• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Ta là Nam Liên Y, là công chúa thứ sáu của nước Chiết La.

Ta có một thanh mai trúc mã, chàng tên là Bùi Thanh.

Từ nhỏ ta đã khác với các nữ nhi khác, khi nữ nhi nhà người ta đang học nữ công thi họa thì ta lại đang trèo cây lấy trứng chim.

Từ nhỏ Bùi Thanh đã khác với những nam tử khác, khi nam tử nhà người ta đang trèo cây lấy trứng chim thì chàng lại ở trong thư phòng đọc sách.

Năm 13 tuổi ấy, hai người bọn ta thổ lộ tâm ý, chuẩn bị khi đến tuổi cập kê sẽ cùng bàn với phụ mẫu chuyện hôn sự.

Cũng trong năm ấy, hoàng tử Đột Ngọc của nước A Tô đến nước ta nghị hòa. Vị hoàng tử này nhìn trúng Nam Dương, cũng chính là tỷ tỷ của ta, hy vọng có thể hòa thân với nàng ấy.

Phụ hoàng vô cùng yêu thương Nam Dương. Nam Dương cũng rất giỏi nói lời ngon tiếng ngọt lấy lòng vua cha, nên ta và nàng khi ở cùng với nhau thường có kết cục là ta không biết đối nhân xử thế.

Hoàng cung rộng lớn, ngoài Bùi Thanh và Nguyên thừa tướng ra, không có ai khi chọn giữa Nam Dương và ta mà lại yêu thích ta cả.

Thế là phụ hoàng bèn nhìn sang ta, ta và Nam Dương đều cùng một mẫu thân sinh ra, dung mạo tương đồng.

Dù cho ta rất không bằng lòng, phụ hoàng vẫn khăng khăng sẽ đưa ta qua đó. Dù sao, đổi một công chúa lấy sự hòa bình của hai nước đều là vô cùng có lợi.

Trong đêm ta trèo qua tường đi tìm Bùi Thanh, muốn chàng đưa ta đi.

Chàng không hề do dự, thu dọn một ít đồ hai người bọn ta liền đi ngay trong đêm.

Ta và chàng ở trong chùa đã bái lạy.

Sau này chúng ta vẫn bị bắt, Bùi Thanh bị nhốt trong nhà họ Bùi, Nguyên thừa tướng và ta bị cấm ra vào Bùi phủ.

Ta bị trói tay vào kiệu hoa, Nam Dương giả vờ không nỡ lòng, tiến đến ghé tai ta nói: "Lần này ngươi sẽ không thể tranh giành Bùi ca ca với ta được nữa."

Ta thay thế Nam Dương đi con đường hòa thân, đến nước A Tô.

Vị Đột Ngọc hoàng tử ấy là một anh hùng trên chiến trường, nhưng lại là một tên vô cùng biến thái. Hắn biết rất rõ ta không phải là Nam Dương, biết chuyện ta bỏ trốn theo người khác, nhưng hắn mê luyến vẻ ngoài giống Nam Dương của ta.

Ta trở thành công chúa hòa thân với hắn, là chính thê của hắn, cũng trở thành ... món đồ chơi của hắn, mặc hắn độc chiếm.

Thuộc hạ của hắn thi đấu, người nào thắng, ta sẽ bị đưa đến chỗ kẻ đó một đêm.

Ngay từ lúc đầu ta đã ra sức phản kháng đến cầu xin, khóc lóc thống thiết ... đến trở nên tuyệt vọng mà tự sát nhưng không thành. Cho đến cuối cùng ta hoàn toàn mất đi cảm giác.

Đôi khi ta đứng dưới ánh mặt trời, ánh sáng còn chiếu trên người ta nhưng ta vẫn cảm thấy toàn thân bị bóng tối bủa vây, ê chề, nhục nhã.

Khi ta tình cờ mơ thấy Bùi Thanh, thế giới sẽ sáng lên một chốc một lát.

Nhưng ta đã không xứng với Bùi Thanh nữa.

Dần dần, ta thậm chí còn sợ hãi khi mơ thấy Bùi Thanh. Ta sợ chàng nhìn thấy ta sẽ vô cùng chán ghét ta. Mỗi lần nghĩ đến, trái tim ta đều đau đớn khôn cùng.

Cứ như vậy, cuộc sống vô vọng trôi qua ba năm. Sau đó, ta nghe nói Bùi Thanh và Nam Dương thành thân, ta sững sờ rồi chợt cười.

Ta thầm nghĩ: Nam Dương dù sao cũng sạch sẽ hơn ta, hơn nữa nàng ta cũng yêu Bùi Thanh, Bùi Thanh có thể hạnh phúc là đủ rồi.

Đột Ngọc nghe được tin tức ấy, hắn nhìn ta, sau đó đưa ta về nước Chiết La nói lời tốt đẹp là đi chúc phúc.

Ta không chống lại được phải cùng hắn quay về nước Chiết La mà ba năm trước ta ngày nhớ đêm mong.

Ta nhìn phố thị xung quanh vừa quen thuộc lại vừa lạ lẫm. Nghĩ đến ba năm trước, mỗi lần ta và Bùi Thanh lén trốn ra khỏi cung tới đây chơi, ta đều hết sức vui mừng, cảm thấy đâu đâu cũng mới lạ.
Nhưng ta của hiện tại chỉ cảm thấy xung quanh mờ mịt, tiếng ồn ào không còn thú vị nữa.

Ta và Đột Ngọc xuống xe ngựa, nhìn Bùi phủ người ra người vào đầy náo nhiệt.

Ta nghĩ, đèn lồng và ruy băng trong hôn lễ của Bùi Thanh có lẽ đều là có màu vô cùng hoan hỉ - sắc đỏ. Ta chợt thấy thật chán chường vì ta không còn thấy được những thứ hoan hỉ như vậy. Ba năm nay ngoài màu xám ra tất cả những màu khác ta đều không nhìn thấy. Ta nghĩ có lẽ mình mắc bệnh về mắt rồi.

Bên cạnh có người đến chào hỏi Đột Ngọc và ta, ta cố kéo khóe miệng lên để lộ ra một nụ cười có lẽ không đến nỗi khó coi.

Xung quanh có rất nhiều người, mọi người đều đang trò chuyện, cười nói vui vẻ, đến Đột Ngọc cũng trưng vẻ mặt tươi cười. Duy chỉ có ta dường như không thuộc về nơi này.

Xung quanh bỗng yên ắng, tân lang tân nương đến rồi.

Bùi Thanh nắm tay Nam Dương bước vào, ta nhìn chàng. Chàng một thân hỉ phục đỏ chói, mi thanh mục tú, ngọc thụ lâm phong giống như năm ấy.

Nhưng chàng dường như không vui, chàng không cười.

Ta chợt muộn màng nhận ra có sự bất thường, rồi nhìn xung quanh, lại nhìn chàng ấy. Giữa chốn u tối này Bùi Thanh lại có màu sắc.

Màu đỏ, rực rỡ, lóa mắt.

Sắc đỏ ấy như kim đâm vào ta đau nhói, ta vội vàng cúi đầu, nhưng khi ta cúi đầu trong thoáng chốc chạm phải một ánh mắt.

Nam Dương được đưa vào chờ động phòng, Bùi Thanh ở lại uống rượu với khách khứa.

Khi chàng cụng ly với Đột Ngọc, ta đứng bên cạnh Đột Ngọc, cúi thấp đầu không dám nhìn Bùi Thanh. Ta sợ sẽ nhìn thấy ánh mắt chán ghét của chàng.

Buổi tối, Đột Ngọc và ta nghỉ lại Bùi phủ. Hắn có lẽ đã kích động vì Nam Dương, buổi sáng cả người như không có gì, trưng bộ dạng cười haha nhưng đến tối lại đè ta ra giường hành hạ bán sống bán chết, miệng niệm mãi: "Ngươi phải đền cho ta, ngươi phải đền cho ta."

Giày vò chán, hắn ném ta ra ngoài cửa, một mình ngáy ngủ trong phòng.
Ta nghĩ hắn có lẽ là uống rượu say mà quên mất bây giờ mình đang ở nước Chiết La. Dù sao ở nước A Tô khi ta bị ném ra ngoài cũng không có người hầu nào quan tâm đến ta.

Ban đêm gió thổi vào, ta rất lạnh. Ta siết cánh tay ngồi trên cầu thang gần cửa ngẩn người nhìn trời sao.

Đột nhiên một giọng nói vang lên, người ấy gọi ta: "Anh Anh". Trong giọng nói để lộ đầy sự thương hại. (Diên vĩ: mình nghĩ Bùi Thanh vô cùng xót xa khi nhìn thấy Anh Anh như vậy, chàng thật sự thương xót Anh Anh. Nhưng công chúa vì đã trải qua nhiều chuyện, bản thân chỉ muốn khép mình yên lặng trong bóng tối nên mới tự ti chỉ dám nghĩ chàng đang thương hại mình.)

Khuê danh của ta là Nam Anh Anh, gọi ta như vậy chỉ có một người.

Ta nhìn chàng, cứ nhìn như vậy hồi lâu. Chàng đã thay sang áo bào đen. Phía sau chàng là trời sao, chàng cũng như trời sao kia, ta nhìn thấy mà không thể chạm đến.

Ta bỗng nhiên đứng dậy, phủi bụi trên y phục sửa sang lại đầu tóc, tự cảm thấy mình giống như vai hề. Ta che mặt muốn chạy trốn.

Chàng lại trước ta một bước bắt lấy tay ta, sau đó ôm chặt lấy ta.

Ta như con cá mắc cạn, cố gắng vẫy vùng, nhưng chàng ôm ta thật chặt, ta không thoát ra được.

Chàng ôm ta một lúc, thấy ta không giãy giụa nữa thì buông lỏng ra, kéo ta vào trong đình.

Chàng khẽ giọng gọi "Anh Anh".

Ta nhìn chàng, không nói gì, chỉ nhìn chàng.

Chàng nắm lấy tay ta đưa lên mặt mình, nói: " Ta ở đây".

Chỉ một câu nói ấy, nước mắt ta như hồng thủy vỡ bờ làm thế nào cũng không ngăn được.

Ta gọi chàng: "Bùi Thanh".

Chàng khẽ đáp: "Ừ"

"Bùi Thanh"

"Ừ"

"Bùi Thanh"

"Ta đây"

Ta ôm lấy cổ chàng, vừa khóc vừa nói: "Bùi Thanh, làm sao đây, ta không còn sạch sẽ nữa, ta không xứng với chàng."

Chàng vỗ về lưng ta kiên định nói: "Nàng vĩnh viễn trong sáng nhất, sẽ không bao giờ là không xứng với ta."

"Bùi Thanh, ta muốn về nhà, chàng đưa ta về nhà được không?"

"Được". Giọng chàng mạnh mẽ, kiên định.

Nhưng mà mộng rồi cũng tỉnh.

"Đồ khốn khiếp kia ngươi chết ở đâu rồi?" Tiếng của Đột Ngọc từ xa truyền đến.

Ta lau nước mắt lạnh lùng đẩy Bùi Thanh ra, sau đó đi về phía Đột Ngọc.

Bùi Thanh túm lấy tay ta, day dứt không buông. Ta quay người khẽ hôn lên môi chàng, nhân khi chàng ngây người liền giằng tay ra.

Đột Ngọc nhìn thấy ta hắn túm lấy tóc ta. Ta nhìn Bùi Thanh định bước tới đành dùng ánh mắt ám thị chàng đừng đến. Đột Ngọc kéo ta về phòng.

Hôm sau khi sắp rời đi, Nam Dương đến tìm ta, nói với Đột Ngọc rằng tỷ muội có lời muốn hàn huyên. Đột Ngọc nhìn Nam Dương rồi đồng ý.

Ta vô cùng nghi hoặc nhưng vẫn đi theo Nam Dương. Đến một nơi vắng vẻ, ta tưởng rằng nàng ta sẽ khoe khoang với ta.

Nhưng nàng ta lại nói: "Nam Nguyệt, phụ hoàng muốn tiêu diệt nước A Tô, ngươi trợ giúp người một tay."

Ta có hơi khiếp sợ, lại hoài nghi tính chân thật trong lời nàng ta.

Nàng ta lại không nói thêm nữa, chỉ cho ta một tỳ nữ, bảo ta tình báo cho tỳ nữ này là được.
Khi trở về, Đột Ngọc thấy ta có thêm một tỳ nữ định nói gì đó, nhưng lại bị Nam Dương dỗ dành mấy câu mà không nói thêm gì nữa.

Ta và Đột Ngọc quay về nước A Tô.

Ta bắt đầu nghe ngóng về bày bố của hoàng cung, có bao nhiêu tinh binh ... Đột Ngọc nói chung cũng không nghĩ đến ta sẽ có lòng dạ gì. Hơn nữa ba năm nay hắn cũng có thói quen mang theo món đồ chơi là ta đến doanh trại khoe khoang.

Nhờ phúc của hắn, ta biết được rất nhiều thứ, ta cũng nói những điều mình biết cho thị nữ Nam Dương phái đến.

Một ngày kia, ta nhận được hồi âm của Nam Dương "Ba ngày sau phụ hoàng hành động."

Cũng chính vào ngày thứ ba sau khi ta nhận được tin ấy, ta phát hiện không thấy tỳ nữ đâu nữa, cùng lúc ấy Đột Ngọc biết chuyện ta tiết lộ cơ mật cho nước Chiết La.

Ta bị trói lại, hắn dùng roi đánh ta, lằn từng vết tróc da tróc thịt, hắn nói ta là đồ tiện nhân, đi chết đi.

Ta nghĩ cũng tốt.

Chính vào lúc hắn rút kiếm chém ta, một luồng gió lạnh, ta nhìn thấy ngực hắn bị một thanh kiếm đâm, hắn trợn mắt ngã xuống.

Ta nhìn thấy Bùi Thanh ở phía sau hắn.

Máu bắn lên khuôn mặt chàng, càng làm làn da trở nên trắng hơn, áo đen thêu lôi vân bị thủng vài chỗ, ánh mắt chàng nhìn ta khắc sâu sự dằn vặt cùng niềm thương tiếc.

Chàng lảo đảo chạy đến, bàn tay run rẩy cởi trói cho ta. Ta sức cùng lực cạn, tựa như chỉ đợi chàng cởi trói là ngã xuống, chàng vội vàng đỡ lấy ta, run run hỏi ta "Có đau không".

Ta nhìn dáng vẻ lúng túng không biết làm sao của chàng, khẽ mỉm cười. Thực ra ta rất đau, nhưng nhìn thấy chàng ta bỗng nhiên không thấy đau nữa.

Ta nói: "Bùi Thanh, chàng đến rồi."

"Ừ" Giọng chàng khàn khàn, chàng ôm lấy ta.

Bên ngoài một mảng trời đỏ rực, lửa cháy ngút trời.

Người ngựa quân Chiết La đang chém giết cung nhân nước A Tô, những cung nhân gào thét chạy trốn cầu xin tha mạng, miệng hô: "Nước A Tô diệt vong rồi."

Bùi Thanh ôm ta từng bước đi ra ngoài.

Cả người ta đầy máu, y phục rách nát, thân thể không có chỗ nào lành lặn, máu tươi chảy trên áo bào đen của chàng.

Chàng nói: "Anh Anh, chợp mắt một lúc, ta đưa nàng về nhà."

Ta dựa vào người chàng, không hề nhẹ nhõm.

Nhưng ta rất buồn ngủ, thế là ta nhắm mắt nói: "Được".

Đến khi tỉnh dậy ta đang ở trong nhà một người nông dân, bên ngoài tiếng lợn kêu "ụt ụt", ta ngồi dậy phát hiện vết thương đã lành lại một cách thần kỳ, hơn nữa còn không thấy sẹo.

Ta xuống giường gọi Bùi Thanh, một nông phụ đẩy cửa đi vào, ta trò chuyện với nàng.

Nàng nói ta gặp được tiên nhân nên vết thương sẽ không để lại vết.

Ta lại hỏi nàng: "Nam nhân đi cùng ta đâu?"

Nàng ấp a ấp úng một hồi, "Qua đời rồi, chàng ấy đi hái thuốc cho ngươi bị dã thú tấn công bất ngờ, chỉ còn lại xương."

Sét đánh giữa trời quang, ta chỉ cảm thấy mắt mình tối sầm lại, dường như sắp ngất đi. Nông phụ lập tức bước tới đỡ ta.

Ta phất phất tay biểu thị không cần, sau đó gắng bám vào tường đi ra cửa, ta muốn nhìn chàng, cho dù chỉ là xương cốt.

Nửa đường, ta gặp Vô Ly đến phổ độ cho người ở đây.

Sau đó, ta không còn đến nhìn thi thể Bùi Thanh nữa.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK