“Đế quân có chuyện gì muốn nói với thần sao?” Ta im lặng đi cạnh đế quân, một hồi lâu mới lên tiếng hỏi.
“Liên Y tiên quân” Đế quân dừng lại một chút lại hỏi tiếp “Ta có thể gọi ngươi là Liên Y không?”
“Đương nhiên là được.”
Sau đó đế quân cũng không nói, không hỏi thêm điều gì nữa.
Đế quân đưa ta đến một khu biệt viện hoa nở rực rỡ. Ta nhìn thấy khắp vườn tràn ngập sắc xuân, người mà ta thích lại ở ngay bên cạnh trong lòng bỗng thấy thật thoải mái.
“Liên Y! Có phải rất lâu trước đây ta từng quen biết ngươi đúng không?” Đế quân ngoảnh lại, đôi mắt ở dưới tấm mặt nạ vẫn luôn chăm chú nhìn ta.
Ta giật mình, gượng cười trả lời: “Có lẽ đó là lần đế quân gặp thần ở yến tiệc.”
“Không phải.” Đế quân lại nói tiếp “Không chỉ như vậy! Gần đây mỗi khi ta ngủ luôn mơ thấy một cô nương, nàng ấy mặc một bộ y phục màu hồng nhạt. Nàng cầm tay ta đi du ngoạn khắp các khu chợ ở nhân gian.”
“Trong mơ nàng ấy còn gọi ta là Bùi Thanh. Tinh Ly nói ta từng đi lịch kiếp nhưng ta lại không nhớ gì cả.” Đế quân nhìn ta tiếp tục hỏi: “Liên Y, ngươi biết nàng ấy không?”
Hai tay ta nắm chặt lấy y phục: “Thần không biết.”
“Lừa người.” Đế quân thở dài, vạch trần lời nói dối vụng về của ta. “Đêm đầu tiên ngươi đến đây uống rượu say, ngươi đã nhìn ta và gọi ta là Bùi Thanh.”
“Thần…do thần gọi nhầm, thần…”
“Liên Y!” Thanh Tư dịu dàng gọi tên ta.
Khóe mắt ta chua xót một cách kì lạ không thể nào giải thích.
“Có phải do ta không nhớ ra nàng nên nàng tức giận đúng không?” Chàng đứng trước mặt ta nâng tay lên xoa má ta nhẹ nhàng, trong lời nói có vài phần khổ sở. “Nàng đợi ta được không? Ta nhất định sẽ sớm nhớ ra nàng”
“Đế quân không cần nhớ lại.” Ta nói ra một cách khó khăn.
“Đúng thực là nàng.” Chàng nhìn ta trong ánh mắt tràn ngập sự đau thương. “Nàng không cần ta nữa sao?”
“Không phải.” Ta lập tức đáp lại.
“Anh Anh”
“…” Những giọt nước mắt ta kìm nén bao lâu nay bỗng chốc rơi xuống.
Thanh Tư nhẹ nhàng lau nước mắt cho ta, chàng ôm ta vào lòng vỗ nhè nhẹ lưng ta, bất đắc dĩ nói: “Ta nhớ trong mơ ta gọi nàng như vậy nàng đã cười rất vui, sao bây giờ lại ngược lại như này.”
Ta không trả lời, chìm đắm trong vòng tay chàng.
Những thần tiên có pháp lực cao cường đều không cần ngủ, ví dụ như Thanh Tư.
Ta là người phàm tu thành tiên, dù có pháp lực lợi hại thế nào đi chăng nữa thì vẫn phải ngủ.
Trong mơ ta cảm thấy có một luồng ánh sáng chiếu vào mắt mình nhưng trong chốc lát luồng ánh sáng ấy đã bị thứ gì đó chặn lại.
Ta dụi dụi mắt từ từ tỉnh giấc, mới phát hiện ra tối qua mình đã khóc rồi ngủ luôn trong lòng Thanh Tư.
“Tỉnh rồi?” Một giọng nói trầm ấm mang theo ý cười truyền đến từ phía trên đầu ta. Ta ngẩng đầu lên nhìn, chàng cũng cúi đầu xuống nhìn ta. Sự dịu dàng trong ánh mắt của chàng khiến ta vô thức muốn trốn tránh.
Ta vội vã ngồi dậy sửa sang lại y phục, lấy tay che miệng ho lên vài tiếng không tự nhiên.
“Thần xin về trước.”
Chàng ấy cũng không ngăn cản, chỉ ở sau lưng ta cười rồi nói: “Được! Còn gặp lại .”
Ta chạy như trối chết nên cũng không nghe rõ.Xem thêm...
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK