• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Ta tên là Hạ Tiểu Bàn.

Gần đây có một gia đình vừa chuyển đến thôn, ở sát vách nhà ta, cũng không có gì kì lạ cả, chủ yếu là trưởng nam nhà này vô cùng tuấn tú.

Thật ra lúc đầu nhìn đại ca ca cũng không thấy khôi ngô lắm. Ngày đầu tiên huynh ấy chuyển đến đây ta đã lén qua xem thử. Người ấy tóc tai bù xù, mặt mũi lấm lem hệt như một tên ăn mày.

Huynh ấy cứ ở lì trong nhà suốt sáu ngày, đến tận ngày thứ bảy ta ra ngoài mới gặp lại huynh ấy, lúc này ngoại hình huynh ấy đã hoàn toàn thay đổi.

Mái tóc đen được buộc lại, đôi lông mày đẹp như vẽ, khuôn mặt như ngọc, ánh mặt trời chiếu xuống nhuộm lên người một tầng ánh sáng vàng nhạt.

Kết quả là các cô nương trong thôn ngày ngày trang điểm lộng lẫy đứng hai bên con đường mà huynh ấy thường đi.

Cho dù đại ca ca lần nào đi qua cũng giả bộ như không trông thấy bọn họ, ta cứ nghĩ thế thì những cô nương ấy sẽ bỏ cuộc, nhưng không ngờ rằng càng thế họ lại càng thích.

Nữ nhân đúng là những sinh vật đáng sợ.

Ban đầu ta cũng không thích đại ca ca, huynh ấy lạnh lùng không hề để tâm đến người khác, cứ như mình là đại vương.

Cho đến một hôm ta lên núi chơi, lúc xuống núi bị rơi vào cái bẫy săn thú của thợ săn.

Ta lại rất thấp nên không thể nào trèo lên trên được.

Phụ thân và mẫu thân thời gian này lại đang không ở nhà, phải vài ngày nữa mới quay về.

Ta nhìn sắc trời cứ tối dần, thật sự sợ mình sẽ bỏ mạng ở đây. Ta không nhịn được mà bật khóc.

Lúc này đại ca ca xuất hiện và cứu ta ra khỏi bẫy.

Đại ca ca dùng tiên thuật.

Ta bắt đầu sùng bái huynh ấy.

Vậy nên ngày ngày ta chạy sang mang cho đại ca ca đồ ăn đồ uống.

Ban đầu huynh ấy còn cau mày đuổi ta đi, sau này mặc dù vẫn lạnh lùng nhưng không cau mày nữa.

Thậm chí còn có một số cô nương đem đồ ăn đến nhờ ta mang qua cho đại ca ca.

Đáng tiếc, phần lớn đồ ăn đều vào bụng ta.

Trong nhà huynh ấy có một căn phòng, huynh ấy nói với ta không được đi vào đó.

Ta thấy mỗi lần huynh ấy đi ra từ căn phòng đó tâm trạng đều tốt hơn rất nhiều.

Ta không khỏi tò mò liền hỏi đại ca ca bên trong có thứ gì.

Huynh ấy nói bên trong ấy là phu nhân của huynh ấy vì gặp phải điều bất trắc hiện giờ vẫn chưa tỉnh lại.

Ta gật gật đầu: “Ừm.”

Một ngày nọ ta không kìm nén được sự tò mò nên đã lén lẻn theo huynh ấy đi vào căn phòng đó, xuyên qua tầng tầng lớp lớp màn trướng ta nhìn thấy huynh đang ngồi bên cạnh một chiếc giường. Huynh ấy đang nói chuyện với nữ nhân nằm trên đó.

Ta không nhìn thấy rõ mặt của tỷ ấy nhưng lại nhìn thấy tay của tỷ động đậy.

Ta muốn nói cho huynh ấy nhưng mà nếu ta nhìn nhầm thì không phải sẽ khiến huynh ấy mừng hụt sao?

Khi ta đang định lẻn ra ngoài thì vấp phải cửa. Huynh ấy đi đến chỗ ta, nhìn ta.

Ta nghĩ đại ca ca sẽ tức giận nhưng huynh ấy chỉ thở dài rồi đỡ ta dậy.

Ta ngượng ngùng mỉm cười, kết quả nhìn về phía sau lưng huynh ấy thấy tỷ tỷ nằm trên chiếc giường kia đang ngồi dậy.

Ta sững sờ, túm lấy tay áo của sư huynh rồi chỉ về phía tỷ tỷ.

Huynh ấy nhìn tỷ tỷ, trong mắt hỗn loạn cảm xúc mà ta không thể hiểu được. Huynh đi đến bên giường ngồi xuống, cầm lấy tay tỷ tỷ đặt vào lòng bàn tay mình.

Tỷ tỷ trông rất xinh đẹp, tỷ ấy cúi đầu xuống ngây ngốc nhìn huynh.

Giống như bị mất đi ký ức.

Sau đó thỉnh thoảng ta vẫn đến thăm huynh ấy và tỷ tỷ kia.

Vẻ mặt của tỷ tỷ vẫn giống như trước đây không hề thay đổi, giống như một con rối gỗ vậy.

Đại ca ca luôn dịu dàng kiên nhẫn nói chuyện với tỷ tỷ, cũng sẽ mỉm cười. Tuy huynh ấy cười rất đẹp nhưng nụ cười ấy lại xen lẫn sự đau khổ, chua xót.

Hôm đó ta và huynh ấy đi ra ngoài mua đồ, trên đường đi qua một cửa quán điểm tâm mới mở.

Huynh ấy mua rất nhiều đồ, huynh ấy nói tỷ tỷ rất thích ăn những món này.

Ta có rất nhiều điều muốn nói với huynh nhưng lại sợ nói ra sẽ khiến huynh ấy buồn nên chỉ đành nuốt vào trong.

Trở về đến nhà.

Huynh ấy đi nhanh hơn nên vào cửa trước một bước, ta đi phía sau.

Đi chưa được hai bước thì ta đụng phải huynh ấy, ta vừa xoa xoa trán vừa nghĩ xảy ra chuyện gì vậy.

Ta chỉ nhìn thấy vị tỷ tỷ kia đang đứng trong vườn ngắm hoa đào, mái tóc đen dài xõa sau lưng, y phục bay nhè nhẹ theo gió, những cánh hoa đào rơi trên mái tóc đen nhánh khiến tỷ ấy còn đẹp hơn cả hoa.

Sư tỷ quay đầu lại nhìn huynh muội ta, sững sờ một chút rồi sau đó mỉm cười, đôi môi đỏ thắm nhẹ nhàng gọi: “Bùi Thanh.”

Bùi Thanh? Đó không phải là tên của đại ca ca sao?

Ta quay sang nhìn huynh ấy.

Huynh ấy đứng yên không nhúc nhích, chăm chú nhìn tỷ tỷ, khóe mắt dường như ngấn lệ.

“Ta trở về rồi.” Vị tỷ tỷ xinh đẹp lại nói tiếp.

Ta nhìn thấy huynh ấy bỗng nhiên mỉm cười, giống như núi băng tan chảy, không còn là nụ cười mang vẻ đau xót. Đây là nụ cười vui vẻ từ tận đáy lòng.

Huynh ấy tiến về trước vài bước sau đó chầm chậm chạy đến ôm lấy tỷ tỷ.

Một cặp trời sinh.

Không đúng, hình như bây giờ ta không nên xuất hiện ở đây.

Ta xoa xoa mũi, lùi dần về sau rồi đóng của lại giúp hai người họ.

Đứng trước cửa vỗ vỗ ngực, cảm thấy thật may mắn vì chưa nói ra những lời kia.

Mẫu thân đứng ở trước cửa nhà gọi ta.

Ta mỉm cười chạy về nhà.

Chạy được một đoạn lại ngoảnh lại nhìn về phía vườn nhà đại ca ca.

Một cành hoa đào mọc chìa ra khỏi vườn.

Năm nay huynh ấy có người bầu bạn rồi.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK
Chương trước
Chương trước
Chương sau
Chương sau
Về đầu trang
Về đầu trang