• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:


Edit: Ryal
Trong công viên giải trí hoang vắng giữa đêm khuya, thanh niên cao lớn điển trai mặc bộ đồ ngủ thỏ màu xám nhạt, chậm rãi bước về phía trước.
Người đồ chơi chỉ cao mười mấy cm ngồi trên vai hắn cảm nhận được lớp vải áo mềm mềm, bỗng cất tiếng với giọng không vui: "Anh nhất thiết phải mặc bộ này à?".
"Quần áo cũ của em bị hỏng trong lúc đánh nhau rồi còn gì".

Thẩm Lâu tiện tay giật một bên tai thỏ.

"Chắc em cũng không muốn ta đánh nhau bằng cơ thể trần truồng của em đâu chứ?".
Ân Lưu Minh yên lặng tuột xuống dưới.
"Mà em đấy...!cơ thể này là thế nào?".

Thẩm Lâu nhẹ nhàng dùng ngón tay túm lấy vai y.

"Đây là gì nữa, bán nữ trang à?".
Ở công viên giải trí bên kia, trang phục của người chơi hoàn toàn phụ thuộc vào nhân vật họ sắm vai trong truyện cổ tích.
Lần gần nhất Ân Lưu Minh phải nhập vai là vở "Nàng tiên cá", tuy tà váy đã bị xé làm phần dây cho cái ná tự chế kia nhưng hai cái tay áo bồng bồng ở nửa trên vẫn còn nguyên.
Sắc mặt Ân Lưu Minh hơi sầm xuống.
Tuy y không thích nhắc lại chuyện mình mặc đồ nữ, nhưng căn cứ theo nguyên tắc trao đổi thông tin thì vẫn phải thuật lại ngắn gọn về những chuyện đã xảy ra ở chỗ cặp sinh đôi.
Đương nhiên, mấy chi tiết nhỏ như vụ đổi quần áo sẽ bị lược bớt.
Thẩm Lâu sờ cằm: "Nghĩa là em mặc đồ nữ rồi diễn cổ tích tình yêu với người khác?".
Khuôn mặt Ân Lưu Minh không hề có biểu cảm: "Trọng điểm đấy à?".
"Rõ ràng".

Thẩm Lâu híp mắt cười.

"Tiếc là bên này không đa dạng phong phú như chỗ em, chỉ có đánh qua đánh lại thôi, chán chết".
Ân Lưu Minh cũng hơi ngạc nhiên vì chuyện ban nãy: "Sao Chu Tử Kỳ lại chết?".
"Đương nhiên là vì ta ra tay với bản gốc của tên đó rồi".
Thẩm Lâu nhẹ nhàng vỗ tay một cái.

"Chẳng qua lúc trước ta không rõ cơ thể người chơi ở đây có liên kết với ý thức ở phía bên kia hay không, nên vừa nãy chỉ để lại phương án dự phòng cạnh tên đó thôi, nếu có gì không đúng thì để cậu ta xử lí".
Ân Lưu Minh cau mày: "Cậu ta nào? Ai cơ?".
"Tên gì ấy nhỉ?".

Thẩm Lâu gõ gõ đầu.

"À đúng rồi, Tư Hòa".
Ân Lưu Minh hơi run run.
Y nhớ tới "Động vật thân mềm biển sâu" mình đã sưu tầm được ở giấc mơ trước.

Nó vốn là một thứ chất sền sệt màu đen, sau khi được đắm mình trong ánh mặt trời chân thật thì biến thành một người giống Tư Hòa như đúc.
"Đó là Tư Hòa thật ư?".
Tại sao người chơi lại biến thành quái vật trong giấc mơ?
Phản ứng đầu tiên của Ân Lưu Minh là Tư Hòa trong sách minh họa cũng giống Diệp Thanh Thanh và chủ nhiệm Tưởng khi trước, là bản sao do giấc mơ tạo ra.
Thẩm Lâu nói xa xăm: "Vấn đề này à, chính cậu ta cũng đang nghi ngờ đấy".
Ân Lưu Minh hơi nhăn mày, một lúc sau mới hỏi: "Giấc mơ này là sao?".
"Đây cũng là lần đầu tiên ta đến giấc mơ trừng phạt".

Thẩm Lâu đáp.

"Nhưng ta biết vài khái niệm của nội bộ trò chơi Ác Mộng – trong khái niệm ấy thì giấc mơ trừng phạt có rất nhiều hình thức, cửa ải cấp thấp nhất chỉ là giấc mơ bình thường có độ khó tương đối, cộng thêm việc hạn chế một phần năng lực và đạo cụ của em thôi".
"Còn giấc mơ này?".
"Giấc mơ này tương đối cao cấp, thật ra gần với khái niệm cải tạo lao động hơn là trừng phạt.

Những người chơi phạm sai lầm lớn và có khuynh hướng tái phạm sẽ bị đưa vào giấc mơ không thể qua ải này, bào mòn họ trong mơ, đến khi nào mãn hạn tù thì thôi".

Ân Lưu Minh nhíu mày: "Còn những người có thể phá ải thì sao?".
Thẩm Lâu mỉm cười: "Sao em biết kẻ bước vào giấc mơ này là một người chơi có khả năng phá ải, hay là một người chơi bị phạt tù?".
Y ngạc nhiên nhìn hắn một hồi lâu, mới hỏi tiếp: "Vậy nên, hệ thống thấy tôi giết ngược lại Lôi Anh Triết là sai lầm lớn, lại còn có khuynh hướng tái phạm à?".
Chỉ vì y phản kháng, giết một kẻ có ý đồ xấu với mình thôi ư?
Chẳng phải những phán xét của hệ thống là quá nghiêm khắc hay sao?
"Khi trước ta cũng tưởng hệ thống có bug...!cho tới khi tên đó xuất hiện".
Thẩm Lâu xoay tay, một cái la bàn tinh xảo hiện ra: "Đây là một đạo cụ rất hiếm trong trò chơi Ác Mộng, chuyên dùng để định vị vật hoặc người nào đó, thậm chí còn giúp chủ sở hữu vượt qua những giấc mơ để tới chỗ đối tượng cần tìm".
"Chu Tử Kỳ dùng thứ này để định vị tôi".

Ân Lưu Minh nhanh chóng phản ứng lại.
"Đạo cụ này hiếm là bởi nó không thể mua được ở chợ".

Thẩm Lâu đưa la bàn cho Ân Lưu Minh.

"Chỉ có cách duy nhất là làm nhiệm vụ dành riêng cho người chơi trên bảng xếp hạng thôi".
Ân Lưu Minh ôm lấy cái la bàn so với y thì to hơn cả kích cỡ chậu rửa mặt, ánh mắt hơi trầm xuống.
Lúc trước y đoán Chu Tử Kỳ là người chơi trên bảng xếp hạng nhờ ám chỉ của Hàn Triệt, không ngờ lại đúng là sự thật.
"Chẳng phải ở giấc mơ trước tên họ Lôi kia nói gã có đồng bọn hay sao.

Có lẽ chính gã đã đưa hồ sơ cá nhân của em cho tổ chức, sau đó chúng cho người đuổi theo em nhằm giết hại".
"Phái cả người chơi trên bảng xếp hạng vào giấc mơ trừng phạt, đúng là bỏ nhiều vốn thật".

Đôi mắt Ân Lưu Minh trầm xuống.

"Chúng không sợ vào nhầm giấc mơ à?".
Thẩm Lâu đáp gọn: "Chuyện này dễ hiểu thôi...!Em quên tại sao em và Lôi Anh Triết lại kết thù rồi ư?".
"Bùa ước nguyện?".

Ân Lưu Minh ngộ ra rất nhanh, lại càng thấy buồn cười.

"Chúng dùng một lá bùa ước nguyện để đuổi theo em lấy một lá bùa ước nguyện khác ư?".
Thẩm Lâu nhún vai.
Ân Lưu Minh ngẫm nghĩ một lúc, chợt nhớ lại câu Thẩm Lâu nói khi nãy: "Anh bảo tưởng hệ thống có bug...!Là sao?".
"Giờ xem ra, rất có thể hệ thống muốn bảo vệ em nên mới đưa em vào giấc mơ này".
Ân Lưu Minh ngẩng người.
Thẩm Lâu tiếp tục nói: "Với người chơi cấp cao thì giấc mơ trừng phạt thực ra rất dễ.

Nếu từ đầu cơ thể và ý thức của gã liên kết với nhau, dù đạo cụ hay năng lực cũng được phát huy hết trăm phần trăm, thì với thực lực của em bây giờ chỉ có đường chết".
Nhưng giấc mơ này lại đặc biệt như thế:
Người chơi vừa vào là đã bị tước đoạt ý thức sang chỗ cặp sinh đôi, còn cơ thể thì nằm lại công viên hoang vắng lạnh lẽo này.
Nghĩa là họ không thể sử dụng toàn bộ đạo cụ và đa số năng lực của mình, người chơi trên bảng xếp hạng bị kéo về điểm xuất phát giống với những người chơi khác.
Điều thần kì hơn là, trong công viên giải trí cổ tích ấy, người chơi có nhiều cơ hội chết đi sống lại.

Thậm chí dù họ có dùng hết ba cơ hội và biến thành thú bông, thì vẫn có một khả năng rất nhỏ để chuyển mình.
Thứ ràng buộc này có thể nói là phong tỏa bốn bề với những người chơi muốn phá ải, nhưng nếu chỉ cần sống tạm thì đúng là quá dễ dàng.

Dù họ có ác ý với người chơi khác thì cũng được bao dung tha thứ.
Ân Lưu Minh ngạc nhiên cau mày: "Tại sao?".
Tại sao hệ thống lại quan tâm y tới vậy, dự đoán được rằng Neo Chìm sẽ sai người truy sát y nên cố ý đưa hắn vào một chỗ an toàn?
Thẩm Lâu nhẹ nhún vai: "Chắc là kế hoạch bảo vệ nhân tài".
"?".
Thẩm Lâu hỏi: "Có phải em vẫn chưa ý thức được rằng em quan trọng với hệ thống ra sao không? Em đã liên tục phá được hai giấc mơ kép, độ khó tiêu chuẩn để qua ải của những giấc mơ đó là gấp ba lần những giấc mơ cùng cấp độ, mà phá ải thì gấp ít nhất bốn lần trở lên...!Nhưng, giấc mơ kép lại chính là những giấc mơ mà Ác Mộng muốn phá giải nhất".
"Tại sao?".
Thẩm Lâu dùng ngón tay chạm nhẹ lên đầu Ân Lưu Minh, nheo mắt cười: "Để lát nữa nói tiếp đi...!Chuẩn bị chiến đấu nào".
Hắn vừa dứt lời thì những tiếng kẽo kẹt đã vọng tới từ cách đó không xa, nghe như tiếng bánh xe lăn trên đất.
Ân Lưu Minh ném cái la bàn trong lòng mình cho Thẩm Lâu, nín thở quan sát kẻ địch.

Đó là một đám người máy khoảng bốn năm con, chân là bánh xe có dây xích như bánh xe tăng, đầu là một khối lập phương vuông vức, hai mắt là kính viễn vọng.

Chúng đều cầm tua vít, ốc vít trong tay, thậm chí có con cầm cả kim khâu.
Nhìn thấy Ân Lưu Minh và Thẩm Lâu, chúng phát ra giọng máy móc lạnh lùng mà cứng ngắc: "Phát hiện có đồ chơi chạy trốn, thu hồi xử lí, thu hồi xử lí".
Ân Lưu Minh hỏi: "Kia là gì?".
"Kiểu như bảo vệ ấy mà".

Thẩm Lâu siết nắm đấm, lấy sách minh họa trong túi ra đưa cho y: "Để ta đánh, em tìm cơ hội thu chúng vào đi".
"Lúc trước anh chưa thu à?".
"Chỉ mình em mới thu được quái vật vào sách minh họa thôi".

Thẩm Lâu tiếc nuối đáp.

"Có lẽ đó chính là hạn chế dành cho ta, dùng được chứ không sưu tầm được".
Không thì hắn cũng đâu cần kí khế ước với người chơi để dụ người ta sưu tầm sách minh họa giúp mình.
Ý cười hưng phấn thoáng hiện trên mặt Thẩm Lâu: "Ngồi cho vững nhé!".
Hắn xông thẳng về phía trước.
Sách minh họa nhỏ hơn quyển sổ cỡ 32 [1] một chút, vốn Ân Lưu Minh có thể cầm nó bằng một tay, giờ lại phải dùng hết sức mới ôm được.
Lúc Thẩm Lâu bắt đầu chạy, y suýt ngã ngửa.
Ân Lưu Minh hít một hơi sâu, một tay cố níu lấy tai Thẩm Lâu – không, là tai của cơ thể y, để giữ thăng bằng.
Y chưa kịp mắng Thẩm Lâu đã nghe giọng hắn nhuốm ý cười: "Tai em nhạy cảm nhỉ".
Ân Lưu Minh: "...".
Đúng là khả năng chiến đấu của Thẩm Lâu rất tốt, mỗi lần đấm hay đá là lại nện trúng chỗ yếu hiểm của những người máy này, tốc độ di chuyển cũng nhanh hơn người thường.
Ân Lưu Minh đã biết sự ngạo mạn của Thẩm Lâu khi dám nói hắn có thể đánh nhau giúp y là từ đâu ra.
Y nhanh tay thu được một người máy sắp sửa tàn phế, Thẩm Lâu lại càng tăng tốc, phá hủy tất cả những con còn lại.
Đám người máy giờ chỉ còn là một đống linh kiện nát tan khắp đất.
Thẩm Lâu sung sướng thở phào: "Sảng khoái quá".
Hắn lại đế thêm: "Nhưng cơ thể em yếu quá, mới làm vài đường cơ bản đã bị thương rồi.

Ta đề nghị chừng nào về em nên đổi năng lực cường hóa cơ thể".
Ân Lưu Minh nhìn hắn với sắc mặt khó coi.
Thẩm Lâu cười: "Đừng nhìn ta thế chứ...!Yên tâm, ta sẽ chữa hết cho em mà".
Khóe miệng Ân Lưu Minh giần giật, y cúi đầu mở sách minh họa.
Một trang mới đã được bắt đầu.
[Thợ máy dây cót].
[Xuất xứ từ giấc mơ: Công viên dây cót cổ tích].
[Độ hiếm: ★★].
[Sức mạnh: 40].
[Tính chất công kích: 10].
[Lí tính: 30].
[Mô tả: Búp bê bị hỏng rồi, chú lính chì cũng hỏng, dây cót vặn cọt kẹt, sửa xong rồi!].
[Kĩ năng thứ nhất được mở khóa: Sửa đồ chơi LV2 (cần 2 điểm, có thể sửa chữa đồ chơi hỏng)].
Ân Lưu Minh nhíu mày: "Sửa đồ chơi?".
Là kĩ năng độc quyền của giấc mơ này à?
Thẩm Lâu nói: "Dù trông có vẻ hơi vô dụng, nhưng trong trường hợp đặc biệt thì cũng quan trọng lắm đấy".
Ân Lưu Minh đóng sách lại thật mạnh: "Tôi biết rồi".
Thẩm Lâu xoay xoay cổ tay: "Lúc trước mình vừa nói đến đoạn nào ấy nhỉ? Đúng rồi, trò chơi Ác Mộng muốn giải quyết giấc mơ kép thật nhanh...!Em có biết tại sao Ác Mộng lại cử rất nhiều người chơi vào cùng một giấc mơ để phá ải không?".
Sau khi vượt qua vài giấc mơ, Ân Lưu Minh đã hiểu được phần nào: "Chắc là để giải quyết những khúc mắc của kẻ tạo giấc mơ?".
"Từa tựa vậy".

Thẩm Lâu giảng giải.

"Trên thế giới này, có rất nhiều người sa vào giấc mơ của chính mình mà không muốn tỉnh dậy vì rất nhiều nguyên nhân khác nhau.


Nếu sự việc cứ tiếp diễn trong thời gian dài, linh hồn họ sẽ dần rời xa hiện thực, cuối cùng lạc lối trong hư vô.

Trò chơi Ác Mộng tập hợp những người chơi, xông vào giấc mơ của họ, là để cưỡng ép kéo họ quay về hiện thực".
Ân Lưu Minh từng nghe một câu rất có lí: Khi ta tỉnh giấc giữa cơn ác mộng, đó thực ra là cơ chế tự bảo vệ của thể xác đối với linh hồn.
Thể xác không chỉ là nơi cất chứa linh hồn, mà còn là nơi che chở linh hồn.

Ý thức trong giấc mơ không được thể xác trói buộc và bảo vệ, nên sẽ càn quấy và yếu đuối hơn ngoài hiện thực.
Khi phải chịu kích thích dữ dội, linh hồn rất dễ bị lay động; và nếu ta đang mơ, thì khi tỉnh lại không tránh khỏi trường hợp phải chịu những thương tổn bất đắc dĩ.
Có lẽ đó chính là nguyên nhân mà trò chơi Ác Mộng có tên là Ác Mộng [2].
"Giấc mơ có hai chủ nhân dây dưa với nhau chính là mẫu hình được ưu tiên phá giải nhất trong trò chơi Ác Mộng – bởi những giấc mơ ấy liên quan tới hai linh hồn, đặc biệt là khi linh hồn người sống bị linh hồn người chết bám vào, sự sống của họ sẽ trôi đi rất nhanh, lại càng phải nhanh chóng giải quyết".

Thẩm Lâu nói.

"Em vừa tham gia đã đụng phải một giấc mơ kép, có lẽ là trùng hợp, nhưng sau khi em phá ải thành công thì lại bị hệ thống sắp xếp vào một giấc mơ kép khác nữa, bởi nó hi vọng em có thể thành công lần thứ hai".
Ân Lưu Minh đã hiểu, lông mày nhíu lại rồi giãn ra: "Tại sao Neo Chìm lại truy sát tôi?".
Chắc không phải để báo thù cho Lôi Anh Triết thật đấy chứ.
Thẩm Lâu xòe tay: "Cái này thì em phải hỏi chúng rồi".
Nhưng giờ Chu Tử Kỳ đã chết, Ân Lưu Minh chẳng còn ai để hỏi.
Hai người vừa đi vừa nói chuyện, dừng lại trước một cửa hàng.
Cánh cửa nơi ấy mở ra, có viết bốn chữ "Cửa hàng đồ chơi" xiêu xiêu vẹo vẹo.
"Ban nãy đám kia đi ra từ chỗ này".

Thẩm Lâu nắn cổ tay.

"Lúc trước ta đánh bại hết rồi ra ngoài tìm mấy vòng khắp công viên mà chẳng thấy em đâu, đang định quay về thì Phù Lan cảm nhận được em đã xuất hiện, nên mới chạy đến".
"Cơ thể của Chu Tử Kỳ và những người khác cũng ở bên trong à?".
"Ừm".
"Vậy thì thử xem xem".
Cửa hàng đồ chơi trống rỗng, trên kệ bày đầy đồ chơi; thi thoảng lại có thợ máy dây cót chầm chậm đi ngang qua.
Ân Lưu Minh nhìn thấy những vết tích trên tủ và vách tường, trông như đã từng có người quậy phá ở đây một trận.
Y thoáng liếc qua Thẩm Lâu, bỗng thấy hơi thương cơ thể của mình.
Thẩm Lâu phá vòng vây từ chỗ này ra nên cực kì quen thuộc với địa hình địa thế, hắn nhanh chóng né khỏi đám thợ máy dây cót đang đi tuần, bước vào một góc – trong góc là một cái hang to, đen ngòm.
"Ngồi vững nhé".
Thẩm Lâu dùng một tay đỡ lấy Ân Lưu Minh trên vai, khóe môi hơi nhếch, tung người nhảy xuống.
Ân Lưu Minh: "...!Anh trèo lên kiểu gì đấy?".
Thẩm Lâu cười: "Cái này thì phải cảm ơn em...!Mỗi lần em sưu tầm đủ phần sách minh họa của một giấc mơ, sức mạnh của ta sẽ khôi phục lại đôi chút".
Trong lúc nói chuyện, họ đã đáp xuống mặt đất.
Trên người Thẩm Lâu có một vầng sáng dập dờn màu lam nhạt, triệt tiêu mọi tổn thương có thể gây ra bởi lực rơi.
Ân Lưu Minh buông tay, ngắm nhìn xung quanh, chỉ thấy tối om om.
Toàn thân Thẩm Lâu hơi phát sáng, chiếu rọi xung quanh.
Khắp nơi toàn là những cơ thể đã mất đi ý thức.
Chúng nằm tứ tung ngang dọc, co quắp không theo quy luật nào, tiếng hít thở yếu ớt đến độ gần như không thể nghe thấy.
Có những người chơi mang vết thương rất rõ ràng – phổ biến nhất là bị cụt một chân và khuôn mặt sưng phồng vì chết đuối, vân vân.
Nhưng miệng vết thương của họ không chảy máu, như thể thời gian đã ngưng đọng.
"Đương nhiên là cũng có thi thể".

Thẩm Lâu nói.

"Từ khi ta và thân xác em rơi xuống đây, gần như ngày nào cũng có mấy xác chết nổ tung, rồi bị thợ máy mang đi".
"Có lẽ đó là người chơi đã dùng hết ba cơ hội".

Ân Lưu Minh đáp.

"Chu Tử Kỳ đâu?".
Thẩm Lâu nương theo trí nhớ mà đi trước một đoạn, rồi dừng lại: "Đại khái là ở đây".
Hiện giờ, chỗ ấy chẳng có gì còn sót lại ngoài một vũng máu.
Ân Lưu Minh cau mày định lên tiếng, nhưng rồi y nhìn thấy một bãi đen sì y hệt màu đất dâng lên, ngưng tụ thành hình người: "Lưu Minh?".
Anh hoang mang nhìn Thẩm Lâu rồi lại nhìn Ân Lưu Minh trên bả vai hắn, chần chừ liếc Ân Lưu Minh với kích cỡ đồ chơi: "Sao cậu lại biến thành thế kia vậy...".
Ân Lưu Minh nhìn khuôn mặt giống Tư Hòa như đúc ấy, trong lòng nảy sinh vô vàn ý nghĩ, nhưng cuối cùng chỉ nói: "Đây là điểm đặc thù của giấc mơ".
Tư Hòa gật đầu như đã hiểu: "Tôi đổi mấy lần trừng phạt của cơ thể khác sang chỗ người kia, tầm hai lần thì hắn ta bỗng nhiên ngừng thở, sau đó được một người máy mang đi".
Chuyển đổi vết thương là một trong số những năng lực của "Động vật thân mềm biển sâu".
Lúc trước Chu Tử Kỳ mất một cơ hội khi đóng vai vũ nữ bị thiêu cháy trong lửa, còn lại hai cơ hội, giờ đã bị Tư Hòa dùng hết.
Ân Lưu Minh trèo xuống khỏi vai Thẩm Lâu, Phù Lan bay tới trước mặt y, thẹn thùng giơ tay ra.

Ân Lưu Minh nhìn cô bé không cao lớn hơn mình là bao, dừng lại một chốc, giọng chậm rãi: "Cảm ơn em".
Y mượn lực đỡ của Phù Lan mà nhảy xuống lòng bàn tay Thẩm Lâu.
Hắn cũng đoán được ý định của y, nên nâng tay: "Em muốn xem chỗ nào?".
"Đi hết một vòng quanh đây đi".
Hết một vòng, Ân Lưu Minh thấy được không ít những khuôn mặt vừa lạ vừa quen, còn phát hiện cả Trác Cửu đã vào giấc mơ cùng một lượt với mình – nhưng quả nhiên không tìm được cơ thể của Hàn Triệt.
Rõ ràng việc chuyển từ người thành thú bông trong giấc mơ này là tương đương với trạng thái tử vong, nên Hàn Triệt mới mất kí ức, thậm chí còn không nhớ nổi một sự việc trong thời gian dài.
"Bọn thợ máy đưa thi thể đi đâu?".
Tư Hòa lắc đầu: "Không rõ, tôi không đuổi theo chúng".
Đúng là phong cách bảo thủ của Tư Hòa.
Trong lúc họ đang trò chuyện, xung quanh bỗng sáng lên như thắp điện.
Vô số sấm sét bổ xuống từ trên trời, chúng không nhắm tới chỗ Ân Lưu Minh, mà là những cơ thể người chơi hoàn toàn yên tĩnh.
Ân Lưu Minh ngẩn người, nhanh chóng phản ứng lại trong nháy mắt: "Phù Lan!".
Người cá bé nhỏ luống cuống quất đuôi, giơ tay, một chiếc lồng bằng quầng sáng xanh tỏa ra từ ngực cô bé và lan tới đỉnh đầu họ.
Thẩm Lâu cũng giơ tay, truyền sức mạnh của mình cho lồng bảo vệ của Phù Lan.
Vòng bảo vệ của biển sâu được mở rộng trong nháy mắt, bao trùm lên toàn bộ người chơi.
Sấm sét đánh ầm ầm vào nó, từng gợn sóng lan tỏa, trông có vẻ thích mắt.
Nhờ ánh sáng tỏa ra từ chúng, Ân Lưu Minh nhìn thấy một khẩu súng nước được khảm trên trần nhà – chính nó là thứ đang phóng điện khắp nơi.
Y híp mắt.
Thẩm Lâu vỗ tay một cái, đặt sách minh họa trước mặt Ân Lưu Minh: "Em muốn phá cái kia à?".
Phá hủy thứ ấy, đồng nghĩa với việc cặp sinh đôi ở công viên bên kia không thể giảm cơ hội của người chơi xuống được nữa.
Ân Lưu Minh đè tay lên sách, gọi ngọn lửa của giận dữ và hối hận ra: "Đương nhiên rồi".
Thẩm Lâu nhíu mày: "Nghe em kể lại thì phía kia cũng chẳng có mấy kẻ tốt đẹp...!Cũng phải thôi, có bao nhiêu người tốt lưu lạc vào giấc mơ trừng phạt cơ chứ?".
Ân Lưu Minh khẽ nói: "Coi như là vì đám thú bông đi".
Nếu người chơi không bị cặp sinh đôi giảm cơ hội thì họ sẽ không cần săn thú bông nữa, cũng có nghĩa là những người chơi bị biến thành thú bông có thể sống tiếp, lỡ đâu một ngày lại tìm được cách quay về cơ thể thật.
Tư Hòa nhìn Ân Lưu Minh với vẻ hơi ngạc nhiên, nghĩ ngợi một chốc rồi vẫn không kìm được mà nói: "Đừng quá lương thiện với những người chơi khác".
Ân Lưu Minh liếc anh một cái.
Thẩm Lâu nói thay lời y muốn nói: "Mi nói giống em trai quá nhỉ".
Tư Hòa hơi biến sắc, khuôn mặt trầm xuống.
Ân Lưu Minh cứ ngỡ Thẩm Lâu còn định châm chọc khiêu khích anh thêm chút nữa, nào ngờ hắn chỉ siết nắm đấm lại, nở nụ cười đầy hưng phấn: "Chẳng mấy khi có cơ thể mà dùng, ta phải hoạt động nhiều hơn chút mới được".
Trong căn phòng tổ chức vở kịch "Nàng tiên cá", sấm chớp rền vang.
Những người chơi chọn ở lại hộp đồ chơi chạy tán loạn, nhưng vẫn không trốn nổi tiếng sấm rợp trời.
Người chơi lão làng đã đón tiếp Ân Lưu Minh và Trác Cửu lúc đầu né khỏi một tia chớp, gào lên đầy tuyệt vọng: "Bọn tao không chạy trốn! Tại sao lại phạt bọn tao?".
Dương Dương đứng trên sô pha, đôi mắt đen như mực: "Em không quan tâm, em giận rồi!".
Nó vừa dứt câu, một tia chớp đã bổ thẳng xuống chỗ người chơi kia.
Hắn ta né không kịp.
Dòng điện tê dại chạy khắp toàn thân, mắt hắn ta tối sầm, lúc gần chết mới hối hận: Sao mình lại quên mất, Boss của giấc mơ này là trẻ con cơ mà – trẻ con tuổi này thì cần gì quan tâm lí lẽ? Lúc chúng giận dỗi thì sẽ khóc, sẽ xả giận lên người xung quanh.
Cặp sinh đôi không bắt được những người chơi đã trốn đi, thì chỉ có thể trút giận lên những người chơi còn ở lại.
...!Hắn ta chỉ còn đúng một cơ hội nữa thôi!
...!Biết thế chạy đi theo họ...
Ngay giây phút hắn ta tuyệt vọng và lặng im chờ đợi ý thức mình tan đi và cơ thể biến thành thú bông, giọng nói đầy giận dữ của Dương Dương lại vang lên: "Sao mấy anh chị không bị gì?".
...!Ơ?
Người kia ngơ ngẩn mở mắt, cảm nhận được tứ chi mình vẫn còn tê liệt.
...!Hắn ta chưa chết ư?
Hắn ta vẩy vẩy cánh tay, tốn công lắm mới bò dậy được, phát hiện những người chơi vừa bị điện giật ban nãy cũng đang mờ mịt ngồi đó, không ai biến mất.
Người chơi kia sờ sờ khuôn mặt mình, nhìn sang cái cốc thủy tinh bên cạnh.
Hình phản chiếu rất rõ, vẫn còn một vạch tượng trưng cho sinh mạng.
Chẳng khác gì lúc sấm sét chưa bổ xuống.
Người kia nhớ tới Ân Lưu Minh trong nháy mắt, bởi y cũng không phải chịu thương tổn do cặp sinh đôi gây ra như thế này!
Dương Dương thấy chẳng ai bị sấm sét đánh chết thì lại càng tức, nó hét lên một tiếng, giông tố kéo tới.
Mọi người ngồi trên bàn, choáng váng nhìn Dương Dương giận dữ trong vô lực, thậm chí còn thấy hơi buồn cười.
Dương Dương siết tay thật chặt, mặt đỏ tía, càng lúc trông càng điên tiết.
Ngay lúc ấy, chuông điện thoại bàn reo vang.
Cuộc gọi được kết nối tự động, giọng Nguyệt Nguyệt vọng ra:
"Em bắt được họ rồi nè!".
Chú thích:
[1] Khổ giấy 32 của bên Trung là 184 x 30 mm, kích thước khá gần với B6 của quốc tế là 176 x 125 mm.

Nói cho dễ hình dung thì bé hơn một bàn tay.
[2] Tên gốc của trò chơi Ác Mộng là 梦魇, với chữ 梦 là mơ và 魇 là bóng đè.

Bóng đè là hiện tượng liệt do ngủ, xảy ra ngay trước khi ngủ hay ngay khi thức giấc, người bệnh cảm thấy bị liệt toàn thân, tỉnh táo mà không thể cử động được chân tay, có thể nghe hoặc nhìn thấy ảo giác ghê sợ.

Ở đây mình chọn cách dịch thoát ý để không phức tạp hóa vấn đề..

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK