Beta: Ryal
Thanh Diễm lại lần nữa phủ ga trải giường lên cho gã đàn ông.
Con ngươi gã ta không có tiêu cự, miệng chỉ biết lẩm bẩm: "Tôi xin lỗi... Giết tôi đi...".
Hàn Triệt nhíu mày: "Có hỏi được điều gì từ gã không?".
"Không có". Thanh Diễm xòe tay: "Tôi đã đọc kí ức của gã, thông tin rất vụn vặt... Nói thật, người này về cơ bản đã điên rồi. Vết thương trên người gã không thể khép lại, tôi giúp gã kéo dài nốt hơi tàn để gã không chết vì mất quá nhiều máu. Nhưng nỗi đau đớn kia thì không thể nào biến mất được đâu. Hơn nữa, gã không chỉ khổ sở vì bị lột da, mà còn bởi vợ và con gái gã cũng bị cuốn vào giấc mơ này".
Ân Lưu Minh nhíu mày: "Người nhà của gã đâu?".
"Chết cả rồi". Thanh Diễm thở dài: "Là chết thực sự rồi ấy".
Thẩm Lâu nói: "Ta cũng muốn hỏi một câu... Vì sao cái chết ở giấc mơ này sẽ lan đến hiện thực?".
Thanh Diễm nhíu mày: "Tôi đang điều tra đây. Phỏng đoán sơ bộ là có người ở thế giới hiện thực động tay động chân với thiên đường mèo, khiến nơi đó liên kết với giấc mơ này".
Ân Lưu Minh liếc nhìn tên đàn ông trên giường.
Đôi mắt gã thất thần, khóe mắt cứ giần giật vì đau đớn, chẳng ý thức được nước dãi đang chảy ra ngoài, miệng lúc nào cũng chỉ lẩm bẩm hai câu nói kia.
Nỗi đau mất gia đình và nỗi đau bị lột da khiến tên đàn ông này bị đau khổ và hối hận cắn xé.
Ân Lưu Minh xung quanh căn phòng, thấy một chiếc áo vest dính đầy máu treo trong góc, trong túi áo còn đựng một tấm danh thiếp.
Quả thực đó là danh thiếp của ông chủ thiên đường mèo, phía trên có in ảnh chân dung của tên đàn ông này, bên cạnh là cái tên Tần Phấn Tiến, ngay dưới còn có một hàng chữ nhỏ:
... Đến thiên đường mèo, giải tỏa hết mọi áp lực của bạn.
Ân Lưu Minh cất tấm danh thiếp về chỗ cũ, không nhìn nữa, hỏi Thanh Diễm: "Giờ cô định làm gì?".
Thanh Diễm kéo bím tóc, nhăn mặt: "Thực ra tôi không giỏi dùng não phá ải... Lúc trước Thẩm Lâu chọn tôi chỉ vì tôi tương đối đáng tin và là một kĩ thuật viên thôi".
Ân Lưu Minh kinh ngạc nhìn cô nàng: "Thẩm Lâu chọn cô?".
Thanh Diễm cũng ngạc nhiên: "Ủa, cậu không biết à?".
"Tôi nghe nói Số Không đã chọn cô".
"Ai nói thế vậy?".
Ân Lưu Minh im lặng không đáp.
Nhưng Thanh Diễm đã đoán được: "Neo Chìm? Lúc trước cậu đầu thai đến thế giới hiện thực, vì Thẩm Lâu không muốn trở về hệ thống nên cậu ta đã tạo một hệ thống mới đồng thời giao cho tôi một phần quyền hạn của hệ thống, để tôi ở lại hợp tác cùng hoàn thiện hệ thống của trò chơi Ác Mộng".
Ân Lưu Minh hiểu rồi... Chẳng trách thân là thủ lĩnh của hiệp hội quan sát viên, nhưng Thanh Diễm ở lại giấc mơ này lâu tới vậy mà vẫn chưa phá được ải.
Y nói: "Tôi đến đây để phá ải".
Thanh Diễm lập tức đáp: "Thế thì giao hết cho cậu".
Hàn Triệt nói: "Vậy tôi cũng...".
"Cậu ở lại". Thanh Diễm nói: "Thành Trà đã rời khỏi giấc mơ này để điều tra về bùa ước nguyện, tôi đang thiếu một trợ thủ".
Gã lạnh mặt, cau mày: "Tôi có biết gì đâu".
"Nghe tôi chỉ huy là được". Thanh Diễm nói: "Sau khi thoát khỏi giấc mơ này, tôi sẽ cho nhóc bạn trai của cậu lên bảng xếp hạng".
Hàn Triệt lập tức sửa miệng: "Không thành vấn đề".
Thanh Diễm lại dặn Ân Lưu Minh: "Ra cửa thì quẹo phải, bên kia có khá nhiều chuột... Đúng rồi, có vẻ cậu hơi khó đi lại nhỉ".
Cô nàng khẽ quơ cây kẹo mút, một đôi giày bèn xuất hiện trước mặt y.
Thanh Diễm lơ đẹp ánh mắt bất mãn của Thẩm Lâu, cười tủm tỉm: "Đôi giày này không dính bùn".
Ân Lưu Minh đứng bên bờ dòng sông ngầm, im lặng.
Bây giờ đã là sáng sớm, vài tia sáng yếu ớt rọi xuống trên đỉnh đầu.
Xuyên qua những khe hở nhỏ, y có thể nhìn thấy hàng rào và đám nhân viên trong bộ đồng phục in họa tiết dấu chân mèo.
Ánh sáng chiếu xuống mạch nước ngầm tối tắm, tro bụi bay tạo thành hiệu ứng Tyndall [1].
[1] Hiệu ứng Tyndall: khi ánh sáng chiếu vào không khí qua khe hẹp nhỏ, ta sẽ thấy một vệt sáng và thấy cả bụi bay lơ lửng trong đó. Bản chất của hiện tượng này là sự tán xạ ánh sáng của những hạt bụi. (Nói thẳng ra là nó tạo thành tia sáng mà mình hay gọi là tia nắng thôi).
Ân Lưu Minh gõ ngón tay lên mặt tường.
Chẳng biết từ bao giờ đã có một vết sơn xuất hiện, nhưng nó cũng chỉ mang màu xám đen.
Thẩm Lâu chặn một tia nắng lại: "Em đang nghĩ gì thế?".
"Em đang nghĩ, thế giới dưới mặt đất là giấc mơ của ai". Đầu ngón tay Ân Lưu Minh dính chút bụi, y im lặng một chốc mới nói tiếp: "Dưới đất chỉ có ba màu trắng, xám, đen, thi thoảng mới thấy thêm màu lam và màu lục".
Thẩm Lâu nhướng mày, hiểu được: "Đó là thế giới trong mắt mèo".
Võng mạc của mèo có phản ứng với màu sắc không giống con người, chúng gần như không thể nhìn thấy những màu sắc bắt mắt hơn màu lam và màu lục.
"Ban đầu em tưởng là do buổi đêm, nhưng ban ngày đã tới mà vẫn chỉ có chừng ấy màu sắc". Y giơ tay chạm vào tia sáng. "Cả ánh nắng mặt trời cũng màu xám nhạt".
Thẩm Lâu cất lời: "Ta sẽ cho em một lựa chọn khác".
Ân Lưu Minh ngẩng đầu.
Hắn nói: "Nơi này nối với thế giới hiện thực".
Ánh mắt y khẽ thay đổi: "Anh chắc chứ?".
"Ta từng nói với em, ta bị kìm hãm rất nhiều trong thế giới hiện thực". Thẩm Lâu giải thích. "Vừa đặt chân vào tầng ngầm là ta đã cảm nhận được sự kìm hãm tương tự, hơn nữa càng lúc nó lại càng mạnh thêm".
Nếu không phải bị kìm hãm thì hắn đã xử lí hết đám chuột tấn công Ân Lưu Minh từ lâu rồi.
Ân Lưu Minh ngẫm nghĩ, gật đầu: "Hàn Triệt nói anh ta bị đưa tới tầng ngầm ngay khi đồng hồ điểm số 11".
Thẩm Lâu nói: "Nếu bị giết tại nơi này thì con người sẽ thực sự chết trong thế giới thực. Nhưng Lê Mỹ Lệ nói họ đều chết trên mặt đất".
"Nghĩa là có thứ gì đó thuộc về tầng ngầm bám trên cơ thể họ".
Ân Lưu Minh hạ mắt nhìn dòng sông ngầm, mở miệng...
"Chuột".
"Chuột".
Thẩm Lâu cũng đồng thời mở miệng.
Hai người nhìn nhau.
"Khi đối mặt với làn sóng chuột này, người thường rất khó chống cự được. Bị cắn một hai cái cũng không có gì đáng ngạc nhiên". Ân Lưu Minh gõ gõ vách tường. "Dù không bị cắn thì họ cũng sẽ bị ném ra bãi rác sau quá trình ngược đãi".
Đến tối thì đàn chuột sẽ chui lên càn quét bãi rác, gặm sạch tất cả mọi thứ.
Thẩm Lâu tổng kết lại: "Tầng ngầm là lò sát sinh chuyên nhắm vào con người ở thế giới hiện thực".
Những người vô tội đã chết ở đây, oán khí khiến giấc mơ ngày càng được mở rộng, kéo thêm nhiều người vào hơn nữa. Cuối cùng giấc mơ vẫn tiếp tục sinh sôi nảy nở như tế bào ung thư, tạo thành một con quái vật khổng lồ giữa thế giới thực và trò chơi Ác Mộng.
Dù Thanh Diễm nói thế giới Ác Mộng không thể bị tách khỏi hiện thực nhưng Ân Lưu Minh vẫn cảm thấy có gì đó không ổn.
Y chỉ ô cửa sổ phía trên mái nhà: "Lên mặt đất trước đã".
"Ôi, Minh Minh yêu dấu, sao cả người cậu toàn mùi khó ngửi thế kia!". Tần Bảo kêu la ầm ĩ, kéo y vào phòng nghỉ nhân viên: "Nhanh nhanh nhanh, đi tắm đi, các bé thú cưng trong tiệm ngộp thở bây giờ!".
Ân Lưu Minh kéo hắn ta vào phòng tắm.
"Muốn tôi kì lưng giúp cậu à?". Tần Bảo chọc ghẹo, rồi lại sợ Ân Lưu Minh hiểu lầm mà nhanh chóng nói thêm một câu: "Đùa thôi ha ha!".
Ai ngờ Ân Lưu Minh lại gật đầu cười: "Phiền anh Bảo Bảo nhé".
Tần Bảo há miệng thở dốc, không ngờ y lại đáp như thế nên khuôn mặt như đông cứng lại.
Ân Lưu Minh lôi hắn ta vào phòng, mỉm cười: "Anh Bảo Bảo không cởi quần áo à?".
Tần Bảo cứng người: "Ơ... Không cần cởi cũng được mà?".
Ân Lưu Minh cố ý nói: "Nhỡ đồng phục bị ướt thì sao? Khách hàng sẽ không vui đâu".
Tần Bảo há miệng nhìn y, chợt đứng thẳng lưng dậy: "Minh Minh cởi trước đi?".
Ân Lưu Minh gật đầu, kéo rèm tắm lại rồi trở ra chỉ với chiếc khăn tắm quấn quanh hông trong vòng đúng một giây đồng hồ
Tần Bảo: "...".
Hắn ta cười gượng: "Cậu cởi quần áo nhanh thật đấy, Minh Minh".
Ân Lưu Minh chỉ cười.
Dưới ánh mắt y, Tần Bảo cởi một chiếc cúc đầu tiên rồi bỗng chợt "nhớ ra": "Ấy, tôi quên mất là ông chủ vừa giao việc cho tôi, hay cậu tự tắm nhé?".
Ngay khoảnh khắc hắn ta quay người, then cửa bị khóa lại.
Khóe miệng Tần Bảo giần giật.
Ân Lưu Minh bước tới một bước, nụ cười vẫn rất ôn hòa: "Ngoan nào, để tôi xem thử nhé".
Tần Bảo sợ hãi giơ tay che ngực, tỏ vẻ đáng thương: "Đừng như thế mà Minh Minh, người ta vẫn còn là một đóa cúc trong trắng...".
"Xoẹt!".
Ân Lưu Minh đã xé toạc cúc cổ áo của hắn ta.
Tần Bảo không mặc bất cứ thứ gì ngoài đồng phục nhân viên, làn da trắng hếu, khô đét và dữ tợn.
Hệt như những vết sẹo xấu xí sau khi bị lột da.
Gã hoảng hốt khép chặt cổ áo, cười khan: "Hồi nhỏ tôi từng bị thương...".
Ân Lưu Minh khẽ híp mắt, bỗng gọi: "Thẩm tiên sinh".
Một quầng sáng lam vọt vào rồi bao phủ cả hai người.
Ân Lưu Minh lại mặc đồng phục chỉnh tề như cũ, chất sệt màu đen trôi xuống khỏi cơ thể y rồi quay về sách minh họa.
Y khẽ gảy tay trong quầng sáng lam, dịu giọng: "Giờ thì không còn ai nghe thấy cuộc trò chuyện của chúng ta nữa".
Nụ cười trên mặt Tần Bảo cứng đờ, tròng mắt liên tục đảo qua đảo lại.
Ân Lưu Minh hỏi: "Tần Bảo, anh và Tần Phấn Tiến có quan hệ gì?".
Môi Tần Bảo khẽ giật, hắn ta cẩn thận quan sát Ân Lưu Minh một lúc rồi mới cười khổ: "Chú ấy là chú ruột của tôi".
Ân Lưu Minh khẽ nhướng mày: "Anh có chức vụ gì ở thiên đường mèo?".
"Nhân viên phục vụ". Tần Bảo có vẻ buồn bực: "Chú ghét phải nhìn họ hàng mình nghèo rơi nghèo rớt ở quê, nên gọi tôi tới đây làm nhân viên phục vụ".
Ân Lưu Minh chắp hai tay sau lưng, lén cầm một bình nọc độc đã mở, tiếp tục hỏi: "Anh biết hình thức kinh doanh của thiên đường mèo là gì không?".
Tần Bảo chợt có vẻ sợ hãi: "Biết".
"Biết nhưng vẫn làm?".
Mặt Tần Bảo co rúm lại: "Nếu tôi không làm thì kiếm tiền thế nào đây? Dù chú khinh thường tôi nhưng vẫn sẽ trả lương không hề thấp cho họ hàng, tôi sống không khổ. Mẹ tôi dưới quê còn đang bệnh, nếu không nhờ vào số tiền ấy thì sao tôi có thể kéo dài sự sống cho bà cụ?".
Ân Lưu Minh im lặng.
Một lát sau, y hỏi: "Anh có biết tại sao nơi này lại biến thành như bây giờ hay không?".
"Chắc là yêu quái trả thù". Tần Bảo như chết lặng: "Cũng không còn cách nào khác... Lúc gọi tôi tới đây, chú đã bắt tôi lột da một con mèo. Giờ chỉ là gậy ông đập lưng ông thôi mà. Tuy bị lột da rất đau, nhưng đau mấy rồi cũng sẽ qua thôi".
Ân Lưu Minh nhìn vết sẹo hắn ta vẫn chưa che được hết.
Vết thương của Tần Phấn Tiến không thể hồi phục được, còn những vết thương trên người Tần Bảo cơ bản đã khép lại hoàn toàn.
Rõ ràng nỗi oán hận của kẻ tạo giấc mơ khống chế phần mặt đất với Tần Bảo không quá mạnh.
Hắn ta bỗng ngẩng đầu, nhìn chằm chằm vào ngực Ân Lưu Minh.
Một bàn tay màu xanh lam giơ ra chặn tầm mắt ấy lại, sau đó Thẩm Lâu hiện ra với gương mặt khá bực bội: "Đừng có nhìn bạn trai ta như thế".
Tần Bảo ngạc nhiên nhìn hắn, đôi mắt như có lửa: "Anh đến từ bên ngoài phải không?".
"Sao ngươi biết?".
"Hồi trước cũng có vài người tới đây làm nhân viên và nhận đồng phục". Tần Bảo nghiến răng. "Nhưng họ không sống được lâu như cậu, mới một hai ngày đã chết hết rồi".
Ân Lưu Minh và Thẩm Lâu nhìn nhau.
Tần Bảo siết hai tay, đầy vẻ mong đợi: "Hai người có thể cứu chúng tôi ra ngoài đúng không!".
Ân Lưu Minh im lặng chốc lát: "Tôi sẽ cố hết sức nhưng không thể đảm bảo".
Tần Bảo lau mặt: "Tôi đã phạm sai lầm, ở lại đây cũng được, nhưng cậu có thể cứu mẹ tôi ra ngoài được không?".
"Mẹ anh bây giờ...".
"Mấy hôm trước tôi có thấy bà cụ". Tần Bảo nghiến răng. "Cụ lớn tuổi rồi nên chắc chắn không chịu nổi những hình thức ngược đãi kia. Tôi đã tìm mọi cách giấu mẹ tôi đi".
Ân Lưu Minh nhìn hắn ta với vẻ bất ngờ: "Bà ấy đang ở đâu?".
Tần Bảo do dự hồi lâu rồi quyết tâm nắm lấy cọng rơm cứu mạng cuối cùng, cắn răng đáp: "Nếu cậu bảo đảm có thể đưa mẹ tôi ra khỏi nơi này thì tôi sẽ dẫn cậu tới chỗ bà cụ".
Ân Lưu Minh hỏi: "Không sợ tôi lừa anh à?".
Tần Bảo nở nụ cười chết lặng: "Lừa tôi có lợi gì đâu, mà tôi không tin cậu thì cũng chẳng được lợi gì. Đằng nào chẳng chết, ít nhất tôi cũng phải đưa mẹ ra ngoài".
Ân Lưu Minh và Thẩm Lâu lại nhìn nhau lần nữa: "Thử tới chỗ bà ấy xem sao".
Tần Bảo đưa Ân Lưu Minh lên căn phòng hẻo lánh nhất tầng hai.
Hắn ta gõ nhẹ lên cửa ba lần, trong phòng vang tiếng mèo kêu. Tần Bảo đẩy cửa ra, dè dặt liếc nhìn rồi mới vẫy tay ra hiệu cho Ân Lưu Minh.
Y bước vào, nhìn thấy một bà lão gầy gò với mái tóc bạc phơ dường như đang ngủ cùng một con mèo mướp vằn nằm ngay đầu giường.
Tần Bảo bước tới chỗ đầu giường: "Cụ vẫn ổn chứ?".
Con mèo mướp uể oải kêu meo meo.
Tần Bảo giơ tay định vuốt lông nó: "Làm tốt lắm, Tiểu Hoa".
Bàn tay còn chưa chạm tới thân mèo đã bị nó đẩy ra ngay lập tức.
Tần Bảo cười khổ, quay lại nhìn Ân Lưu Minh: "Tiểu Hoa là con mèo mẹ tôi nuôi ở quê nhiều năm, từ khi chaa tôi qua đời, nó vẫn luôn bầu bạn với mẹ... Khi thấy mẹ xuất hiện ở thiên đường mèo, tim tôi suýt thì nhảy cả ra ngoài, tôi đánh cược cả mạng sống để bảo vệ bà cụ rồi mới đưa bà cụ và Tiểu Hoa trốn vào đây. Không ngờ trốn được thật!".
Gương mặt Tần Bảo rạng rỡ hơn đôi chút: "Khi địa vị của con người và động vật bị đổi cho nhau vào ban đêm, Tiểu Hoa chỉ cần ngáp một cái là mẹ tôi lại nằm xuống ngủ tiếp! Đúng là không uổng công nuôi nó!".
Ân Lưu Minh khẽ đáp: "Tốt quá".
"Nhưng kể từ khi tới đây thì Tiểu Hoa không còn cho phép tôi chạm vào nó nữa". Tần Bảo nhìn xuống tay mình. "Chẳng còn cách nào khác, dù sao tôi cũng là đồng phạm mà".
Ân Lưu Minh im lặng chốc lát.
Tạm thời chưa nhắc tới chuyện nhà của Tần Bảo... mẹ hắn ta vẫn được bình yên trốn ở đây, chứng tỏ dù là mèo từ bên ngoài tới thì vẫn bị ảnh hưởng bởi quy tắc của giấc mơ này.
Đúng lúc Ân Lưu Minh có Hạt Dẻ.
Lúc trước y không muốn để nó hỗ trợ là bởi Hạt Dẻ là món quà của Trì Tịch và Tạ Kỳ Trúc, nếu chẳng may nó bị thương trong giấc mơ này, dù chữa được thì y cũng cảm thấy không ổn.
Theo lời kể của Tiểu Hoa, dường như từ sau khi đặt chân vào giấc mơ thì Tiểu Hoa vẫn luôn ở đây và không hề có thương tích gì?
Ân Lưu Minh trầm ngâm đôi chút, thả Hạt Dẻ ra để nó đi nói chuyện với Tiểu Hoa.
Hai con mèo meo tới meo lui một lúc, Hạt Dẻ chầm chậm quay lại nhảy vào lòng Ân Lưu Minh, nhẹ nhàng vẫy đuôi.
Thẩm Lâu khẽ biến sắc, rồi nhanh chóng bình tĩnh lại: "Con mèo mướp này nói mỗi ngày nó sẽ cảm nhận được hai lần thay đổi, một lần là cảm giác có thể khống chế bà lão; một lần khác là cảm giác góc nhìn của mình biến thành góc nhìn của bà lão".
Ân Lưu Minh hơi nhíu mày.
Tần Bảo không hiểu được, chỉ đành vừa thử giơ tay vuốt lông Tiểu Hoa vừa nhìn Ân Lưu Minh với ánh mắt đầy mong đợi.
Ân Lưu Minh nói: "Có một nơi thông với thế giới thực nhưng chắc sẽ khá nguy hiểm. Tôi sẽ đi xác nhận xem có ra ngoài được hay không, rồi sẽ tới tìm anh sau".
Tần Bảo vui vẻ gật đầu: "Không sao hết".
Ân Lưu Minh bước vào phòng tắm thêm lần nữa, Thẩm Lâu lại bay ra từ sách minh họa.
Lần này y đặt Hạt Dẻ lên rèm để đảm bảo nó luôn nằm trong tầm mắt mình, đồng thời lại không bị ướt.
Y cởi cúc áo.
Cảm giác trói buộc lại xuất hiện.
Hạt Dẻ khẽ meo một tiếng.
Cảm giác trói buộc nhanh chóng biến mất.
Ân Lưu Minh nhìn Hạt Dẻ, mỉm cười: "Cảm ơn nhé".
Y yên tâm cởi bộ đồng phục đã mặc suốt hai ba ngày.
Thẩm Lâu nhìn y giặt quần áo bẩn.
Ân Lưu Minh không ngẩng đầu lên: "Anh cứ nói đi".
Thẩm Lâu cười: "Đúng là chẳng giấu được bạn trai ta chuyện gì".
Y ừ một tiếng.
Hắn nghiêm mặt: "Con mèo kia đã nói với Hạt Dẻ một chuyện rất thú vị".
"Chuyện gì?".
"Tần Bảo không phải Tần Bảo". Thẩm Lâu nghiền ngẫm cười một tiếng: "Tần Bảo thật đã chết. Tần Bảo bây giờ chỉ là một sinh vật không xác định đội lốt Tần Bảo".
Ân Lưu Minh hơi khựng lại, ngẩng đầu lên.
Y vò bộ đồng phục trong tay: "Nó ngụy trang thành Tần Bảo hay coi mình như Tần Bảo?".
"Con mèo mướp kia có cảm giác nó đã coi mình như Tần Bảo".
Ân Lưu Minh im lặng chốc lát: "Hình như em đã đoán được Tần Bảo là ai".
Thẩm Lâu nhướng mày.
"Con mèo bị Tần Bảo lột da đó".
Ân Lưu Minh hỏi: "Anh còn nhớ con mèo mà chúng ta đã gặp trước khi chạm mặt Cố Huy không?".
Con mèo kia tên là Nhung Nhung, nhưng Hạt Dẻ lại nói nó là người.
Thẩm Lâu nói: "Khoác da người thì là người, cởi ra lại là mèo? Vậy những con mèo biến thành người cũng rất tàn nhẫn với đồng loại".
Buổi đêm là lúc mèo có thể điều khiển con người tự hại, nếu chúng không phải những con mèo bị ngược đãi rồi mang oán hận trong lòng, mà là những con người cùng chung cảnh ngộ nhưng vẫn có thể nhẫn tâm hành hạ nhau...
"Con người cũng rất tàn nhẫn với đồng loại thôi". Ân Lưu Minh lạnh nhạt đáp: "Nhưng trong giấc mơ này thì hẳn phải có nguyên nhân khác".
Thẩm Lâu bay tới gần hơn một chút.
Ân Lưu Minh vuốt bộ đồng phục của mình: "Bây giờ còn một câu hỏi nữa – nếu mèo trong thiên đường mèo là người bị lột da thì mèo thật đang ở đâu?".
Con mèo duy nhất được xác nhận là mèo thật là Tiểu Hoa, mà Tiểu Hoa tới từ bên ngoài.
Ân Lưu Minh vốn nghĩ cơ sở của giấc mơ này là sự báo thù của những con mèo bị ngược đãi. Nhưng giờ xem ra cốt lõi của giấc mơ này vẫn là người, nỗi oán hận của mèo bị ngược đãi chỉ là công cụ của Neo Chìm.
Chỉ còn sót lại những nhân viên phục vụ.
Đến tối họ sẽ trở thành những quái vật nửa người nửa động vật và quản lí mọi thứ ở thiên đường mèo, lạnh lùng nhìn cảnh tượng hành hạ ngược đãi xảy ra với những chủ nhân cũ và những vị khách con người.
Thẩm Lâu lại bay tới gần hơn một chút.
Ân Lưu Minh vừa nghĩ ngợi vừa vặn vòi nước, giơ tay thử độ ấm.
Sau khi cởi bỏ đồng phục thì y chỉ còn mặc mỗi áo phông, quần đùi và tất. Dù những thứ này không bị dính bẩn dưới tầng ngầm nhưng cũng đã ngấm đầy mồ hôi trong mấy ngày qua, y bèn dứt khoát giặt hết một thể.
Ân Lưu Minh bỗng nhìn Thẩm Lâu: "Anh làm gì đấy?".
Thẩm Lâu kéo chiếc áo phông, mỉm cười: "Giúp em tắm rửa".
Ân Lưu Minh đẩy tay hắn ra: "Không cần".
Thẩm Lâu chớp mắt, giọng nói nhuốm ý cười: "Em yêu, em đòi Tần Bảo kì lưng hộ mà không cho ta giúp em à?".
Ân Lưu Minh: "... Anh đừng đùa nữa".
Lúc ấy y chỉ nói đại thôi, sao có thể so với tình hình bây giờ được?
"Tầng ngầm bẩn thế mà em cũng chịu nổi hay sao?".
Đúng là Ân Lưu Minh không chịu nổi, nên y muốn tắm.
Nhưng không phải tắm trước mặt Thẩm Lâu.
Tuy sau khi xác định quan hệ thì họ vẫn luôn giữ trạng thái thân mật vừa đủ, nhưng Ân Lưu Minh không ngốc. Y hiểu ẩn ý trong mắt Thẩm Lâu.
Thấy thế, hắn cố tình ra chiều tủi thân: "Ta thấy quan hệ hai đứa mình nên tiến thêm bước nữa là vừa".
Ân Lưu Minh khẽ thở dài: "Chẳng phải anh không có cơ thể ư? Sao lại có dục vọng thể xác?".
"Không có cơ thể không có nghĩa ta không làm được chuyện đó". Thẩm Lâm mỉm cười chỉ vào ngực mình. "Hơn nữa, dục vọng của ta với em không phải dục vọng thể xác mà là dục vọng linh hồn".
Ân Lưu Minh không đáp.
Một lúc lâu sau y mới nói: "Đây không phải địa điểm thích hợp. Chẳng lẽ anh muốn biểu diễn cho người khác xem?".
Người của Neo Chìm có thể theo dõi y bất cứ lúc nào.
Thẩm Lâu búng tay: "Nghĩa là em đồng ý rồi phải không?".
Ân Lưu Minh cạn lời: "... Anh không hiểu lời em nói à?".
"Thi thoảng cũng phải ngốc một tí". Thẩm Lâm tủm tỉm cười, cúi xuống, thấy vẻ mặt Ân Lưu Minh thì lại sửa miệng: "Được rồi, dù không làm tới bước cuối thì em cũng phải cho ta chút ngọt ngào chứ".
Hắn giơ tay, một quầng sáng màu lam bọc lấy hai người.
Ân Lưu Minh nhìn gương mặt đầy chờ mong gần trong gang tấc, bỗng chọc vào bả vai hắn.
Không phải da thịt mềm mại mà là cảm giác lạnh như băng, khiến ngón tay y tê nhè nhẹ.
Ân Lưu Minh nhướng mày: "Anh đang hồi hộp".
Đây là một câu trần thuật.
Thẩm Lâu bất giác sờ cằm: "Sao em biết?".
"Màu sắc của anh đậm hơn kìa".
Thẩm Lâu không nhịn được cười: "Em cho bạn trai em chút mặt mũi nhé? Đây cũng là lần đầu của ta còn gì".
Ân Lưu Minh cũng cong khóe môi.
Y đột ngột nắm cổ áo Thẩm Lâu, kéo hắn lại gần.
Thẩm Lâu ngoan ngoãn chớp mắt: "Em muốn chơi kiểu cưỡng ép à?".
"Im coi".
Ân Lưu Minh thấp giọng mắng, rồi ngẩng mặt.
Thẩm Lâu cười trầm một tiếng: "Giờ hối hận thì cũng đã muộn rồi nhé".
Hắn ôm lấy eo y bằng một tay, tay kia đỡ sau đầu, khiến nụ hôn thêm sâu đậm.
Vòi sen được bật lên, nước nóng tạo ra làn sương vấn vít, che khuất bóng dáng hai người.