người lần nữa: "Tiểu Thành chỉ đang kiểm tra xem trên người tôi có vết thương hay không thôi".
Tư Thành nhảy xuống khỏi giường bệnh: "Anh ấy vẫn không chịu nhận mình là anh tôi".
Ân Lưu Minh biết rõ khúc mắc của hai anh em, khẽ cười, ra hiệu: "Tạm thời dừng lại chút, tôi tìm Tư Hòa có việc muốn hỏi".
Y tiện thể nhìn những NPC khác trong phòng của Tư Thành và Tư Hòa. Trên mỗi chiếc giường là một đứa bé tầm bốn năm tuổi, tay cầm máy chơi game, có vẻ rất vui.
Ân Lưu Minh thoáng ngẩn người.
Hai đứa trẻ này có nét giống Dương Dương và Nguyệt Nguyệt.
Nếu là vậy thì những NPC trong bệnh viện đại khái là được mô phỏng lại từ những người Tạ Kỳ Trúc đã gặp trong bệnh viện số ba.
Tư Thành chú ý đến ánh mắt của Ân Lưu Minh: "Đó thực sự chỉ là tụi trẻ con bình thường thôi".
Từ ngày đầu tiên vào giấc mơ hắn đã nói chuyện với chúng, hai đứa trẻ này đúng là kiểu NPC qua đường không biết chuyện gì.
Tư Hòa cũng gật đầu, nghiêm mặt: "Rừng trúc khiến tôi thấy khó chịu".
Ân Lưu Minh phấn chấn hỏi: "Khó chịu thế nào?".
"Khu rừng được mô phỏng theo khu rừng trong "Thị trấn nhỏ hiến tế cho biển sâu" nhưng từng hàng trúc đều được trồng quá mức ngay ngắn, dù tôi có thể nhớ lại tình cảnh khi ấy thì cũng rất khó sinh ra cảm giác sợ hãi hệt như lúc bị tấn công". Tư Hòa nhớ lại, lấy một ví dụ, "Hệt như một một bức tranh rất đáng sợ bị chia thành chín bức nhỏ đăng lên Weibo vậy".
Ân Lưu Minh khẽ gật đầu.
Đây là sự dịu dàng mà Tạ Kỳ Trúc dành cho Trì Tịch. Người chết sẽ bị hãm sâu trong cảnh tượng trước khi chết của bản thân, Tạ Kỳ Trúc không thể giúp Trì Tịch thoát khỏi cái chết nhưng ít nhất có thể giúp cậu giảm bớt nỗi thống khổ.
"Sau đó tôi bị một sinh vật giống xúc tu tấn công". Tư Hòa chỉ vào ngực và bụng. "Vết thương trên người Trì Tịch có phải ở đây không?".
Ân Lưu Minh nhíu mày: "Anh không tránh à?".
Tư Thành bất mãn hừ một tiếng: "Tôi đang định kiểm tra miệng vết thương đó".
Tư Hòa bình tĩnh nói: "Ngày nào Trì Tịch cũng phải chịu đựng nỗi đau như thế, tôi lại không phải người sống, nếu muốn trải qua cảm nhận giống cậu ấy một cách chân thật thì đây là biện pháp tốt nhất".
Ân Lưu Minh chăm chú nhìn anh một lúc, lắc đầu: "Rồi sao nữa?".
"Sau khi "chết", tôi nghe thấy một tiếng "đùng" kì lạ, rồi bị kéo vào một cảnh tượng khác". Tư Hòa nhớ lại: "Khung cảnh nơi đó rất mơ hồ, liên tục thay đổi, chỉ nhớ xung quanh toàn là hoa tươi và thảm đỏ, sau đó có một giai điệu quen thuộc vang lên... Nhưng nhất thời tôi không nhớ ra đó là gì".
Ân Lưu Minh hỏi: "Anh còn nhớ giai điệu không?".
Tư Hòa ngâm nga hai đoạn nhạc đơn giản rồi ho khan một tiếng, ngượng ngùng nói: "Tôi hát không hay đâu".
Cũng không phải nói dối... Hai đoạn nhạc kia đúng là ngũ âm không đầy đủ.
Lâu lắm rồi Tư Thành mới mỉm cười, hắn nhìn chòng chọc Tư Hòa tới mức anh cảm thấy mất tự nhiên.
"Đó là nhạc diễu hành đám cưới!".
Mễ An Bồi thò đầu vào từ ngoài cửa, tò mò hỏi: "Tư Hòa sắp kết hôn à?".
Tư Thành nhíu mày: "Nhạc diễu hành đám cưới?".
Ân Lưu Minh sờ cằm, bỗng nhiên cười một tiếng: "Chấp niệm của Trì Tịch... thật là đơn giản".
Những người khác cũng hiểu ra.
Cảnh tượng Tư Hòa đã nhìn thấy là chấp niệm của Trì Tịch.
Điều Trì Tịch vẫn còn lưu luyến sau khi chết... chỉ là muốn tổ chức một hôn lễ với Tạ Kỳ Trúc.
Mễ An Bồi cũng hiểu hết những gì mọi người nói, gãi đầu: "Thế nhưng... Giấc mơ này và hôn lễ chẳng liên quan gì cả".
Ân Lưu Minh nói: "Đương nhiên là có. Đừng quên tên của giấc mơ này là gì".
Bệnh viện trắng luân hồi.
Mễ An Bồi chớp chớp mắt: "Bệnh viện trắng luân hồi với hôn lễ thì liên quan gì?".
"Trắng có thể là áo khoác trắng mà bác sĩ hoặc nhà nghiên cứu mặc, nhưng cũng có thể là váy cưới trắng và lễ phục trắng trong hôn lễ".
Mễ An Bồi đã hiểu, nhưng lại bất mãn lầm bầm: "Muốn tổ chức hôn lễ thì áo cưới đỏ và mũ phượng vẫn tốt hơn".
Tuy họ đã biết chấp niệm của Trì Tịch, thế nhưng làm sao để giải quyết chấp niệm này thì quả thực là rất khó khăn.
Mễ An Bồi đề nghị: "Hay chúng ta giúp Tiểu Trì tổ chức một hôn lễ? Nhưng muốn vậy cũng cần cô dâu phối hợp mới được chứ!".
Hắn dừng lại một chút rồi tiếp tục nói: "Đừng nói tới cô dâu, bây giờ cả chú rể cũng không biết đã chạy đâu mất rồi".
Ân Lưu Minh nói: "Cho hai người họ thêm chút thời gian để hiểu rõ chấp niệm của bản thân là gì đi".
Mễ An Bồi gật đầu: "Vậy chúng ta nên làm gì bây giờ?".
Ân Lưu Minh suy nghĩ một lát, đột nhiên quay đầu hỏi Tư Hòa: "Lúc nãy anh nói, trước khi cảm ứng được cảnh tượng chấp niệm của Trì Tịch thì có nghe thấy một âm thanh kì lạ?".
Tư Hòa gật đầu: "Giống như tiếng thứ gì đó nổ tung".
Những gì Tư Hòa cảm nhận được ở rừng trúc chắc hẳn là những gì Trì Tịch trải qua trước khi chết, sau khi chết là chấp niệm về hôn lễ, vậy âm thanh kì quái trước khi chết ấy...
Tuy trong tình cảnh Trì Tịch qua đời có Lôi Anh Triết, có người chơi ở giấc mơ biển sâu, có thêm âm thanh kì lạ thì cũng là bình thường; nhưng Ân Lưu Minh cảm thấy âm thanh kì lạ này là một chi tiết vô cùng quan trọng.
Y bước một mình dọc hành lang, ngẩng đầu nhìn camera giám sát trên trần nhà.
Âm thanh của Thẩm Lâu vang lên từ phía sau: "Em để tâm lắm à?".
Ân Lưu Minh không quay đầu lại, chỉ ừ một tiếng.
Qua một lúc, y hỏi: "Tiêu chuẩn để bị chọn trở thành kẻ tạo giấc mơ là gì?".
Như giấc mơ thứ nhất của Sở Đông, giấc mơ thứ hai của Ralph, giấc mơ thứ ba của Nguyệt Nguyệt đều có chấp niệm vô cùng rõ ràng, và những chủ nhân còn lại của giấc mơ đều có chấp niệm yếu hơn một chút.
Thế nhưng trong giấc mơ của Tạ Kỳ Trúc và Trì Tịch thì chấp niệm của cả hai đều không phải quá mạnh mẽ.
Chấp niệm về hôn lễ của Trì Tịch chỉ xuất hiện trong khoảnh khắc trước khi chết. Mà dù là khoảnh khắc kia thì ngày thường cũng bị Tạ Kỳ Trúc áp chế xuống, đến cả cảm giác trước khi chết của Trì Tịch cũng bị làm yếu đi, chấp niệm ấy chỉ sợ là gần như không cảm nhận được.
Mà từ đầu đến cuối Tạ Kỳ Trúc đều chưa từng thể hiện rằng mình có chấp niệm với hôn lễ, chỉ toàn tâm toàn ý nghiên cứu thí nghiệm.
Thực ra Ân Lưu Minh cảm thấy chấp niệm của cả hai không hề đủ để họ trở thành kẻ tạo giấc mơ.
Thẩm Lâu nói: "Em đừng quên rằng kẻ tạo giấc mơ không phải do trò chơi Ác Mộng chủ động chọn, mà trước tiên do kẻ tạo giấc mơ trầm mê trong giấc mơ không muốn thoát ra rồi bị trò chơi Ác Mộng tìm thấy. Sau đó giấc mơ ấy sẽ được đưa vào hệ thống rồi mới để người chơi tiến vào giấc mơ để giúp kẻ tạo giấc mơ thoát ra".
Ân Lưu Minh suy nghĩ một lát, sau đó hỏi: "Nếu như do kẻ khác nhúng tay khiến cho con người không thể rời khỏi giấc mơ thì liệu họ có bị chọn thành kẻ tạo giấc mơ hay không?".
Thẩm Lâu suy nghĩ chốc lát, nói: "Chuyện này ta cũng không rõ. Nhưng theo logic của trò chơi Ác Mộng thì có lẽ sẽ có khả năng như vậy".
Hắn liếc nhìn Ân Lưu Minh: "Em nghi ngờ rằng Tạ Kỳ Trúc không phải tự nguyện bị trói buộc trong giấc mơ này?".
Ân Lưu Minh gật đầu, đôi mắt lạnh lùng như vầng trăng khuyết ngoài cửa sổ: "Nếu là người khác thì tôi không dám nói... Nhưng người có tính cách như Tạ Kỳ Trúc thì một trăm phần thỏa mãn trong giấc mơ hư vô so ra vẫn kém một phần nuối tiếc ở hiện thực".
Giống như bản thân y vậy.
Thẩm Lâu nhẹ nhàng sờ cằm: "Nếu là vậy thì khó nói".
Hắn tiếc rẻ: "Biết vậy từ đầu ta đã điều tra từ Tạ Kỳ Trúc".
"Trước tiên đi tìm Trì Tịch hỏi thử xem". Ân Lưu Minh đáp.
Ân Lưu Minh bước vào thang máy có thể đi tới chỗ của Trì Tịch và Tạ Kỳ Trúc, ấn nút xuống tầng ngầm thứ hai.
Nhà của hai người kia mở cửa, nhưng bên trong chỉ có một con mèo béo đang nằm trên ghế sô pha chơi với cuộn len, chẳng còn bất kì ai nữa.
Ân Lưu Minh lại bước vào thang máy lên tầng ba, thế nhưng sau khi thang máy mở cửa thì chỉ thấy Nhiếp Quân và Kha Học Gia đang ở cạnh y tá hỏi thăm gì đó.
Nhìn thấy Ân Lưu Minh từ thang máy bước ra, hai người chào y: "Anh Ân".
Ân Lưu Minh cau mày.
Y làm theo cách y hệt với lần tua ngược thứ nhất, nhưng không đi đến được tầng chứa bản sao phục chế số liệu người chơi.
Do Tạ Kỳ Trúc hay Trì Tịch đã thay đổi quy luật của thang máy?
Kha Học Gia nhiệt tình nói: "Anh Ân, bọn tôi tìm được một chi tiết rất thú vị".
"Gì thế?".
"Lúc trước Diệp Thanh Thanh và Triệu Tú Tú rơi xuống bãi đỗ xe, họ nhìn thấy rất nhiều những chiếc xe đóng chặt cửa. Nhưng bọn tôi không tìm thấy con đường nào dẫn tới đó. Trong thang máy cũng không có nút bấm đi đến tầng B1".
Nhiếp Quân chỉ vào y tá: "Bọn tôi hỏi thăm y tá, y tá nói bãi đỗ xe nối thẳng với bên ngoài, làm xong phẫu thuật và khỏi hết bệnh thì bệnh nhân sẽ trực tiếp rời khỏi bệnh viện từ bãi đỗ xe".
Ân Lưu Minh gật đầu: "Cho nên hai người đoán rằng nhiệm vụ tìm kiếm vị trí bệnh nhân mất tích là ở bãi đỗ xe".
"Đúng vậy!".
Kha Học Gia xoa xoa tay: "Phùng Phong và Triệu Tú Tú đang tìm xem có cầu thang nào an toàn hay không, Diệp Thanh Thanh và Thạch Khải Viễn đang tìm cách tiêu diệt trùng Trúc Xanh trong cơ thể, nếu họ thành công, bọn tôi định vào phòng phẫu thuật".
Nhìn họ hợp tác ổn thỏa, Ân Lưu Minh cảm thấy rất nhẹ nhõm. Tuy những người chơi mới này không có quá nhiều quan hệ với y, nhưng dù sao thấy họ từ khi còn là những người xa lạ, thậm chí đề phòng nhau, nhau có thể bước tới giai đoạn đoàn kết hợp tác rồi làm quen với tiết tấu của trò chơi Ác Mộng, Ân Lưu Minh vẫn rất vui.
Việc nhóm Kha Học Gia tìm thấy con đường có thể thoát ra khỏi giấc mơ có lẽ là do Tạ Kỳ Trúc thiết kế cho "những người chơi bình thường" thoát ra.
Dùng thuốc để tiêu diệt trùng Trúc Xanh, sau đó làm phẫu thuật để bảo vệ bản thân, phẫu thuật xong thì bị đưa đến bãi đỗ xe rồi phát hiện nhiệm vụ tìm kiếm bệnh nhân đã mất tích.
Còn với việc phá ải giấc mơ, quả thật như Trì Tịch đã nói lúc đầu.
Bản thân hai kẻ tạo giấc mơ còn chưa hiểu rõ chấp niệm của mình là gì thì người chơi đến phá ải lại càng khó khăn hơn.
Thế nhưng Kha Học Gia đúng là đã cho Ân Lưu Minh một gợi ý.
Phòng phẫu thuật.
Ân Lưu Minh bước vào thang máy, đi đến tầng cao nhất của tòa nhà.
Cánh cửa phòng phẫu thuật đóng chặt, y tá ở mấy phòng bên cạnh cũng không thấy tung tích. Thế nhưng Mễ An Bồi lại đứng ngoài cửa phòng phẫu thuật ngó nghiêng khắp nơi.
Thấy y bước tới, Mễ An Bồi nhiệt tình hỏi: "Anh Ân muốn vào phòng phẫu thuật sao? Cánh cửa này thực sự rất chắc chắn, tôi thử bao nhiêu cách rồi vẫn không mở ra được".
Ân Lưu Minh giơ tay ra, một thanh giáo dài xuất hiện.
Ánh mắt y trầm xuống, khóe miệng chậm rãi nhếch lên.
Tuy rằng tính cách ban ngày và ban đêm của y không giống nhau... Nhưng nói cho cùng thì vẫn là một người.
Ban ngày, y cũng có thể bực bội phá tường.
Ầm ầm.
Âm thanh bức tường sụp đổ vang vọng, dọa Trì Tịch đến nỗi cậu suýt thì quăng luôn tách trà màu trắng bằng sứ đi.
Khuôn mặt Tạ Kỳ Trúc vẫn bình thường, phảng phất như hoàn toàn không nghe thấy gì: "Tiến độ thực nghiệm? Trước mắt có lẽ vẫn cần thêm một khoảng thời gian. Số liệu của mấy lần tua lại gần đây đã cho thấy phương hướng nghiên cứu trước đây có chút sai lệch".
Trì Tịch không chú ý đến âm thanh kia nữa, dè dặt hỏi: "Thế nhưng... Cơ thể em ở thế giới thực có chịu đựng được không?".
Tạ Kỳ Trúc đặt tách trà xuống, đi đến cạnh máy in, cầm lấy số liệu vừa mới in ra: "Chỉ cần được chăm sóc tốt thì con người có thể hôn mê nhiều năm. Ví dụ về người thực vật tỉnh lại chẳng lẽ còn ít hay sao".
Trì Tịch do dự chốc lát, vẫn tiếp tục hỏi: "Nhưng mà Tiểu Trúc, cho dù em có thể nghiên cứu thành công phương hướng thực nghiệm trong mơ thì sau khi tỉnh lại em cũng sẽ quên hết thôi. Làm như vậy thì có ý nghĩa gì?".
Tạ Kỳ Trúc không ngẩng đầu lên, vẫn tiếp tục lật tài liệu: "Chẳng phải chúng ta đã thảo luận về chuyện này rồi sao? Đàn em cùng trường của anh tuy đã quên hết những gì xảy ra trong mơ nhưng vẫn có ấn tượng với những người chơi. Nghĩa là vẫn sẽ có cảm giác còn sót lại".
Tạ Kỳ Trúc ngẩng đầu, bình tĩnh nói tiếp: "Có một chút cảm giác ấn tượng là được rồi".
Trì Tịch ngẩn ngơ: "Chẳng phải tính logic và sự chân thực mới là quan trọng nhất trong nghiên cứu ư?".
"Đúng vậy, nhưng cũng không phải là không dựa theo cảm giác". Tạ Kỳ Trúc đặt tài liệu xuống: "Trên thực tế, "cảm giác" vốn dĩ chính là sự tích lũy của kinh nghiệm, chỉ là có rất nhiều người không phân biệt được rốt cuộc đó là phán đoán qua sự tích lũy của đại não hay là do bản thân tưởng tượng không có căn cứ".
Trì Tịch hiểu rồi, nói: "Nhưng Tiểu Trúc nhất định có thể phân biệt được".
Tạ Kỳ Trúc cười khẽ rồi nâng tách trà, không đáp, biểu cảm chẳng chút tự cao, như thể những gì Trì Tịch vừa nói chỉ là một chuyện rất bình thường và phổ biến.
Sau một khoảng lặng dài, Trì Tịch mới thấp giọng hỏi: "Tiểu Trúc, em duy trì giấc mơ này... là để thí nghiệm ư?".
Tạ Kỳ Trúc uống một ngụm trà nóng, nhìn nước trà màu xanh nhạt đang gợn sóng bên trong: "Anh muốn hỏi em điều gì?".
Trì Tịch cẩn thận quan sát biểu cảm của Tạ Kỳ Trúc, nói: "Em cũng biết mà, thời gian của anh không còn nhiều nữa. Thì... Nếu như em có điều gì muốn làm mà anh có thể giúp được em...".
Tạ Kỳ Trúc đột nhiên đặt tách trà xuống.
Đáy tách trà sứ trắng va chạm với mặt bàn vang lên một tiếng cách trong trẻo.
Trì Tịch tức khắc im lặng.
Đôi mắt màu nâu nhạt của Tạ Kỳ Trúc nhìn Trì Tịch, hỏi: "Trì Tịch, mối quan hệ giữa hai ta là gì?".
"Người... Người yêu".
Tạ Kỳ Trúc có vẻ hơi bất lực: "Thế thì anh đừng dùng giọng điệu đó nói chuyện với em. Thỉnh thoảng anh làm nũng với em, em cũng đâu có tức giận".
Trì Tịch: "...".
Sao cứ thấy sai sai ở đâu thế nhỉ.
Tạ Kỳ Trúc đứng dậy: "Khách tới rồi, anh đi trước đi".
Trì Tịch ngơ ra một lúc mới hồi thần hỏi: "Tại sao?".
"Em sợ anh chạy theo giặc".
Trì Tịch: "...".
Tạ Kỳ Trúc bước ra cửa, đột nhiên quay lại nhìn cậu: "Còn về vấn đề anh hỏi em khi nãy... Anh muốn làm gì, thì em cũng muốn hệt vậy".
Trì Tịch lại choáng váng thêm lần nữa.
Cậu chưa kịp nói gì thì cô đã đóng cửa lại mất rồi.
Lúc Ân Lưu Minh phá tường phòng phẫu thuật rồi tìm thấy Tạ Kỳ Trúc, cô đang đứng ở hành lang tra lại số liệu trên máy tính bảng.
Thấy y bước tới, Tạ Kỳ Trúc ngước lên, gật đầu như đã đoán trước được: "Tôi đợi cậu được một lúc khá lâu rồi đấy".
Ân Lưu Minh nhìn Tạ Kỳ Trúc, khẽ nhíu mày: "Xem ra cô biết mục đích tôi tới là gì".
"Tôi biết". Tạ Kỳ Trúc cất máy tính bảng, lạnh nhạt nói: "Tôi chỉ tới để nói với cậu một điều, đây là giấc mơ của tôi và Trì Tịch, có chuyện gì cũng là chuyện của hai người chúng tôi, không cần người ngoài xen vào".
Ân Lưu Minh cũng lạnh nhạt đáp: "Nếu như đã liên quan tới trò chơi Ác Mộng thì không chỉ là chuyện của riêng hai người nữa".
Tạ Kỳ Trúc lạnh lùng nhìn Ân Lưu Minh.
Y cũng đáp trả.
Mễ An Bồi yếu ớt giơ tay: "Tôi phát biểu một câu được chứ?".
Tạ Kỳ Trúc liếc nhìn cậu chàng: "Cái gì?".
"Nằm mơ quả thực là chuyện của một người, nhưng giấc mơ của người sống và người chết quấn lấy nhau không thể thoát ra thì sẽ không phải chuyện của một người nữa". Mễ An Bồi nói: "Nếu là nói về sống chết, cô và linh hồn người chết ở cạnh nhau lâu dài sẽ nhiễm phải âm khí vào cơ thể, giảm thọ giảm vận đều là nhẹ rồi".
"Thế thì đó cũng là chuyện của tôi".
Mễ An Bồi đáp: "Nhưng Trì Tịch cũng sẽ bị ảnh hưởng! Người sống và người chết bình thường là hai sợi dây không giao nhau, cô kéo Trì Tịch ở lại khiến cậu ấy không thể chuyển kiếp, số mệnh của Trì Tịch cũng sẽ bị rối loạn, lỡ đâu kiếp sau sẽ đầu thai thành con chuột bạch thì sao".
Tạ Kỳ Trúc nhíu mày.
Thẩm Lâu đột nhiên bay ra từ phía sau Ân Lưu Minh.
"Đó cũng là lí do tại sao trò chơi Ác Mộng kéo những giấc mơ thoát khỏi hiện thực lại". Thẩm Lâu nói: "Quy tắc của thế giới là do ý chí của tất cả chúng sinh sống trên thế giới này tạo thành. Từ khi sinh ra mọi người đã chọn "chân thực", nên mỗi một lựa chọn "hư vô" đều sẽ tác động đến căn cơ của hiện thực".
Tạ Kỳ Trúc im lặng một chốc, rồi nói: "Đây không phải là lĩnh vực mà tôi nghiên cứu, dù các người có nói sai sự thật thì tôi cũng chẳng nhận ra để phản bác lại được".
Thẩm Lâu cau mày: "Ý ta là bọn ta tới đây phá ải với lập trường rất kiên định, cũng có đủ năng lực thực hiện điều đó".
Ánh mắt Tạ Kỳ Trúc tối lại: "Tôi có thể xem đây là lời uy hiếp chứ?".
Thẩm Lâu cười đáp: "Đương nhiên".
Mễ An Bồi cũng chớp cơ hội cáo mượn oai hùm: "Đúng vậy!".
Tạ Kỳ Trúc nhìn thẳng vào bọn họ, đột nhiên bật cười: "Tôi không hiểu quy tắc của các người. Nhưng tôi hiểu quy tắc của nơi này, cũng biết cách đuổi các người ra khỏi đây".
Trì Tịch đang tới chỗ phục chế số liệu người chơi ở tầng ba, lòng vẫn còn lo lắng về cuộc gặp mặt của Tạ Kỳ Trúc và Ân Lưu Minh.
Cậu hiểu Tạ Kỳ Trúc rất rõ, cũng khá hiểu tính cách của Ân Lưu Minh.
Cả hai đều không phải loại người dễ dàng nhượng bộ.
Lỡ như hai người họ đánh nhau...
Với giấc mơ này, Tạ Kỳ Trúc gần như có toàn quyền khống chế, nhưng anh Ân cũng có rất nhiều thủ đoạn, lại có hệ thống của trò chơi Ác Mộng chống lưng...
Trì Tịch phiền muộn gãi đầu.
Nếu như lúc đó cậu chỉ chết đi thôi, có phải những chuyện phiền phức này sẽ không xảy ra?
Rốt cuộc là tại sao cậu lại trở thành kẻ tạo giấc mơ?
Khi bối rối trong lòng, con người luôn muốn làm gì đó để phân tán sự chú ý của bản thân. Trì Tịch đẩy cửa phòng bệnh 308.
Cậu nhớ đây hình như là phòng của Mễ An Bồi và một cô gái tên là Nhiếp Quân.
Việc sắp xếp phòng bệnh khi họ bước vào giấc mơ này là do Hạt Dẻ làm, Trì Tịch cũng không biết rốt cuộc là nó đã chia phòng ra sao.
Bốn mô hình nằm trên giường trông hệt như bốn thi thể, có phần hơi đáng sợ.
Nhưng từ khi trở thành kẻ tạo giấc mơ, không biết có phải do đã chết hay không mà cảm giác kính sợ với thi thể của Trì Tịch đã giảm đi rất nhiều.
Cậu đi tới cạnh một giường bệnh bất kì, tò mò nhìn bản phục chế của Nhiếp Quân.
Đây chính là phương pháp mà Tiểu Trúc dùng để bảo tồn số liệu thực nghiệm...
Trì Tịch cũng thuận mắt nhìn sang bên giường bệnh của Mễ An Bồi, sau đó ngơ ngác.
Nơi giường bệnh ấy là một thanh niên trẻ tuổi đang nằm yên lặng, trên mặt còn có một vết sẹo rất rõ.
Đó hoàn toàn không phải khuôn mặt của Mễ An Bồi.