• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Ta xoa xoa đầu mơ màng ngồi dậy. Nhìn cảnh vật xung quanh đầy lạ lẫm ta sững người, chợt nhớ đến chuyện tối hôm qua.

Ta vươn tay thử siết chặt tay, thả ra, lại siết chặt, lại thả ra.

Thầm nghĩ: Tối qua là nằm mơ sao?

Nhất thời ta không nghĩ ra được gì khác. Ta mặc y phục vào rồi đẩy cửa ra.

Ngoài cửa có một nữ tử, khi nhìn thấy ta nàng vô cùng mừng rỡ: "Người cuối cùng cũng tỉnh!"

"Nàng là?"

"Nô tì là Khê Nhi, nô tì là nha hoàn của Thanh Tư đế quân. Đế quân lệnh cho nô tì đưa người trở về."

Nàng không hề sợ hãi chút nào, tự nhiên đi lại cầm tay ta dẫn ta đi về phía trước.

Ta cũng không gạt ra, cứ vậy mà đi theo nàng.

Khi đi tới cửa, ta hỏi nàng đế quân đâu rồi?

Khê Nhi nói nàng ấy cũng không biết.

Ta ngoái đầu nhìn, thầm nghĩ lần tới gặp lại sẽ nói lời cảm ơn vậy.

"Tỷ tỷ, người tên là gì vậy?" Khê Nhi vừa đi vừa hỏi ta.

"Ta là Nam Liên Y" Ta đáp lại.

"Bảo Nhi [1] tỷ tỷ, người còn đến đây nữa không?"

"Sao vậy? Trong phủ đế quân không có ai bồi [2] nàng sao?"

[1] “Bảo Nhi” là từ phiên âm “baby” sang tiếng Trung, mình giữ nguyên âm Hán Việt cho phù hợp với cổ trang.

[2] “Bồi” là từ Hán Việt mang nhiều sắc thái nghĩa, như trò chuyện, tiếp, làm bạn, chơi cùng … nên mình giữ nguyên.

"Hầy, đừng nhắc đến mà, trong phủ đế quân chỉ có ta là nữ nhi, những nam nhân còn lại đều giống như đầu gỗ, nói chuyện với họ đều không chú ý, đế quân cũng không mấy xuất hiện. Hôm nay, Bảo Nhi tỷ tỷ người đến ta mới có thể nói chuyện vui vẻ như vậy với người khác đấy." Nàng lắc lắc tay ta, "Được không tỷ tỷ ~ ~"

"Được được" Ta cười đáp.

Cứ nói chuyện như vậy cho đến khi đến nơi ở của Vô Ly, Khê Nhi đưa ta về đến tận cửa. Ta cười nhìn nàng bóng dáng tràn đầy sức sống của nàng rời đi. Ta quay người đi vào.

Phía sau có một người đang đứng, rõ ràng là Vô Ly.

"Sư phụ" Ta thu liễm nét cười rồi thi lễ.

"Đêm không về phòng, còn làm phiền người của Thanh Tư đế quân đưa ngươi về, đến tường quỳ phạt hối lỗi." Chàng phất tay áo, không thèm quay đầu mà bỏ đi.

"Vâng ..." Ta thở dài, thầm nghĩ sao chàng lại biết tối qua ta không về phòng?

Ta đi đến bên vách tường quỳ phạt hối lỗi.

Một tháng sau, ta thở phào nhẹ nhõm đứng dậy, run rẩy run rẩy đi về. Nửa đường ta lại gặp Vô Ly và Lâm Lạc Lạc. Vô Ly không có phản ứng gì còn Lâm Lạc Lạc vẫn như trước đây, nhìn thấy ta liền trốn vào sau lưng Vô Ly.

Vô Ly không vui chàng trừng mắt nhìn ta.

Ta có phần ngại ngùng, chỉ đành nói: "Xin lỗi sư phụ, đệ tử sẽ đi ngay." Vòng qua họ ta đi về chỗ ở của mình.

Họ cũng không gọi ta lại, ta có chút vui mừng.

Ta gặp lại người quen cũ.

Hôm ấy Vô Ly phải đến tham gia yến tiệc tiên giới, chàng dẫn ta và Lâm Lạc Lạc đi cùng.

Hai người họ sóng vai phía trước, ta đi phía sau.

Có người đến chào hỏi Vô Ly, ta không để ý, nhưng khi chuẩn bị đi ngang qua người ấy thì y đột nhiên hô lên: "Nam Nguyệt công chúa ..."

Ta dừng bước. Sau khi nhìn thấy rõ người phía sau ta vô cùng kinh ngạc: "Nguyên thừa tướng ..."

"Thật sự là công chúa? Công chúa sao lại thành tiên?" Hắn cũng vô cùng kinh ngạc.

"Ta cũng muốn hỏi Nguyên thừa tướng sao lại ở đây ..."
"Thần là ..." Hắn muốn nói gì đó, nhưng đã bị Vô Ly cắt ngang.

Vẻ mặt Vô Ly lạnh lùng bảo ta đi tiếp, ta và thừa tướng nói một câu “sau này trò chuyện” rồi liền đi theo chàng.

Tinh Ly tiên quân nhìn bóng lưng nàng rời đi cùng với sắc mặt của Vô Ly, khẽ lắc đầu thở dài.

Cả ngày ấy tâm tư ta cứ trôi dạt.

Khi về đến phủ, ta và Vô Ly hai người hai đường đi về phòng mình.

Nằm trên giường nhìn xà nhà, ta nhớ lại những chuyện khi xưa.

_________________________________________

Thông báo: Các bạn cố gắng bình ổn tâm trạng để sẵn sàng hóng drama chương 3 nha! Chút nữa có liền...

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK