Beta: Ryal
Lúc cô dâu chú rể đứng cạnh nhau, cả người Trì Tịch cứng ngắc như rối gỗ, suýt thì bước bộ cùng tay cùng chân.
Mễ An Bồi nhỏ giọng nhắc: "Tiểu Trì!".
Trì Tịch như sực tỉnh từ trong mơ.
Tạ Kỳ Trúc nắm lấy bàn tay cậu, rất đỗi tự nhiên.
Nhìn gương mặt xinh đẹp của cô, Trì Tịch vừa muốn cười lại vừa muốn khóc.
Cuối cùng cậu chỉ thấp giọng nói: "Cảm ơn em, Tiểu Trúc".
Tạ Kỳ Trúc cũng thấp giọng đáp: "Cũng cảm ơn anh, Trì Tịch".
Trì Tịch quay đầu nhìn đám cưới đơn giản nhưng đẹp đẽ mà tất cả mọi người đã cẩn thận và tỉ mỉ cùng dựng nên, khóe mắt hơi đỏ ửng.
Đột nhiên Tạ Kỳ Trúc hỏi: "Anh có hài lòng về lễ cưới này không?".
Trì Tịch sững người, mím môi rồi cười: "Hài lòng lắm".
Một lúc sau, cậu mới khẽ thở ra, nói với vẻ ngượng ngập: "Xin lỗi em, ban nãy biểu hiện của anh không được tốt".
Cậu căng thẳng quá rồi.
Tạ Kỳ Trúc khẽ cười: "Không sao, đây cũng là lần đầu em kết hôn mà".
Trì Tịch xấu hổ mỉm cười.
Một lúc sau, Tạ Kỳ Trúc lại nói: "Em cũng rất hài lòng về hôn lễ này".
Âm thanh máy móc của hệ thống vang lên bên tai tất cả những người chơi đứng dưới sân khấu.
[Nhiệm vụ phụ hoàn thành, điểm thưởng sẽ được kết toán sau khi qua ải].
Những người chơi mới nhìn nhau.
Thế này là... xong rồi ư?
Ân Lưu Minh nhướng mày nhìn đôi vợ chồng mới cưới trên lễ đường.
Mễ An Bồi vỗ vỗ ngực: "Tốt rồi, cuối cùng Tiểu Trì cũng có thể đi chuyển kiếp".
Diệp Thanh Thanh lau sạch những giọt nước mắt cảm động, bất mãn lầm bầm: "Anh không thấy tiếc sao?".
"Cô bé à, cách nhìn của chúng ta về chuyện sống chết không giống nhau". Từ khi nói rõ thân phận của mình, Mễ An Bồi cực kì thẳng thắn: "Nếu chỉ có thế này đã tiếc thì tôi còn làm Đầu Trâu làm gì nữa?".
Diệp Thanh Thanh nhìn cậu chàng, tức giận lè lưỡi.
Trì Tịch đứng trên sân khấu, ngẩng đầu nhìn trời xanh, hít sâu một hơi rồi mỉm cười chân thành mà nói với Tạ Kỳ Trúc: "Tiểu Trúc, em phải sống thật tốt".
Tạ Kỳ Trúc lặng lẽ nhìn cậu, ừ một tiếng.
"Nhớ chú ý nghỉ ngơi, đừng uống nhiều cà phê lạnh, cũng đừng ăn nhiều đồ ăn nhanh...". Trì Tịch dặn dò thật nhiều điều rồi mới tự cười giễu bản thân, nói: "Xin lỗi em".
Sau này sẽ có người thay thế vị trí của cậu, chăm sóc Tạ Kỳ Trúc thật tốt.
Tạ Kỳ Trúc không hề mất kiên nhẫn mà chỉ dịu dàng cười, đợi Trì Tịch dặn dò xong mới đột nhiên hỏi: "Lúc nãy anh nói biểu hiện của anh không tốt lắm đúng không?".
Trì Tịch có chút sững sờ, không hiểu ý cô là gì.
Tạ Kỳ Trúc bật cười: "Vậy thì làm lại lần nữa đi".
Vẫn là đại sảnh bệnh viện quen thuộc, vẫn là những người chơi quen thuộc.
Trừ việc thiếu đi Phùng Phong, mọi người lại lần nữa quay về lúc ban đầu.
Mễ An Bồi ngơ ngác: "Có chuyện gì vậy, chẳng phải chúng ta đã phá ải rồi sao?".
Cậu chàng chỉ đợi chấp niệm của Trì Tịch tiêu tan hết rồi sẽ đưa Trì Tịch đi đầu thai, sao mà vừa chớp mắt đã quay lại điểm bắt đầu?
Ân Lưu Minh sờ cằm, bước vào khoa ngoại trú.
Người đón tiếp không phải là những y tá quen thuộc, lần này là Tạ Kỳ Trúc trong chiếc áo blouse trắng.
Mễ An Bồi trợn tròn mắt, vội vàng hỏi: "Bác sĩ Tạ muốn nuốt lời sao?".
Tạ Kỳ Trúc không hiểu ra sao mà liếc nhìn cậu chàng một cái: "Tôi đã hứa điều gì?".
Mễ An Bồi ngẩn người.
Nhưng đúng là Tạ Kỳ Trúc không hứa hẹn gì cả.
Cô chẳng để tâm tới cậu chàng nữa, quay sang nhìn Ân Lưu Minh rồi rút ra một tấm thiệp mời:
"Lễ cưới lần trước Trì Tịch nói biểu hiện của anh ấy không tốt, nên chúng ta làm lại".
Lần này không cần Ân Lưu Minh nói, tất cả người chơi đều nghe thấy tiếng hệ thống thông báo bên tai:
[Kích hoạt nhiệm vụ phụ: Lễ cưới trong bệnh viện ver2].
[Mô tả nhiệm vụ: Bác sĩ Trì và bác sĩ Tạ định tổ chức lại một lễ cưới trong bệnh viện này, nhưng bệnh viện không có sân tổ chức mà cũng không có đạo cụ, bạn có thể giúp hai người họ tổ chức một lễ cưới thật viên mãn không?].
[Điểm thưởng sẽ được tính dựa trên độ hài lòng của họ].
Tất cả mọi người: "...".
Ver2 thì cũng còn được.
Ân Lưu Minh khẽ nhướng mày: "Không phải còn có ver3 đấy chứ?".
Tạ Kỳ Trúc cũng nhướng mày: "Mọi người cần điểm thưởng đúng không? Thế này còn không đủ à?".
Cô có thể tua ngược giấc mơ vô số lần, cũng có thể phát nhiệm vụ phụ vô số lần, đám người Ân Lưu Minh cũng có thể nhận nhiệm vụ kiếm điểm thưởng vô số lần.
Ân Lưu Minh nhìn cô một hồi.
Tạ Kỳ Trúc cực kì bình tĩnh, hỏi: "Nhận hay không?".
Ân Lưu Minh nở nụ cười, giơ tay ra nhận lấy thiệp mời: "Điểm thưởng được tặng không, ai lại chê bao giờ?".
Đương nhiên là phải nhận rồi.
Kể cả những người chơi mới vốn rất muốn qua ải cũng lưu luyến không muốn rời khỏi giấc mơ này.
Vừa an toàn vừa được nhận điểm thưởng, chẳng phải đỡ tốn sức hơn là đi vượt nhiều ải hay sao.
Nhiếp Quân từng hỏi Tư Thành về số điểm kiếm được khi qua ải thông thường và khi làm nhiệm vụ phụ.
Tư Thành nói: "Nếu chỉ qua ải bình thường thì điểm thưởng của nhiệm vụ phụ bằng một nửa số điểm thưởng khi phá ải".
Những người chơi mới vô cùng kinh ngạc.
Nói vậy, bọn họ chuẩn bị lễ cưới hai lần bằng với việc phá ải một giấc mơ?
Thế thì chẳng phải quét điểm nhiều kinh hồn hay sao?
Lần đầu tiên chuẩn bị lễ cưới còn cần lên kế hoạch và chưa quen tay nên mới tốn tận ba ngày, lần này mọi người đều đã quen tay rồi, lễ cưới lần thứ hai chỉ cần dùng hai ngày đã chuẩn bị xong.
Khi pháo hoa đám cưới bắn lên không trung lần nữa, Trì Tịch bị kéo lên lễ đường với vẻ thấp thỏm lo âu, hỏi: "Tiểu Trúc, như thế này có ổn không?".
Tạ Kỳ Trúc chỉnh lại khăn voan sau đầu: "Có gì không ổn đâu, bọn họ được điểm thưởng, chúng ta được vui vẻ".
Trì Tịch hơi do dự: "Như thế này sẽ không bị trò chơi Ác Mộng coi thành gian lận chứ?".
Tạ Kỳ Trúc nhẹ nhàng nói: "Có gian lận cũng không phải là chúng ta".
Nhìn khuôn mặt không đồng tình của cậu, cô thở dài: "Anh Ân của anh còn chưa nói gì, sao anh phải lo lắng thế?".
Trì Tịch nghĩ cũng thấy đúng. Về phương diện phán đoán trong trò chơi Ác Mộng, chưa bao giờ năng lực phán đoán của cậu mạnh hơn Ân Lưu Minh. Nếu Ân Lưu Minh đã nhận nhiệm vụ của Tiểu Trúc thì cậu có gì phải lo lắng?
Nghĩ vậy, Trì Tịch thả lỏng hơn nhiều, lại áy náy nói: "Xin lỗi em, rõ ràng là lễ cưới của hai ta mà anh chỉ nghĩ đến người khác".
Tạ Kỳ Trúc khẽ cười: "Không sao, dù sao vẫn còn lần luân hồi sau nữa, lần sau cố gắng làm tốt hơn là được".
Trì Tịch: "...".
Quả nhiên, sau khi hôn lễ vừa kết thúc, tất cả mọi người lại bị tua ngược về lúc bắt đầu vào bệnh viện.
Lần này không còn ai bất mãn nữa mà đều rất thoải mái nhận nhiệm vụ từ Tạ Kỳ Trúc, sau đó cùng nhau đi chuẩn bị lễ cưới.
Trừ Mễ An Bồi.
Mễ An Bồi chạy tới tìm Ân Lưu Minh phàn nàn: "Anh Ân, anh để mặc Tạ Kỳ Trúc làm vậy sao?".
Ân Lưu Minh vừa nói với Phù Lan: "Lần này chúng ta đổi một bài khác", vừa quay sang Mễ An Bồi hỏi: "Sao thế?".
Mễ An Bồi đáp: "Chẳng phải anh nói chúng ta sẽ cởi bỏ nút thắt trong lòng Tiểu Trì rồi đưa Tiểu Trì đi đầu thai hay sao?".
Ân Lưu Minh để Phù Lan tự mình luyện tập, quay người đáp: "Mục đích chúng ta tới giấc mơ này là gì?".
Mễ An Bồi sững người đáp: "À, lấy điểm thưởng".
Ân Lưu Minh bình tĩnh nói: "Đây là cách lấy điểm đơn giản nhất, sao lại không làm?".
"Nhưng còn Tiểu Trì...".
"Từ lúc biết Trì Tịch là kẻ tạo giấc mơ tôi đã nói rồi, điều quan trọng là giúp Trì Tịch hoàn thành chấp niệm". Ân Lưu Minh nói; "Nếu chấp niệm của Trì Tịch là lễ cưới thì làm lễ cưới cho cậu ấy. Nếu một lần vẫn chưa thể thỏa mãn thì thêm vài lần cũng chẳng sao".
Mễ An Bồi há miệng muốn nói gì đ,ó nhưng lại không tìm ra lí do để phản bác.
Cuối cùng cậu chàng chỉ chậm rãi hỏi: "Anh Ân, anh không sợ bị trò chơi Ác Mộng phán xét là gian lận sao?".
Ân Lưu Minh nói: "Cậu nói Thẩm Lâu là hệ thống của trò chơi Ác Mộng còn gì? Kiểu gì anh ấy cũng cho tôi đi cửa sau".
Mễ An Bồi không còn gì để nói.
Sau đó cậu chàng thở dài, hỏi: "Nếu Tiểu Trì để lỡ mất thời gian đầu thai thì sao đây?".
"Tạ Kỳ Trúc còn quan tâm đến chuyện đó hơn chúng ta, cô ấy sẽ kiểm soát thời gian ổn thỏa".
Mễ An Bồi vò đầu bứt tai hồi lâu, cuối cùng quyết định: "Được, vậy tôi không quan tâm nữa".
Cậu chàng vẫy tay: "Tôi cũng đi kiếm điểm thưởng đây".
Nhìn theo bóng lưng rời đi của Mễ An Bồi, Ân Lưu Minh nhướng mày.
Y vừa mới quay đầu lại đã nhìn thấy Thẩm Lâu với vẻ mặt thích thú: "Em muốn ta mở cửa sau cho em?".
Ân Lưu Minh hỏi: "Anh mở được không?".
Thẩm – đến phần thưởng còn phải mặc cả với hệ thống – Lâu: "À, đúng là không làm được".
Ân Lưu Minh ra vẻ biết thừa.
Thẩm Lâu cười: "Nhưng ta khuyên em không nên kiếm điểm bằng cách này. Điểm số sẽ được trao cho em sau khi kết toán, em đang khiêu khích hệ thống".
Ân Lưu Minh nói: "Hệ thống có quy định cấm người chơi được nhận nhiều nhiệm vụ phụ trong cùng một giấc mơ à?".
"Không có".
"Vậy tôi phạm lỗi gì?".
Thẩm Lâu nhướng mày.
Nếu bảo y phạm lỗi thì thực sự cũng không bắt chẹt được là sai ở đâu.
Từ trước đến nay có lẽ chưa có giấc mơ nào mà kẻ tạo giấc mơ và người chơi thông đồng với nhau, một bên ra nhiệm vụ rồi một bên làm nhiệm vụ kiếm điểm với hiệu suất cao như vậy.
Bình thường, cho dù kẻ tạo giấc mơ có giao nhiệm vụ phụ thì nhiệm vụ phụ không liên quan tới chấp niệm của kẻ tạo giấc mơ cũng sẽ trị giá cực kỳ ít điểm thưởng, thậm chí không có điểm thưởng. Mà nhiệm vụ phụ liên quan đến chấp niệm của kẻ tạo giấc mơ không nhiều, cũng chưa làm được bao nhiêu thì giấc mơ đã bị phá rồi.
Giấc mơ mà kẻ tạo giấc mơ và người chơi có quan hệ vô cùng thân thiết và lại có thể tua ngược thời gian như "Bệnh viện trắng luân hồi" dường như chưa từng xuất hiện.
Rõ ràng là đang kiếm điểm thưởng theo quy tắc.
Thẩm Lâu cũng không thể xác định hệ thống sẽ phán đoán trường hợp này ra sao.
Hắn vẫy vẫy tay: "Tùy em vậy".
Ân lưu Minh quay đầu giúp Phù Lan sửa lại vài đoạn nhạc đánh sai.
Phù Lan phun ra vài cái bong bóng, vui vẻ bơi vòng vòng.
Một lúc sau, Ân Lưu Minh đột nhiên nói: "Nếu nhìn theo cách khác, mục đích của tôi và Tạ Kỳ Trúc cũng giống nhau".
Thẩm Lâu nhíu mày: "Ồ?".
Ân Lưu Minh gõ tay lên mặt bàn, ánh mắt trầm xuống: "Làm rõ nguyên nhân Trì Tịch trở thành kẻ tạo giấc mơ".
Thẩm Lâu hỏi: "Không phải do chấp niệm của cậu ta sao?".
Ân Lưu Minh liếc nhìn hắn: "Nếu Trì Tịch không cam lòng đi chuyển kiếp vì muốn cử hành hôn lễ với Tạ Kỳ Trúc, thì chấp niệm của cậu ấy phải tiêu tan sau khi hôn lễ kết thúc mới phải".
Thẩm Lâu cố ý hỏi: "Em cảm thấy chấp niệm của Trì Tịch không phải là kết hôn?".
Ân Lưu Minh bất mãn vì hắn giả ngu, im lặng quay đi chỗ khác.
Lúc này Thẩm Lâu mới khoát tay: "Được rồi, nhìn cái vẻ kích động và thanh thản của Trì Tịch trong lễ cưới thì có lẽ chấp niệm này là đúng rồi".
Nhưng Trì Tịch lại chưa rời khỏi giấc mơ.
Ân Lưu Minh cầm một cái lọ trong giá thí nghiệm lên lắc lắc: "Ba giấc mơ trước đây, trong "Vườn trường cháy rụi đầy hoa tươi", chấp niệm của Sở Đông là chủ yếu, Tề Tiểu Bắc chỉ phối hợp hành động. Tôi từng nghĩ rằng chỉ cần một trong hai người có chấp niệm là có thể tạo thành giấc mơ".
Nhưng sự thật là chấp niệm của Tề Tiểu Bắc đã bị Mễ An Bồi loại bỏ.
"Trong "Thị trấn nhỏ hiến tế cho biển sâu" thì phu nhân Solari bị Ralph lừa rằng bà đã chết, nhưng chấp niệm của bà có lẽ là tìm thấy linh cảm thiết kế, cho nên khi bà nhìn thấy vỏ sò bí ẩn trong đại dương mới tính là đã hoàn thành chấp niệm, cũng rất bình thường; trong "Công viên dây cót cổ tích", Dương Dương vì Nguyệt Nguyệt mà buông bỏ chấp niệm, sau đó cũng không xuất hiện thêm lần nào nữa nhưng giấc mơ vẫn không hề biến mất".
Ân Lưu Minh nhìn về Thẩm Lâu: "Nói đúng ra thì "Vườn trường cháy rụi đầy hoa tươi" và "Thị trấn nhỏ hiến tế cho biển sâu" được phá bỏ nhờ bạo lực".
Thẩm Lâu nói: "Tần Nguyệt đúng là có thiên phú xây dựng giấc mơ, nhưng sau khi Tần Dương biến mất, một mình cô bé đáng lẽ không thể duy trì giấc mơ. Bởi vì đó là giấc mơ do hai người tạo thành".
"Bây giờ giấc mơ của Trì Tịch và Tạ Kỳ Trúc cũng gặp phải vấn đề tương tự". Ân Lưu Minh buông bình thuốc xuống: "Tại sao chấp niệm của một người tiêu tan rồi, nhưng giấc mơ vẫn còn nguyên vẹn?".
Thẩm Lâu giơ tay ra, bình thuốc khi nãy bị Ân Lưu Minh buông ra lại nằm trên tay hắn: "Em nghi ngờ chuyện này có vấn đề?".
Ân Lưu Minh không hề giấu diếm: "Đúng vậy".
Cho nên y mới hỏi Thẩm Lâu: Để trở thành kẻ tạo giấc mơ, chỉ cần có chấp niệm thôi ư?
Thẩm Lâu hiểu ý Ân Lưu Minh, im lặng chốc lát rồi mới nói: "Cơ chế lựa chọn giấc mơ của trò chơi Ác Mộng là xem giấc mơ của linh hồn có vượt qua giới hạn của việc nằm mơ bình thường hay không".
Ân Lưu Minh nhạy bén phát hiện ra ẩn ý bên trong câu nói ấy: "Vậy là nếu họ bị kẻ khác tác động nên không thể rời khỏi giấc mơ thì cũng tính".
Thẩm Lâu gật đầu.
Ân Lưu Minh suy tư một lúc, ngón tay vô thức gõ lên mặt bàn, bỗng nhiên nói: "Tư Hòa từng nói, trong khoảnh khắc Trì Tịch chết đi, anh ta nghe được âm thanh thứ gì đó nổ tung".
Thẩm Lâu nói: "Nếu vậy chúng ta có thể tìm Tạ Kỳ Trúc hỏi thử".
"Tạ Kỳ Trúc?".
"Khi hai người bọn họ tạo ra giấc mơ này, cảnh tượng xuất hiện đầu tiên là cảnh tượng quan trọng nhất. Nếu trí nhớ Tạ Kỳ Trúc tốt thì có lẽ cô ta vẫn còn nhớ khi ấy Trì Tịch có điểm nào khác thường".
Ân Lưu Minh rời khỏi căn phòng, xoay người đi về phía thang máy.
Sau khi mục tiêu của bọn họ từ phá ải biến thành chuẩn bị lễ cưới, Tạ Kỳ Trúc đã mở một phần quyền hạn thang máy cho Ân Lưu Minh.
Ân Lưu Minh tìm thấy camera giám sát, chào hỏi Trì Tịch và Tạ Kỳ Trúc một tiếng rồi xuống tầng hầm thứ hai, đi vào ngôi nhà nhỏ của họ.
Trì Tịch đang mặc tạp dề, một tay vẫn còn cầm muôi, phía sau là căn nhà ấm áp: "Em vừa mới nấu cơm, anh Ân ở lại ăn cơm nhé?".
Ân Lưu Minh im lặng chốc lát, lắc đầu: "Thôi vậy, tôi đến tìm bác sĩ Tạ".
"Tiểu Trúc đang ở trong phòng sách xem số liệu thực nghiệm". Trì Tịch chỉ về một hướng: "Trong nồi còn đang xào đồ ăn, em đi trước".
Ân Lưu Minh đi đến gần cửa, nhẹ nhàng gõ.
Tạ Kỳ Trúc mở cửa, chỉ vào ghế dựa như đã biết trước: "Mời ngồi. Hạt Dẻ đang chiếu lại cảnh tượng ban đầu khi tôi và Trì Tịch tiến vào giấc mơ".
Mỗi lần tua lại thì camera bị hỏng sẽ được phục hồi như cũ, Ân Lưu Minh cũng không có ý kiến gì.
Điều thực sự khiến y ngạc nhiên là....
"Hạt Dẻ?".
Tạ Kỳ Trúc bưng tách cà phê lên uống một ngụm: "Hạt Dẻ được tạo thành dựa trên con mèo tôi nuôi ở hiện thực, thực tế là nó được tạo ra bằng cách củng cố và sao chép trí nhớ của tôi. Mỗi lần luân hồi đều không cố định và ký ức con người có khả năng sẽ xuất hiện sai lệch, nên tôi đặt tất cả dữ liệu giấc mơ trên người Hạt Dẻ".
Tạ Kỳ Trúc chỉ vào con mèo béo đang nằm cạnh bàn phím: "Số liệu của mỗi lần luân hồi và toàn bộ giấc mơ đều lưu lại trong não Hạt Dẻ".
Nếu ví Tạ Kỳ Trúc là CPU của giấc mơ này, thì Hạt Dẻ chính là ổ cứng của giấc mơ.
Chắc cũng chỉ có người cuồng làm thí nghiệm như Tạ Kỳ Trúc mới có thể tạo ra một giấc mơ như vậy.
Ân Lưu Minh bước đến cạnh máy tính.
Bàn phím của Tạ Kỳ Trúc có một nơi giống như màn hình cảm ứng, chuyên dùng để đặt chân mèo lên. Con mèo nâu béo ú đang nằm trên đó, màn hình liên tục hiển thị những hình ảnh lóa mắt rồi dừng lại ở một khoảng hư vô.
Trong khoảng hư vô ấy có hai người mặt đối mặt.
Hạt Dẻ phóng to hình ảnh của Trì Tịch.
Cả người cậu đầy vết thương và vết máu, trên chân và giày dính toàn bùn đen, khiến người khác không nỡ nhìn vào.
Vẻ mặt Trì Tịch ngập đầy nỗi sợ với Tử Thần, hai tay bóp chặt cổ mình, như thể muốn lôi thứ gì đó đang khiến bản thân nghẹt thở ra ngoài.
Ân Lưu Minh cau mày, nhìn khắp cơ thể Trì Tịch thật tỉ mỉ, đột nhiên nheo mắt: "Mày phóng to chỗ này lên được không?".
Tạ Kỳ Trúc bưng tách cà phê, đứng ở cửa chứ không bước tới, hỏi: "Tìm thấy rồi?".
Hạt Dẻ lười biếng kêu "meo", phóng to phần hông Trì Tịch.
Ân Lưu Minh chỉ vào nếp gấp quần áo trên người cậu: "Đây là cái gì?".
Trên quần áo có một ít mùn cưa gỗ sẫm màu.
Tạ Kỳ Trúc buông tách cà phê, bấm vài cái trên máy tính bảng.
Trì Tich trên màn hình lập tức được chuyển thành hình chiếu 3D.
Ân Lưu Minh cúi đầu cẩn thận quan sát rồi đứng thẳng dậy, ánh mắt u ám.
Y lấy ra một mặt dây chuyền nhỏ bằng gỗ điêu khắc: "Là thứ này ư?".
Màu sắc tương đồng, chất liệu cũng tương đồng.
Vụn gỗ có trên người Trì Tịch gần như là mảnh nhỏ của món trang sức này.
Tạ Kỳ Trúc không biết thứ này: "Đây là cái gì?".
"Bùa ước nguyện". Ân Lưu Minh nhíu mày thật chặt: "Là đạo cụ mà tôi và Trì Tịch nhận được sau giấc mơ đầu tiên".
Nhưng tác dụng của bùa ước nguyện hẳn là cho thêm một điều ước mới đúng.
Chẳng lẽ trước khi chết Trì Tịch đã ước để bản thân trở thành kẻ tạo giấc mơ?
Ân Lưu Minh lắc đầu.
Mục đích của trò chơi Ác Mộng là phá giải càng nhiều giấc mơ càng tốt, nên mong muốn trở thành kẻ tạo giấc mơ chắc hẳn sẽ không được chấp nhận; dù được chấp nhận thì cũng cần phải có một số điểm lớn mới được.
Mà khi ấy Trì Tịch mới chỉ vượt qua một giấc mơ, không thể nào đủ điểm cho điều ước ấy.
Chẳng biết vì sao Ân Lưu Minh đột nhiên nhớ tới tiếng hét điên cuồng của Lôi Anh Triết trước khi chết.
"Cậu thả tôi ra, tôi sẽ nói cho cậu biết tác dụng thực sự của bùa ước nguyện".
Tác dụng thực sự của bùa ước nguyện?
Ánh mắt Ân Lưu Minh u ám, ngón tay ấn vào sách minh họa: "Thẩm tiên sinh".
Thâm Lâu nghe gọi thì hiện ra: "Thế nào?".
"Anh có biết bùa ước nguyện được dùng để làm gì không?".
Thẩm Lâu sờ cằm nói: "Không phải là cho thêm một điều ước sao?".
"Không có gì khác?".
"Cái này thì ta không biết". Thẩm Lâu giơ tay, "Theo trí nhớ của ta, trước khi ta bị phong ấn trong sách minh họa, không hề có bùa ước nguyện".
Ân Lưu Minh nhìn bùa ước nguyện bằng gỗ tinh xảo trong tay mình.
Từ lời nói của những người chơi, rõ ràng tác dụng của bùa ước nguyện đã được kiểm chứng, không thể nào có "hàng giả" được.
Qua một lúc lâu, y mới nói: "Có lẽ là khi người chơi còn sống thì bùa ước nguyện sẽ cho thêm một điều ước, còn khi người chơi đã chết thì nó sẽ củng cố chấp niệm của người chơi, ép buộc người chơi ở lại giấc mơ, khiến họ trở thành kẻ tạo giấc mơ".
Tuy rằng Tạ Kỳ Trúc không hiểu chi tiết nhưng tổng thể thì vẫn hiểu được, cô bình tĩnh hỏi: "Vậy tại sao tôi lại bị kéo vào trong giấc mơ này?".
Ân Lưu Minh nhíu mày, đột nhiên nói: "Bác sĩ Lịch, có thể tua lại hình ảnh được không?".
Hạt Dẻ kêu "meo", nhìn Tạ Kỳ Trúc, tua ngược hình ảnh về lúc bắt đầu.
"Cô vừa tiến vào giấc mơ đã nhìn thấy Trì Tịch, mà bên cạnh Trì Tịch đã bắt đầu xuất hiện giấc mơ". Ân Lưu Minh cẩn thận quan sát rồi nói: "Nói cách khác, cô tiến vào giấc mơ này sau khi nó hình thành".
Tạ Kỳ Trúc gật đầu.
"Dừng".
Ân Lưu Minh chỉ vào một cái bóng rất mờ ảo, gần như không thể nhìn thấy bên cạnh Trì Tịch: "Đây là cô đúng không?".
Tạ Kỳ Trúc cúi đầu nhìn, cau mày nói: "Hình như là vậy".
Lúc ban đầu khi mới tiến vào giấc mơ này, góc nhìn của Hạt Dẻ là góc nhìn của Tạ Kỳ Trúc.
Khi Tạ Kỳ Trúc tiến vào giấc mơ này, có thể nhìn thấy một bóng dáng thuộc về "Tạ Kỳ Trúc" bên cạnh Trì Tịch.
"Đây có thể là cô mà giấc mơ của Trì Tịch tưởng tượng ra". Ân Lưu Minh suy đoán: "Cho đến khi người thật tiến vào giấc mơ, cái bóng bị thay thế, biến mất. Còn về lí do tại sao người thật bị kéo vào giấc mơ...".
Thẩm Lâu lơ lửng trong không trung, lạnh giọng: "Cộng hưởng".
Ân Lưu Minh gật đầu: "Cộng hưởng".
Giống như trong giấc mơ "Công viên dây cót cổ tích", người cá bảo thạch Phù Lan đến từ giấc mơ khác vẫn có thể cộng hưởng với nàng tiên cá trong giấc mơ này vì có chung giống loài, "Tạ Kỳ Trúc" trong giấc mơ của Trì Tịch và Tạ Kỳ Trúc trong thế giới hiện thực cũng xảy ra cộng hưởng, sau đó người ở thế giới thực bị kéo vào giấc mơ.
Đương nhiên là tình huống ấy bình thường sẽ không xuất hiện.
Nhưng dưới tác dụng của lá bùa ước nguyện bí ẩn, điều này đã không còn chắc chắn như trước.
Tuy mọi thứ đều là phỏng đoán nhưng Ân Lưu Minh cảm thấy hướng suy luận này không hề sai.
Y và Thẩm Lâu nhìn nhau.
Thẩm Lâu cũng hiếm khi phải nhíu mày, nói: "Lúc về chúng ta phải hỏi hệ thống".
Nếu đó là sự thực, thì quả thực nó cũng là bug lớn nhất và kinh khủng nhất của trò chơi Ác Mộng.
"Không chỉ có vậy". Ân Lưu Minh nói: "Đừng quên tôi đã đạt được bùa ước nguyện ra sao".
Mỗi lần y vượt qua giấc mơ kép đan xen sống chết, hệ thống đều dựa theo số người vượt ải để tặng bùa ước nguyện.
Giả dụ bùa ước nguyện thực sự dẫn đến việc người chơi trở thành kẻ tạo giấc mơ, mà người phá ải lại có rất nhiều bùa ước nguyện, việc tất yếu là bùa ước nguyện sẽ bị hạ giá, bị rao bán, ngày một lan rộng hơn như virus lây nhiễm.
Người chơi có thể phá ải rất ít, nhưng người chơi chết trong giấc mơ lại rất nhiều.
Bùa ước nguyện tạo ra những giấc mơ kép, những giấc mơ ấy nguy hiểm hơn nhiều và nguy cơ tử vong cũng cao hơn.
Dù chuyện này không liên quan quá nhiều tới y nhưng Ân Lưu Minh vẫn cảm thấy lạnh sống lưng.
Chẳng trách Mễ An Bồi nói rằng tình huống vong hồn không đến Địa Phủ đầu thai càng ngày càng nhiều.
Theo như đánh giá của Địa Phủ, vong hồn người chết ở thế giới hiện thực không đến Địa Phủ đầu thai kịp thời bắt đầu xuất hiện từ vài năm trước.
Trong trò chơi Ác Mộng, thời gian ấy có lẽ còn dài hơn nữa.
Trong khoảng thời gian thật dài ấy, rốt cuộc đã có bao nhiêu người chơi bị giam trong cái bẫy nguy hiểm được ngụy trang bằng kẹo ngọt này?